Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đánh bại Bang Hổ trắng

Tiểu thuyết gốc · 2962 chữ

Đương nhiên rồi, muốn đòi lại người chắc chắn là không thể nào. Về sau, Thế Minh vẫn phải ra mặt sắp xếp lại một lượt thì các đảng phái mới gọi là hài lòng.

Ba ngày sau, Thế Minh lại tập trung mọi người lại để mở một cuộc họp. Đầu tiên là vấn đề phân chia đảng phái.

Bốn đảng Long, Hổ, Báo, Chấp pháp vẫn không thay đổi, ngoài ra còn thêm một đảng Chim Ưng, người cầm đầu là Phạm Cường. Còn có một đảng Sói Đen nữa, người cầm đầu là An Quốc, cậu ta còn đồng thời đảm nhiệm vị trí huấn luyện viên cho bang phái. Còn Ám trước kia do Phạm Cường cầm đầu thì sẽ do Trung Vương tiếp quản, Ám cũng chính thức đổi tên thành đội Ám.

Mười lăm địa bàn của bang Thế Minh do các đảng Long, Hổ, Báo, Chim Ưng, Sói Đen chia nhau ra cai quản, còn đảng chấp pháp sẽ giám sát. Đội Ám chủ yếu thu thập tin tình báo, khi phát hiện có người có nguy cơ gây hại nghiêm trọng cho bang hội thì đội Ám không cần thiết phải thông qua sự đồng ý của mọi người mà có thể giết thẳng tay.

Sau lần chia đảng phái này của bang Thế Minh trở nên càng hệ thống hoá hơn, công việc của các đảng phái cũng được chia rõ ràng hơn. Một bang phái xã hội đen do những thanh niên hình thành đang dần đi vào quỹ đạo.

Sau đó, "đánh bại bang Hổ trắng" do Thanh bang và bang Thế Minh cầm đầu gần như đồng thời phát động tấn công với bang Hổ Trắng. Hai mươi trên ba mươi địa bàn do bang Hổ Trắng nắm giữ đã bị công kích.

Tên Lý Thành Long cầm đầu một đảng phái của bang Hổ Trắng cũng không thể ngồi yên được nữa, phát động tấn công vài lần nhưng đều bị đánh bại. Tuy Lý Thành Long là đại ca của bang Hổ Trắng ở thành phố H, nhưng trong mắt giới xã hội đen của Myanmar thì hắn cũng chỉ là một người ngoài, bọn họ cố ý phái một tên lính Myanmar tên Aung Hlaing tới bên cạnh hắn, danh nghĩa là hỗ trợ nhưng thật ra lại là giám sát hắn. Lý Thành Long hiểu rõ, không giám đắc tội người này, tuy bị chửi như chó nhưng cũng đành phải nhẫn nhục.

Đêm khuya, Lý Thành Long cử năm trăm thành viên lực lượng chính của băng đảng, chia thành hai nhóm, Đường Lôi dẫn ba trăm tên đánh úp Thanh bang, và Ngô Hưng Đào dẫn hai trăm tên tấn công bang Thế Minh, nhằm đánh bại lực lượng chính của "liên minh chống Hổ trắng", hi vọng sẽ cứu vãn được nguy cơ của bang phái. Nhưng ngay sau khi hắn phái người của mình đi chưa được bao lâu thì đã bị đội Ám phát hiện, kịp thời thông báo cho Thế Minh.

Ngô Hưng Đào là quân lưu manh sống ngoài vòng pháp luật có tiếng của tỉnh H, ba mươi tuổi, vóc dáng cường tráng, năng lực chém giết có thể đứng trong ba hạng đầu của bang Hổ Trắng. Hắn vốn không thèm để mắt đến bang Thế Minh mới nhú, vốn tưởng rằng đại ca sẽ cho hắn đi đánh Thanh bang nhưng lại bị Đường Lôi giành trước, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy có chút khó chịu. Ngô Hưng Đào dẫn theo hai trăm mạng khí thế hừng hực đi ra khỏi bang Hổ Trắng, thấy nhiều người như vậy dễ khiến người khác chú ý đến nên hắn dặn bọn đàn em chia nhau ra mà hành động, sau đó tập hợp lại ở cổng công viên gần T-bar ở phía Nam. Còn hắn chỉ mang theo hơn chục người lên một chiếc xe mười sáu chỗ.

