Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Suy trước tính sau

Tiểu thuyết gốc · 3014 chữ

Thế Minh nhận được tin tình báo qua fax, đọc đi đọc lại hai lượt, cậu nhẩm trong đầu, rồi đưa cho Huệ Mẫn: “Mọi người xem qua đi!”

Huệ Mẫn nhận lấy tờ giấy, mặt biến sắc, bỗng lo lắng khôn nguôi, không nói gì, đưa cho Trung Vương.

Trung Vương đọc tỉ mỉ một lượt, lúc gật đầu lúc lắc đầu, không biết đang tụng kinh hay suy nghĩ vẩn vơ gì. Nghĩ hồi, Trung Vương nghiêm mặt, đưa fax cho Nguyễn Hoàng An, cầm fax trên tay, xem lướt qua, bĩu môi, miệng trề rồi cười, vứt mạnh xuống bàn.

Nhiêm Đàm xem xong lắc đầu lia lịa, những người khác xem xong mặt mày trầm ưu, duy chỉ mình Nguyễn Hoàng An thể hiện ra mặt vẻ khinh thường. Thông tin trong fax, ai xem xong cũng ngạc nhiên và bất giờ, mắt trợn ngược lên, lầm bầm: “Vũ Việt Hùng đích thân đem thiên vương đến ĐN, xem ra Nam Đạo lôi hẳn chủ lực ra quyết chiến đấy.”

Nguyễn Hoàng An cười lạnh, ngạo mạn: “Thằng Hùng tính cái chó gì, một cái lông cứng nhất của bọn giặc Nam chứ bõ bèn cái khối! Bát đại thiên vương thì đã sao, vừa bị ta giết một thằng, bắt sống một thằng. Đánh cho giờ sợ như rùa rụt cổ!”

Vừa ngắt lời cả phòng được phen cười tá hoả, không khí căng thẳng được anh hoá giải một cách thần kì, nhưng đích thị Nguyễn Hoàng An vốn có tính ngông cuồng và sĩ diện. Huệ Mẫn lườm một cái, rồi hứ một tiếng rất “thuỳ mị”. Nguyễn Hoàng An nghe thấy, mắt trợn lên, mồm ngoạc ra: “Mẫn hứ hấm gì ở đây, thằng Vọng còn do tôi giết chết đàng hoàng đấy.”

Nhiên Đàm gật đầu: “Đúng thế thật. Chuyện này chúng tôi ai cũng công nhận, không ai quên công lao anh An.”

Nguyễn Hoàng An nghe thấy mùi kích bác, đang định sửng cồ đôi co thì Thế Minh cản lại. Cậu nghiêm mặt: “Hùng có năng lực làm đại ca Nam Đạo cũng phải có cái lí của nó. Thực lực chắc chắn miễn bàn. Mà thiên vương ở Nam Đạo chúng ta cũng không nên coi nhẹ, hai tên thiên vương một súng một sói này chưa chắc đã dễ ăn. Cứ chậm mà chắc, cẩn thận không thừa. Giờ mình phải gia tốc khâu chuẩn bị!”

Nguyễn Hoàng An đứng đực ra, hai tay xoa vào nhau, nhưng bên tai như nước đổ lá khoai, nghe câu được câu mất, chẳng chữ nào vào đầu. Chỉ nhỏ giọng: “Đợi thằng Hùng đến ĐN, em cho nó một cú bất ngờ!”

Sau khi tan họp, mọi người bước khỏi phòng, ai cũng gánh trọng tránh không nhỏ, bước chân bận rộn để chuẩn bị. Nguyễn Hoàng An nhanh chân bước sau Trung Vương, khẽ kéo lấy áo rồi liếc mắt đưa tín hiệu. Trung Vương hiểu ý, biết tên này kiểu gì cũng có chuyện cần bàn, bèn đi theo sau đến một góc khuất người, cười nói: “Chú em An hoạ hoàn có sự gì cần bẩm báo hay sao?”

Nguyễn Hoàng An gật đầu cười, cố ý hỏi vặn lại: “Chẳng hay các huynh đệ đội Ám thân thủ đều siêu đỉnh phỏng?”

Trung Vương cười thầm: “Cũng có thể gọi là được của nó đấy.”

