Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biến động đất ĐN

Tiểu thuyết gốc · 2650 chữ

Vũ Việt Hùng vừa đến ĐN, đã nhận được quà gặp mặt là chiếc dao chém ngang đầu của Nguyễn Hoàng An, anh hơi có cảm giác dở khóc dở cười, nhận định về người này là to gan. Chỉ đem năm người đến mà muốn ám sát mình, anh lấy ấy mà bội phục. Anh hỏi Tiêu Bàng, người chém anh vừa nãy tên gì. Tiêu Bàng có hơi cạn lời nói: “Thằng ngông cuồng dại dột ở Bắc Đạo Môn chỉ có thể là Nguyễn Hoàng An!”

Nguyễn Hoàng An! Vũ Việt Hùng khắc ghi cái tên này trong đầu.

Thế Minh và Trung Vương đi về căn cứ, có nói chuyện riêng với nhau: “Gặp hai thiên vương mới đến chưa.”

Trung Vương nghĩ ngợi một hồi, trịnh trọng nói: “Người bắn nát con con dao S là Nghĩa Chiến - thiên vương súng. Em đứng sau nhìn rất rõ con dao của An, vừa nhanh, người thường khó mà tránh được. Mà Nghĩa Chiến chỉ trong khoảng thời gian ngắn đã rút - ngắm - bắn, ba động tác nhanh gọn bắn nát con dao. Đúng là giỏi thật, điều này đến bản thân em cũng sợ không làm được.”

Thế Minh gật đầu, dù cậu không tận mắt chứng kiến, nhưng thông qua những gì Trung Vương kể, những tình tiết vừa nãy được suy diễn một cách tường tận.

Lâu sau, con mắt cậu híp nhẹ, miệng hơi nhếch lên: “Ừ! Thiên vương súng, quả đúng là thần súng. Nghe nói súng của nó nằm top 3 trong giới giang hồ. Khéo khi đúng thế thật.”

Trung Vương vẫn còn hơi sợ hãi, lo lắng: “Anh Minh, mình về sau phải cẩn thận hơn với tên này, đặc biệt là lúc gặp mặt nó, mình không được phân tâm, nếu không… súng nó nhanh quá.”

Thế Minh cười sảng, cậu nói tiếp: “Thế còn thiên vương Văn Nông thì sao?”

Trung Vương nhắm mắt tái hiện lại những tình tiết vừa nãy, nếu anh đoán không nhầm, thì cái tên xấu dữ quỷ thần kia chính là Văn Nông.

Rồi anh vừa nói vừa lắc đầu: “Thằng này dao pháp cũng giỏi, nhưng nóng tính, mà hình như nó còn kị ai chê nó xấu hay sao ấy.” Anh lại bổ sung thêm: “Nhưng nó xấu thật.”

Thế Minh xua tay: “Không cần biết nó xấu hay là không, đây không phải trọng điểm của vấn đề. Chỉ cần nó có điểm yếu, là mình dễ đối phó. Nghĩa Chiến là một người khó đánh, tướng súng tốt mà không thuộc về mình, thì buộc phải diệt trừ. Nhưng lo nhất vẫn là Vũ Việt Hùng, mình ít am hiểm về nó, nên không mấy chắc chắn.”

Hôm nay là lần đầu tiên Trung Vương gặp Vũ Việt Hùng, toát lên cái khí thế hiếm ai sánh bằng. Ngược lại với vẻ phong lưu, hiểm độc và lạnh lẽo của Lê Thế Minh, Vũ Việt Hùng mang trong mình vẻ cứng cỏi, bá chiến, và đậm chất nam tử hán. Hai con người với hai phong thái hoàn toàn khác nhau, lại là hai đầu não của trận chiến. Cứ nghĩ đến việc sắp tới hai bên đối đầu, những trận chiến tơi bời sương khói, Trung Vương thấy phấn khích đến lạ.

Anh hỏi lại: “Anh Minh, nếu Vũ Việt Hùng đã đến ĐN, chúng ta tiến công hay phòng thủ?”

Thế Minh cười nói: “Vũ Việt Hùng là bạn cũ của anh. Bạn cũ từ CT đến tận ĐN chơi, nếu không tiếp đón một bữa cơm đàng hoàng thì lại thất lễ với tình bằng hữu.”

Trung Vương ngây ra, hỏi lại: “Anh Minh định mời Hùng một bữa?”

Thế Minh cười haha, gật đầu: “Đúng thế! Anh đang định mời nó một bữa cơm. Có tiệc rượu đầy đủ, xem xem thằng Hùng có gan đến hay không!”