Chiếc xe phóng nhanh về phía Nam, Ngô Hưng Đào ngồi trên xe, tâm trạng có chút bức bối, lớn tiếng nói: "Đường Lôi là cái chó gì chứ, hạng như nó mà đòi đánh úp Thanh bang, vãi cả cứt!"

Ngô Hưng Đào máu điên dồn máu não, mấy tên đàn em khác cũng không dám chọc giận hắn, một tên bên cạnh nhanh nhẹn lấy thuốc ra đưa cho hắn: "Anh Đào, hút điếu thuốc đi! Đừng giận, nếu lần này Đường Lôi thất bại thì không phải đẹp sao, anh sẽ có cớ mà loại bỏ nó rồi!"

Ngô Hưng Đào nghĩ một lúc, tát tên kia một cái: "Đm, mẹ mày chứ tao cần mày dạy à, mày tưởng tao không biết à!?"

"Dạ dạ dạ! Em sai rồi!"

"Lái nhanh lên, lề mà lề mề như chăn bò!"

Nửa tiếng sau, chiếc xe đã đến phía Nam, người đi lại trên đường cũng thưa thớt hơn. Nơi này tuy vẫn là thành phố nhưng mật độ dân cư không thể so với trung tâm thành phố được. Đây là lần đầu tiên Ngô Hưng Đào tới phía Nam, hắn ngồi trong xe nhìn ra bên ngoài, nói:

"Đeo mẹ đây không phải nông thôn rồi à, chỗ rách nát đéo gì không biết, quê mùa một cục, đm!"

Tài xế cười haha nói: "Anh Đào, anh đừng thấy nơi này nhìn có vẻ rách nát mà coi thường, hàng ở đây không ít đâu, nghe nói Thế Minh ở đây kiếm hàng trăm triệu mỗi tháng cũng không thành vấn đề!"

"Cái chỗ này mà một tháng có thể kiếm được hàng trăm triệu? Chẳng trách giờ thằng Thế Minh nó lại ngông đến thế!"

Nói xong, chiếc xe đột nhiên dừng lại, phía trước có hai chiếc xe tải nhỏ chặn giữa đường. Tài xế quay đầu lại hỏi Ngô Hưng Đào: "Anh Đào, hình như phía trước có tai nạn, chúng ta không đi qua được."

Ngô Hưng Đào thò đầu ra ngoài nhìn, sau đó nói với người bên cạnh: "Đm phiền vl, hai thằng đi xuống bảo chúng nó tránh ra cho tao!"

Có hai tên đàn em gật đầu vâng lời rồi đi xuống xe.

"Này này, tránh hết ra cho tao, tránh ra! Chúng mày dừng xe giữa đường thế không cho người khác đi qua nữa à!?"

Hai tên vừa đi vừa nói.

Cửa xe mở ra, có bốn người đi ra từ bên trong. Một tên thanh niên không cao lắm, làn da bánh mật, cơ thể rắn chắc đi ở phía trên cùng, đến trước mặt hai tên kia nói:

"Ngô Hưng Đào ở trong xe à?"

Hai tên kia ngơ ra, không biết tại sao đối phương lại biết Ngô Hưng Đào đang ở trong xe, nghi hoặc hỏi: "Mấy anh là bạn của anh Đào?"

Tên thanh niên kia quay đầu lại nhìn ba người đằng sau mình, mỉm cười nói: "Không sai đâu, chúng nó đây rồi!"