Nguyễn Hoàng An đưa điếu thuốc cho Trung Vương, châm lửa rồi cười nhẹ: “Tôi muốn mượn bốn năm người của ông dùng tạm, ý ông thế nào?”

Trung Vương thấy Nguyễn Hoàng An tìm mình biết là có chuyện chẳng lành, quả chẳng sai, nghĩ cái gì là cái ấy đến ngay!!!

Trung Vương không trả lời thẳng: “Chúng ta là người một nhà, mượn người thì cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng ông phải nói cho tôi biết ông muốn làm trò gì?”

Nguyễn Hoàng An nhìn trước sau một lượt, xác định không người, mới cúi đầu khẽ tiếng: “Tôi muốn đi thử thằng Vũ Việt Hùng tí.”

“Hả?” Trung Vương hít sâu một hơi, kinh ngạc hỏi lại: “Định đem bao nhiêu quân?”

Nguyễn Hoàng An ngạo nghễ: “Bốn năm anh em đội Máu Lạnh, thêm tôi nữa là đủ.”

Trung Vương gật đầu, nghĩ lại những lời Thế Minh nói đúng là có lí: Nguyễn Hoàng An là người có tài, nhưng hơi ngông cuồng.

Trung Vương im lặng một lúc gật đầu: “Được, tôi cho ông mượn người, nhưng có một điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

“Tôi và ông cùng đi!” Nguyễn Hoàng An vui mừng: “Có Trung Vương cùng đồng hành, tôi còn sợ cái gì! Haha!”

Trong vòng ba ngày, đội tiên phong của Nam Đạo Môn đã có mặt tại ĐN, dẫn đầu bởi hai trợ thủ đắc lực của Vũ Việt Hùng, họ như hai cánh tay của anh ta, có mặt họ, cũng đồng nghĩa trưởng môn Nam Đạo đã cách chẳng bao xa. Thế Điển là một người điềm tĩnh trong mọi tình huống, có khí chất của một vị tướng quân, nếu không phải vì tính cách ấy thì hắn ta đã không trở thành thủ lĩnh đội cận vệ của Vũ Việt Hùng. Quả nhiên, sau một ngày Thế Điển đến ĐN, Vũ Việt Hùng cũng cùng một đám đông tới.

Thân phận Vũ Việt Hùng không phải cùng tầng lớp với Tiêu Bàng, chỗ nghỉ ngơi cũng không phải bình thường. Từ lúc biết Vũ Việt Hùng sắp đến nơi, Tiêu Bàng đã phải mua lại một toà biệt thự ngay cạnh khách sạn bản thân ở, mặc dù quy mô và thiết kế kém xa so với phố CT, nhưng điều kiện môi trường cũng rất hợp lí.

Lúc Vũ Việt Hùng đến, xe ô tô đưa đón đông kín, nào là xe con, xe van, xe chở hàng,… nườm nượp chặn hết cả con đường đi vào khách sạn.

Tiêu Bàng nhận được tin, sai người đuổi hết những quán xá gần khách sạn, một là dẹp tiệm, hai là đóng cửa. Cả một con đường, chặn hết mọi ngóc ngách không cho ai đi lại.

Trong một con ngõ nhỏ cách khách sạn không xa, có năm con người mặc quần áo màu đen, lấp ló rình mò. Nếu từ bên ngoài nhìn lướt qua, rất khó có thể phát ra ra bọn họ.

Năm người họ không là ai khác, chính là Nguyễn Hoàng An, Trung Vương và ba thành viên đội Máu Lạnh. Nguyễn Hoàng An nhìn tình hình phía trước khách sạn, lạnh lùng nói: “Phô trương!”

Trung Vương nói: “Ừ đấy! Thằng Hùng không phải dạng vừa đâu.”

Nguyễn Hoàng An lật cổ tay, lôi ra một con dao nước S sắc bén, lau qua thân dao, mắt nhắm lại, đứng dựa lưng vào tường. Thời gian trôi qua, từ phía xa vọng dồn tiếng xe hơi ầm ầm, ngày một gần, ngày một nặng nề.