Một tấm thiệp mời đã cấp tốc gửi đến Nam Đạo ngay trong đêm ấy. Tiêu Bàng cầm tấm thiệp xem hồi lâu, bĩu môi: “Tiệc họp mặt? Thế Minh làm gì có chuyện mời mình ăn cơm uống rượu! Đại ca, em thấy không có cơm rượu thịnh soạn gì, bữa ăn này nuốt không trôi, em thấy anh đừng đi.”

Vũ Việt Hùng lắc đầu, lạnh lùng nói: “Nếu tôi không đi, thì anh em giang hồ sẽ chê chúng mình là thằng gan bé. Bữa này phải đi, mà phải hùng hổ đi mới phải.”

Nhà hàng nổi năm sao, là một nhà hàng đắt đỏ và sang trọng, cả một toà kiến trúc hình bán nguyệt ở giữa hồ. Lối thiết kế theo phong cách bán thuỷ độc đáo. Đây là một toà nhà dưới quyền sở hữu của Vũ Việt Hùng, nhưng suýt mất trong vụ cá cược tại cuộc họp thượng đỉnh Đạo Môn. Lần này không biết Thế Minh cố tình hay vô ý, một lần nữa chọn chỗ này mở tiệc.

Trưa hôm sau, Vũ Việt Hùng quả nhiên đến, một loạt xe sang dựng trước khách sạn, khoảng chừng có hơn trăm người tham gia. Thế Minh cười nheo mắt đứng trước cửa đợi hồi lâu, vừa nhìn thấy Vũ Việt Hùng, mặt cậu tươi tỉnh và nụ cười xán lạn. Cậu bước lên trước một bước, cười nói: “Anh Hùng lâu ngày không gặp vẫn phong độ như thế.”

Vũ Việt Hùng hiểu ý, bước lên trước nắm lấy tay Thế Minh cười nói: “Haha, nói thế là thế nào, tôi làm sao phong độ bằng chú, chú tuổi trẻ ngời ngời nhựa sống ấy. Hôm nay tôi cũng cảm ơn chú đã đến ủng hộ quán tôi.”

Hai người tai bắt mặt mừng, nói chuyện xôm xả, cùng bước vào khách sạn. Nếu ai không biết nội tình còn nghĩ hai người họ là bạn cũ họp mặt. Khác hoàn toàn với biểu cảm ngoài mặt, trong đầu họ đang ủ mưu muốn giết chết đối phương, hận một nỗi chẳng thể để đối phương biến mất khỏi nhân thế.

Thế Minh đưa Vũ Việt Hùng đến phòng ăn, bên trong không một bóng người, chính giữa là một bàn ăn đầy sơn hào hải vị, Thế Minh giơ tay khách khí nói: “Mời anh Hùng!”

Vũ Việt Hùng lắc đầu: “Chú mời thì chú là chủ, tôi là khách. Mời chú trước!”

Thế Minh cũng chẳng khách khí, ngồi xuống trước, Vũ Việt Hùng cũng ngồi xuống ghế phía tay phải của cậu, cả trăm người thuộc hạ đi cùng chỉ có bốn người bược vào, ngồi gọn phía sau. Vũ Việt Hùng nhìn đồ ăn trên bàn, gật đầu, nói phớt lờ: “Nghe nói có một người đệ của anh được chú mời đến phố T, không biết là vì lí do gì?”

Thế Minh rót hai cốc rượu, một cốc đưa cho Vũ Việt Hùng, bình thản: “Phố T là một nơi tốt đẹp, chắc người đệ của anh muốn thử bún đậu mắm tôm ngoài bắc.”

Thế Minh nói một câu ngớ ngẩn để đánh lạc vấn đề, Vũ Việt Hùng giả bộ không nghe thấy tiếp tục hỏi: “Không biết đệ tôi bao giờ mới quay về?”

Thế Minh cười: “Thế phải xem người ta có muốn hay không.”

Chưa đợi Vũ Việt Hùng trả lời, Tiêu Bàng đứng sau lưng tức đến nỗi đứng ngồi không yên, phẫn nộ: “Là mày không muốn.”

Thế Minh nâng cốc rượu, uống cạn, không thèm nhìn Tiêu Bàng lấy một cái. Tiêu Bàng hai mắt trợn tròn, đưa tay sờ trước ngực, bị Vũ Việt Hùng ngăn lại, anh nói: “Cây có cội, nước có nguồn, chim có tổ, người có tông. Con chim muốn bay mà giữ trong lồng, thì cũng chẳng vơ được lợi gì.”