Nói xong, bốn người gần như đồng thời lôi súng ra lập tức bắn vào hai tên kia. Khoảng cách quá gần, hơn nữa chúng hoàn toàn không có sự chuẩn bị, còn chưa hiểu chuyện ra làm sao thì trên đầu mỗi tên đã có hai cái lỗ rồi. Bốn người họ vẫn không dừng bước, đi qua cái xác dưới mặt đất tiến về phía xe của Ngô Hưng Đào.

Ngô Hưng Đào ngồi bên trong xe thấy rõ mồn một những chuyện xảy ra bên ngoài, tiếng súng vừa nổ lên thì hắn liền biết bình đã dính bẫy.

Vội quát lên với tài xế: "Mau lùi xe lại! Nhanh lên!"

Tiếng quát đã thức tỉnh tên tài xế đang ngồi ngơ ra, hắn không màng đến người của mình đang nằm dưới đất, nhanh chóng lái xe lùi lại.

Tên thanh niên thấp thấp nổ súng ban nãy thấy bọn họ định chạy thì mỉm cười nói với ba người phía sau:

"Khi đối đầu với quân địch, bất kể tình hình có như thế nào thì cũng phải duy trì cái đầu lạnh. Giống như bây giờ vậy, kẻ địch muốn chạy, chúng ta cũng không cần hoảng loạn, giữ súng phải chắc tay, trong mắt chỉ có bọn chúng, bắn là phải trúng!"

Nói xong, thanh niên giơ súng lên, đứng chính giữa đường, họng súng súng ngắm chuẩn vào chiếc xe đang đánh lùi, gió đêm thổi mạnh cũng không khiến cậu ta lay động.

"Pằng", tia lửa từ họng súng lóe lên, một viên đạn xuyên qua kính chắn gió của chiếc xe tải đã chạy xa hai mươi mét, để lại một lỗ lớn trên đầu người lái xe.

Tên tài xế cũng không kịp hét lên tiếng nào thì cơ thể đã gục xuống vô lăng, máu từ trên đầu chảy xuống, chiếc xe cũng lập tức đâm vào cái cây lớn bên đường. Những người trong xe sợ hãi hét lên, lấy súng ra lục tục chạy xuống.

Bốn thanh niên cầm bốn khẩu súng bắn liên tục vào những tên đang bước xuống khỏi xe, không cho chúng có cơ hội lấy hơi, sau khi tiếng súng vang lên, hơn chục tên đàn em vừa bước xuống của Ngô Hưng Đào đã ngã hết xuống đất. Bốn người chậm rãi tiến lên phía trước xe, tên thanh niên lùn cầm súng gõ gõ vào thân xe:

"Xuống xe đi, Ngô Hưng Đào!"

Ngô Hưng Đào ngồi trong xe, lúc này mới cảm nhận rõ ràng cái chết là như thế nào, tuy rằng hắn cũng đã giết không ít người. Bàn tay cầm súng không thể khống chế mà run rẩy. Hắn nuốt nước miếng, sợ hãi hỏi:

"Chúng mày... chúng mày là ai?"

Thanh niên cười "haha" nói:

"Người mà dám to gan như vậy ở phía Nam, mày nói xem chúng tao là ai?"

Nói xong, thanh niên khom người xuống kéo Ngô Hưng Đào từ trong xe ra, tên bên cạnh bước tới đánh rơi khẩu súng trong tay hắn. Ngô Hưng Đào quỳ dưới đất hét lớn:

"Đừng... đừng giết tao mà!"

Thanh niên cười nói: "Tao nghe nói Ngô Hưng Đào của bang Hổ Trắng là một kẻ đầu đội trời chân đạp đất cơ mà, hôm nay mới gặp, hóa ra cũng chỉ có thế!"

Ngô Hưng Đào nào còn sự uy phong như lúc mới đến, quỳ dưới đất nói: "Mấy anh muốn đưa em đi đâu, xin anh đừng giết em, xin anh đấy, anh... anh cứ coi em như con chó ven đường cũng được, em xin anh tha cho em!"