Bấy giờ cả con đường không bóng người, toàn là đồ đệ mặc đồ trắng của Nam Đạo, những con xe hào nhoáng chầm chậm tiến đến, những tên đồ đệ lo lắng ưỡn ngực thẳng lưng, mắt nhìn về phía trước, sát khí phừng phừng, thế lực uy liệt.

Một chiếc xe Bentley dừng trước cửa khách sạn. Từ cửa xe ô tô, bước xuống một người đàn ông trẻ chưa đầy ba mươi tuổi, mặt chữ điền, lông mày thẳng tắp, mắt sáng, mũi thẳng, vóc dáng chính trực, đĩnh đạc. Nhất cử nhất động toát lên vẻ uy quyền, phong thái độc đoán bức người. Người đàn ông này chính là Vũ Việt Hùng, anh cả Nam Đạo Môn, người anh hùng ngang tàng, một nam tử Hán đại trượng phu “đỉnh thiên lập địa", lộng quyền lừng danh xứ nam.

Hàng trăm đệ tử Nam Đạo đều hứng khởi, phấn chấn và đồng thanh: “Đại ca!”

Vũ Việt Hùng gật đầu cười nồng hậu với mọi người, rồi anh nhìn qua khuôn mặt Tiêu Bàng, mặt anh nghiêm lại, nắm chặt lấy tay hắn, mở lời: “Bàng à, dạo này gầy quá.”

Hai người họ nói chuyện, trong góc tối, năm người Trung Vương, Nguyễn Hoàng An và ba anh em Máu Lạnh cũng rất bận rộn. Vừa nghe thấy đệ tử Nam Đạo chào hỏi đại ca, Nguyễn Hoàng An sáng lên con mắt sắc lẹm, lạnh lùng nhìn về phía đám đông, tự nhẩm thế lực của Vũ Việt Hùng quả không tầm thường. Anh thở dài một hơi, gật đầu với Trung Vương, ra hiệu đã đến lúc hành động. Trung Vương cũng rất phấn khích, gật gật đầu, một tay rút dao, một tay sờ súng, vung nhẹ tay.

Năm người không ai nói một lời, lấy tấm vải đen trong túi áo, nhìn nhau, đồng loạt luồn chui ra khỏi con ngõ, cầm con dao chạy về phía Vũ Việt Hùng.

Nguy hiểm lần này đột ngột đến mức các đệ tử Nam Đạo Môn có nằm mơ cũng chẳng ngờ tới, biết bao người bảo vệ như vậy mà còn có kẻ dám xông đến ám sát.

Năm người, năm dao, nhanh như chớp xông về Vũ Việt Hùng, như một cơn lốc xoáy ngang qua. Khoảng hơn chục người đứng cạnh bị sốc đến mức không kịp rút dao. Chúng kịp giơ tay chống đỡ theo phản xạ. Đúng câu bọ ngựa chống xe, đệ tử Nam Đạo chống sao lại!!! Năm người họ tiếp tục ra tay, cả năm người khéo léo xuyên qua khe hở giữa mười mấy người. Chốc nhát, dao loé sáng, năm người Nam Đạo đồng thời bị đâm, ngã phịch xuống đất.

Nguyễn Hoàng An lao tới phía trước, khi đến gần Vũ Việt Hùng, hét lên: "Vũ Việt Hùng!"

Cùng với tiếng hét, Nguyễn Hoàng An cầm con dao chém thẳng vào đầu Vũ Việt Hùng. Lực dao mạnh như núi, đầu dao sắc ngọt, tốc độ nhanh như chớp, nếu chém trúng, sẽ đứt nửa đầu.

Vũ Việt Hùng bình tĩnh, không lộ bất kì vẻ hoảng loạn, anh còn không tránh. Ngay khi lưỡi dao cách đầu anh chưa đầy một mét thì bất ngờ tiếng súng vang, sau đó là một tiếng “keng đinh” giòn giã. Nguyễn Hoàng An nhận ra mình dính một đòn, con dao chém xuống không chạm vào người Vũ Việt Hùng, hắn liếc nhìn, đột nhiên toát mồ hôi lạnh, hóa ra con dao S của anh đã bị ai đó bắn tan làm đôi, chỉ còn lại một nửa.