Thế Minh nhìn cốc rượu trên tay, giọng nói lơ là bay bổng: “Tôi cũng rất khâm phục cái gan của anh Hùng, vượt bao nhiêu bặm bụi đất đường đến đây cùng tôi tham dự bữa tiệc này. Nếu là tôi, khéo khi tôi cũng chẳng đến.”

Vũ Việt Hùng cười lớn: “Thế nên Lê Thế Minh vẫn là Lê Thế Minh, Vũ Việt Hùng vẫn là Vũ Việt Hùng.”

“Đúng, có lí!” Thế Minh bỗng chỉ tay xung quanh, mắt phát ra tín hiệu ám hiểm, lạnh lùng: “Bốn phía đều đã bày sẵn ba trăm người. Ở ngoài kia, vẫn còn cả nghìn người.”

Cậu mân mê cốc rượu trong tay, nói tiếp: “Chỉ cần tôi đập vỡ cốc rượu này thì những người trong bóng kia sẽ chạy ra, sẽ chẳng nề hà gì mà đập tan cả một nhà hàng này.”

Tiêu Bàng hơi lo lắng, mặc dù là địa bàn của bản thân, nhưng vẫn cảm thấy không chắc chắn, nhưng nếu đối phương đã uy hiếp thì chắc chắn đã mai phục sẵn. Thầm nghĩ Vũ Việt Hùng là người quá nghĩa khí khi hành sự. Đáng nhẽ không nên tham gia bữa tiệc này của Lê Thế Minh, đối phương quá giảo hoạt và hiểm độc.

Vũ Việt Hùng chẳng hề lo lắng, giọng điệu thâm trầm: “Không nhất thiết phải kích bom giả bộ trò này, ở địa bàn của tôi mà dám ra giọng gọi nhiều người như thế. Là chú đang thể hiện bản lĩnh của mình hay đang chọc tức tôi là kẻ vô dụng.”

Tiếp đó chỉ vào Tiêu Bàng đứng sau: “Chắc Minh cũng biết Bàng, không cần phải giới thiệu nữa nhỉ?”

Anh lại chỉ vào người mặt dài như cái bơm, rỗ lỗ chỗ, bộ dạng xấu xí không ai sánh bằng, rồi nói: “Đây là Văn Nông, dao pháp thượng thừa, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn chưa thấy chú ấy chịu dưới tầm với ai.”

Tiếp đó Vũ Việt Hùng chỉ vào người đàn ông tay phải: “Người này là Nghĩa Chiến, bắn súng rất giỏi, tôi dám chắc trong vòng năm mét. Khắp thiên hạ chẳng ai có thể thoát được viên đạn của chú ấy.”

Thế Minh nghe xong chớp mắt, khoảng cách giữa cậu và Nguyễn Chiến cách khoảng ba mét. Sau đó, cậu híp mắt cười: “Nên hôm nay tôi muốn mời các anh em đến đây họp mặt uống rượu.”

Vũ Việt Hùng cười nói: “Rượu đúng là một món quà, mà rượu ngon lại càng không thể để lãng phí.”

Thế Minh nói: “Cổ nhân ta có câu, tửu phùng tri kỉ thiên bôi thiếu, không biết hai ta có phải là tri kỉ hay không?”

“Tất nhiên rồi!” Vũ Việt Hùng vừa uống vừa nói. Thế Minh vừa nhìn, vừa ngẩng đầu cười lớn: “Không sai, đúng là tri kỉ.”

Thiên hạ, kẻ địch đồng thời cũng là tri kỉ.

Thế Minh gặp Việt Hùng ba lần, uống ba lần rượu, lần nào cũng uống say và uống thích chí, lần này cũng chẳng ngoại lệ. Hai người người nâng, kẻ hứng, người uống, kẻ cạn, thức ăn chẳng bén bảng mà rượu đã uống hết mấy bình. Nguyễn Hoàng An rì rầm, từ từ cất con dao về, lắc đầu tử nhủ: “Anh Minh không cho mình ra tay rồi.”

Trung Vương gật gù: “Nếu không có Nghĩa Chiến, Vũ Việt Hùng chắc chắn không dám đến đây uống rượu.”

Nguyễn Hoàng An sững lại, hỏi: “Ông nói thế nghĩa là anh Minh kị thằng Chiến à?”

Trung Vương lắc đầu không đáp.

Bữa tiệc rượu kết thúc vào tầm chiều tối, Vũ Việt Hùng lắc lư cáo từ. Thế Minh đứng dậy tiễn, nhìn những con xe cách ngày một xa, Thế Minh không chút xao động, chỉ lẩm bẩm: “Tiếc thật.”