Thanh niên bĩu môi, lấy một tấm thẻ đen trong người ra: "Ngô Hưng Đào, mày có biết cái này không?"

Nhìn tấm thẻ đen trong tay thanh niên, cơ thể Ngô Thế Hưng không khỏi run lên, hắn đơ ra như gỗ, nói: "Giấy Tử!"

Tên thanh niên gật đầu, nói: "Rất vui vì mày biết tên của nó, tao nghĩ chắc mày cũng biết tác dụng của nó rồi nhị! Người từng nhận giấy Tử thì không có khả năng tồn tại trên cái thế giới này đâu!"

Nói xong, thanh niên buông lỏng tay ra, tấm thẻ đen rơi xuống trước mặt Ngô Thế Hưng, việc này chẳng khác gì phán án tử hình với hắn. Ngô Hưng Đào lúc này đã có chút không tỉnh táo nữa, nhặt tấm thẻ dưới đất lên, hét lên một tiếng, chạy về phía con đường đã đưa hắn đến đây như một kẻ điên:

"Tao không muốn chết! Tao không muốn chết! Tao..."

Thanh niên gật đầu với ba người ở phía sau. Tiếng súng vang lên từ phía sau, tiếng hét điên loạn của Ngô Hưng Đào cũng lập tức dừng lại. Thanh niên quay lại xe, cửa của chiếc xe còn lại được mở ra, Long bước xuống, mỉm cười nhìn cậu ta nói:

"Khá lắm, Trung Vương! Ra tay đủ độc đấy, xem ra Minh giao đội Ám cho mày là một lựa chọn đúng đắn!"

Tên thanh niên thấp thấp kia chính là Trung Vương, cậu ta cười nói: "Đừng khen tao nữa, ở trong quân đội cũng học được vài trò vặt vãnh ấy mà!"

Hai người lên xem, đi về phía công viên.

Lý Thành Long ở địa bàn chính của bang Hổ Trắng đợi tin tức. Kẻ đầu tiên chạy về là Đường Lôi, toàn thân hắn đầy vết thương, không những đánh úp không thành mà lại còn bị Thanh bang mai phục. Ba trăm mạng mà hắn dẫn đi chỉ có không đến năm mươi mạng trở về.

Lý Thành Long tức giận đạp bay Đường Lôi đi, thiếu điều lôi súng ra bắn chết hắn. Trong lòng Lý Thành Long vẫn còn chút hi vọng, muốn Ngô Hưng Đào có thể dẹp sạch bang Thế Minh ít nhất cũng giúp hắn loại bỏ được một kẻ địch. Nhưng đợi cả tối mà cũng không đợi được tin tức nào. Cho đến sáng hôm sau hắn mới biết Ngô Hưng Đào đã bị giết ở giữa đường bên phía Nam, hai trăm mạng đem thương vong có đủ cả.

Lý Thành Long cảm thấy lần này đã thất bại hoàn toàn, không đợi Aung Hlaing nói gì thì đã đề nghị trở về địa bàn chính của bang Hổ Trắng ở thành phố H để nhận phạt. Aung Hlaing chỉ tay vào mũi hắn, tức không thể nói thành lời. Hắn biết trách nhiệm của mình lớn hơn Lý Thành Long rất nhiều, đành phải gọi cho bên địa bàn chính, nói rõ một lượt tình hình của bang Hổ Trắng ở thành phố H. Bên kia đợi mười phút sau mới trả lời, không nói gì khác, chỉ xóa bỏ chức vị của Lý Thành Long, sai Aung Hlaing dẫn những người còn lại của bang Hổ Trắng về địa bàn chính ở thành phố H, vấn đề của thành phố H để sau rồi nói tiếp.