Nguyễn Hoàng An hẫng lại, Trung Vương thì không, tự nhẩm cũng như hỏi ngược lại: Thấy sao? Vũ Việt Hùng làm gì có chuyện dễ đối phó như thế, đây cũng coi như bài học nhớ đời cho Nguyễn Hoàng An. Trung Vương tóm Nguyễn Hoàng An chạy thật nhanh thoát khỏi đám đông.

Phát súng vừa nãy lac do Nghĩa Chiến bắn, vì sự an toàn của Vũ Việt Hùng, hắn chỉ đành bắn một súng huỷ hoại vũ khí đối phương, đang chuẩn bị thêm một súng kết liễu thì ai ngờ đối phương chạy cực nhanh, chớp mắt đã lẫn trong đám người.

Trung Vương vừa giết vừa chạy ra ngoài, những người đồ đệ phía sau tiếp tục xông tới giết. Đúng lúc này, trong đám người luồn ra một tên mặt dài hơn cả cái bơm, máu mé đầy mặt, còn có vết máu đọng lại ở những vết rỗ lỗ chỗ và những vết sẹo hằn, khiến người ta cảm thấy kinh tởm, nhìn một lần không muốn nhìn lần hai.

Đối phương cười man rợ, để lộ hàm răng trắng bạc, cầm dao chuẩn bị chém liên tiếp. Con dao chặn ngang trước mặt Nguyễn Hoàng An khiến anh giật mình, vội né tránh, ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa nôn mửa. Sao người đàn ông này sao lại xấu kinh tởm như thế, đá vào chân hắn ta rồi quát lên: “Xấu vãi cứt, cút sang một bên.”

Người đàn ông xấu kia ghét nhất đối phương chê mình xấu, Nguyễn Hoàng An lại phạm phải điều tối kị của hắn. Trong khoé mắt có vằn lên tia máu, gầm thét: “Thằng nhãi ranh, hôm nay đừng hòng chạy ra khỏi đây.”

Bị bao người đằng sau rượt đuổi, Nguyễn Hoàng An không rảnh để đối lời với hắn ta, vứt nửa con dao S, rút ​​thắt lưng, bắt đầu tiến đánh hắn ta. Thắt lưng tuy làm bằng da thông thường, nhưng bên trên gắn các kẹp thép nguyên chất, chạm nhẹ cũng đủ gây sát thương. Người đàn ông xấu xí kia cười lạnh, cúi người né tránh, rồi đột nhiên lao tới, chọc thẳng dao vào bụng dưới của Nguyễn Hoàng An.

Nguyễn Hoàng An thoắt cái, bước nhẹ sang một bên, chiếc áo bị rách một đường dài, anh ta sửng sốt, không ngờ người đàn ông này xấu xí lại có khả năng phi phàm như vậy. Xem ra không thể thoát khỏi tên này dễ dàng được.

Trung Vương thấy Nguyễn Hoàng An bị vướng vào vòng vây của tên xấu xí, anh không còn cách nào khác chạy ngược trở lại. Khi đến gần tên xấu xí, anh không nói một lời, lôi con dao phăng mạnh qua. Người đàn ông xấu xí ngây ngốc, hắn không còn cách nào khác đành phải từ bỏ Nguyễn Hoàng An, nhanh chóng rút lui. Trung Vương không cho hắn cơ hội chuồn, chém liên tiếp ba nhát, khiến hắn lùi lại vài bước, sau đó kéo Nguyễn Hoàng An, dẫn ba người đội Máu Lạnh chạy như bay trốn vào trong con hẻm nhỏ. Đồ đệ Nam đạo Môn sao có thể để bọn họ chạy dễ dàng thế được? Chúng gầm lên tiếng kêu, phi dao đuổi theo bọn họ.

Nguyễn Hoàng An vừa chạy vừa quay đầu nhìn, thấy đối phương quyết tâm không chịu buông tha, anh bắt đầu lo lắng, đồng đội chỉ có năm người, nếu như chúng đuổi kịp thì hậu quả không nói cũng đủ biết sẽ thảm hại ra sao! Đến lúc này, anh mới nếm mùi hối hận, hành sự phải biết suy trước tính sau, không nên qua loa đại khái, lại càng không nên lôi đồng đội Trung Vương chịu thiệt cùng mình.