Trung Vương không biết đã đứng đằng sau Thế Minh từ lúc nào, trầm giọng: “Anh Minh, thực ra em ở trong góc có thể cho nó thằng Chiến một phát súng.”

Thế Minh nhắm mắt, rồi từ từ mở mắt, sớm đã tỉnh rượu: “Nghĩa Chiến? Không, tao không quan tâm nó, mà tao để ý người mà thằng Hùng không giới thiệu.”

Trung Vương cúi đầu hồi tưởng, hình như có một người, nếu Thế Minh không nhắc, anh cũng quên mất. Người này diện mạo bình bình, đến giờ hỏi lại Trung Vương bộ dạng của hắn, anh còn chẳng rõ. Ấy thế mà Thế Minh lại để ý đến một người bình thường như thế. Trung Vương thấy khó hiểu mắt nghi hoặc nhìn Thế Minh.

Thế Minh lạnh lùng nói: “Đội Ám có tình báo, Vũ Việt Hùng có hai tên đắc lực, thân thử cực hiểm, không kém gì so với bát đại thiên vương, trong đó một người tên Thế Điển, đánh nhau anh dũng, tay trái cầm dao, tay phải cầm súng, thiên hạ vô song. Chỉ có điều tướng mạo bình thường, rất ít khi lộ diện, nên rất hiếm người biết đến. Hôm nay, người đứng cạnh Nghĩa Chiến chính là nó.”

“À!” Trung Vương nghe xong mặt trầm tư hỏi lại: “Người tài ở Nam Đạo cũng đông phết nhỉ.”

Lúc này, Nguyễn Hoàng An mới bước đến tiếp lời: “Địch đến thì ta chặn, sợ cái quái gì?”

Thế Minh cười lớn: “An nói chí phải, địch đến thì chặn.”

Tửu lượng của Thế Minh ngày càng tốt hơn, cậu uống rượu với Vũ Việt Hùng mà chẳng hề thấy say xỉn, cậu tổ chức một cuộc họp vào buổi tối và ra quyết định tạm thời yên binh bất động, quan sát hành động của Vũ Việt Hùng trước khi bắt đầu kế hoạch ra quân. Đồng thời, cậu triệu tập Đặng Tâm Lỗi và Trần Văn Bình, những người đang ở thành phố T, quay lại thành phố ĐN để tăng cường sức mạnh. Cậu cũng gọi điện cho bốn tay cánh lớn ở Bắc Đạo, yêu cầu họ điều động nhân lực đến hỗ trợ khẩn cấp cho Thành phố ĐN. Đây là phương thức ngoài mặt của Thế Minh, trên thực tế, tình hình ở thành phố ĐN không nghiêm trọng như vậy, sở dĩ cậu điều động bốn người ở đây là để sử dụng bốn người này làm tay súng đỡ đạn cố thủ, vào thời điểm thích hợp cho họ từ biệt rồi thành lập một nhóm quân mới.

Suy cho cùng, bốn người này đều là những lão mọt đời đi theo ông cụ, thực lực rất mạnh, nếu có âm mưu phản kháng cậu, hậu quả sẽ rất khó lường, cho nên Thế Minh thà giết nhầm còn hơn để họ có cơ hội bài trừ mình. Mặc khác, cậu còn có kế hoạch nâng đỡ những người trẻ tuổi trung thành với cậu thăng tiến. Cậu không hề có ý đối đầu với ông cụ, mà cậu hiểu một phép tắc ngàn đời: Đổi triều thay vương, chỉ có thể giữ lại cận thần đắc lực, ai cũng muốn trao quyền lực cho người trung thành với mình.

Thế Minh điều động nhân lực, Vũ Việt Hùng cũng không ngơi tay, anh điều động quân từ khắp nơi trên đất nước đến thành phố ĐN. Hai bên đều có ý định khoe quân bành trướng. Những thay đổi trong Đạo Môn khiến cả nước chấn động, các đại ca và nhân vật nổi tiếng trong thế giới ngầm cũng đổ xô đến Thành phố ĐN để xem cuộc đọ sức giữa hai băng đảng lớn nhất miền Bắc Nam. Một trong hai người nắm quyền, sẽ liên quan trực tiếp đến hướng đi tương lai của họ. Liệu họ nên thân với phía nam hay bắc?!

Biến động của Thành phố ĐN đã trở thành tâm điểm của tất cả các băng đảng khắp cả nước, mọi ánh mắt đều đổ dồn vào hai nhân vật chính của vở kịch đẫm máu.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 29

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.