Chiều hôm đó, bang Hổ Trắng ngạo nghễ một thời ở thành phố H đã tụ tập toàn bộ người của mình lại rồi rút khỏi giới xã hội đen của thành phố H. Tối đó, những bang phái tham gia "liên minh đánh bại Hổ" đã tổ chức một buổi tụ tập lớn ở địa bàn chính của Thanh bang, mục đích chính là để xem xét xem nên chia địa bàn của bang Hổ Trắng như thế nào. Ngoài ra còn rất nhiều những bang phái nhỏ chưa gia nhập liên minh cũng góp mặt. Trong đó sự xuất hiện của Hiếu dân chơi và Vinh trọc khiến Thế Minh cảm thấy bất ngờ.

Sau khi vào một gian phòng trống, Thế Minh nằm xuống giường nhắm mắt thở phào một hơi. Đỗ Chấn thấy vậy thì cười nói:

"Người anh em, mới ăn có thể thôi mà đã không trôi rồi à, sau này còn phải luyện tập nhiều thêm. Biết cách ứng phó người khác cũng là một môn bắt buộc đấy, haha!"

Thế Minh hiểu rõ gật đầu, hỏi: "Anh Đỗ, bang Hổ Trắng đi rồi, xem như loại bỏ được một tâm bệnh trong lòng anh. Anh cũng có thể thoải mái một thời gian rồi!"

Nghe thấy lời này, nụ cười trên gương mặt Đỗ Chấn biến mất, thở dài nói: "Tuy Hổ Trắng đã chạy, nhưng vẫn còn bang Anh em nhìn chằm chằm vào Thanh bang như hổ đói. Ngoài ra... không sợ người anh em chê cười, cái vị trí đại ca này của anh ngồi cũng không được yên lắm đâu!"

Thế Minh nghi hoặc nhìn Đỗ Chấn: "Nội bộ Thanh bang cũng có mâu thuẫn sao?"

"Ài, những người lớn trong Thanh bang coi thường anh còn trẻ, anh đưa ra quyết định gì cũng đều phải thông qua bọn họ. Ví dụ như lần tuyên chiến này với cả bang Hổ Trắng, bọn họ ngăn cản đủ điều, cuối cùng nếu không phải anh lấy cái danh bang chủ ra dọa bọn họ thì... ài!" Đỗ Chấn cúi đầu thở dài.

Thế Minh không ngờ nội bộ Thanh bang lại có mâu thuẫn, hỏi: "Vậy anh có nghĩ ra cách giải quyết chưa?"

"Nói thật lòng, người anh em đừng cười! Khi xưa anh chủ động liên minh với chú, một là vì thấy thế lực của bang Thế Minh ngày một mạnh hơn, muốn giúp Thanh bang tìm được một đồng minh tốt. Nhưng điều quan trọng nhất lại xuất phát từ lòng riêng của anh, mong có thể kéo người anh em lại để củng cố cho địa vị của anh."

Đỗ Chấn cúi đầu, nói tiếp: "Anh không biết sao hôm nay lại nói với chú nhiều như thế, nói hết cả bí mật trong lòng ra luôn rồi."

Thế Minh thấy vậy thì bật dậy khỏi giường, nhìn Đỗ Chấn, nói: "Anh có biết tại sao em lại đồng ý liên minh với anh không? Vì việc ở với anh khiến em có một cảm giác rất thân thiết, hơn nữa em còn tin vào cách làm người của anh. Giống như những gì chúng ta đã nói trước đó, bắt đầu từ ngày liên minh trở đi thì sẽ coi đối phương như anh em, giúp đỡ lẫn nhau, không bao giờ nuốt lời!"

Nói xong, Thế Minh vươn tay ra trước mặt Đỗ Chấn. Đỗ Chấn ửng đỏ mắt, nắm chặt tay Thế Minh, nói: "Đỗ Chấn này chỉ cần còn sống thì sẽ mãi coi Thế Minh là anh em ruột, không bao giờ nuốt lời!"

Hai người nắm thật chặt tay nhau.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 12
Lượt đọc 105

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.