Nhớ đến Trung Vương, anh quay đầu lại nhìn. May quá người bạn cộng sự này vẫn chạy, mặt đỏ tưng bừng, mồ hôi đầm đìa, hơi thở hồng hộc.

Nhưng chẳng giống với dáng vẻ thảng thốt bị truy đuổi, nếu là người ngoài nhìn thấy, chắc chỉ nghĩ anh ta là một vận động viên đang chạy đường dài. Nguyễn Hoàng An thở hổn hển nói: "Trung vương, ông không sợ à!"

Trung Vương liếc nhìn một cái: "Lo mà chạy, đừng nói chuyện, dễ mất hơi.”

Nguyễn Hoàng An mắt chớp chớp, ngậm miệng, không đáp lời.

Đằng sau có tận trăm người đang giơ dao lên định chém, vác gậy guộc lên để thể hiện “tình nghĩa” giang hồ với họ.

Năm người ngoặt vào một con ngõ, đằng trước là đường lớn. Tiếng còi xe kêu, một chiếc xe cho thuê dừng trước mặt họ, cửa xe mở, bên trong là một người thanh niên, mắt híp lại cười, vẫy tay: “Lên xe đi!”

Nguyễn Hoàng An vừa nhìn cảm thấy an tâm hơn nhiều. Hoá ra người thanh niên kia chính là Lê Thế Minh.

Trung Vương nhuốt một hơi, lao như cung tên chui vào trong xe, cười nói: “May anh Minh đến, bọn em suýt chết. Anh mà đến muộn tí nữa thôi chắc hôm nay là ngày giỗ của em. Mẹ cái súng của thằng Nghĩa Chiến ghê anh ạ.”

Anh ta nói thực lòng, trong con hẻm, đường quanh co chật hẹp, người thì đông đúc, Nghĩa Chiến không tiện bắn súng. Đến đường lớn, năm người khó mà thoát khỏi những phát súng chí mạng của đối phương.

Mọi người ngồi ổn định lên xe, Thế Minh vỗ vai tài xế, nói: “Đi!”

Người tài xế không dám lỡ giở thời giờ, dẫm vào ga ô tô, cả con xe lao vun vút và biến mất trên đường cao tốc.

Ngồi trên xe, Nguyễn Hoàng An thở dốc hỏi: “Anh Minh thế nào lại biết kế hoạch lần này của bọn em đấy?”

Thế Minh cười: “Tất nhiên là Trung Vương nói rồi. Nếu không sự đồng ý từ tôi, chú nghĩ Vương dám mạo hiểm cùng chú à?”

Trung Vương là người rất biết cách đối nhân xử thế, nghe Nguyễn Hoàng An muốn thử sức với Vũ Việt Hùng, anh vốn muốn can ngăn. Xong, anh nghĩ với cái thói ngạo mạn và kiêu căng này chắc chắn không lọt tai. Mà ngộ nhỡ, một mình Nguyễn Hoàng An âm thầm một mình đến giết Vũ Việt Hùng thì gay to.

Nên cuối cùng Trung Vương quyết định ngoài mặt tươi tỉnh đồng ý Nguyễn Hoàng An, sau lưng bí mật thông báo cho Thế Minh. Thế Minh nghe xong, gật đầu, cậu biết An là người như nào, để lần này dạy dỗ cậu ta một bài học cũng tốt. Nhưng chỉ sợ Trung Vương và Hoàng An có mệnh hệ gì nên đã đích thân đến đón.

Nguyễn Hoàng An ngại ngùng: “Đúng là chuyện gì cũng không quả nổi mắt anh.”

Quay đầu, mặt hậm hực, bất mãn nhìn Trung Vương: “Nếu đã để anh Minh biết, sao không nói với tôi một tiếng, để tôi còn biết đường.”

Trung Vương với khuôn mặt vô tội: “Không phải tôi không muốn nói, mà là ông không hỏi.”

“Ông… đúng là nhất ông rồi…” Nguyễn Hoàng An tức nghẹn lời. Định xổ một tràng nhưng nhìn khuôn mặt chất phác và hiền hậu của Trung Vương, anh cũng chẳng biết mắng gì cho phải.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.