Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thân mật

Tiểu thuyết gốc · 2862 chữ

Một lúc sau, hai người bình tĩnh lại ngồi trên giường, Đỗ Chấn hỏi: "Cậu em giờ đã có chỗ đứng phía nam rồi, có dự định gì tiếp theo không?''

Thế Minh thẳng thắn đáp: "Có chứ anh. Em muốn chiếm toàn bộ phía Nam thành phố."

Đỗ Chấn ngây ra, rồi cậu cười khoái chí, vỗ vai Thế Minh: "Cậu em cũng máu phết nhờ. Ở phía Nam ngoài Bằng Chồn và Lưu Bang ra chẳng còn ai là đối thủ nữa. Mà hai thằng này dạng mắt muỗi, không đáng lo. À mà anh nhắc lại cho chú nhớ luôn, quân Lưu Bang có tay chân của anh, chú mày nể mặt anh cho chúng nó đường sống."

Thế Minh lắc đầu: "Thật ra ban đầu em cũng có ý định muốn xử chúng nó, nếu anh nói thế em cũng chẳng dám trái lời. Chỉ là có điều em thấy quân Bằng Chồn khó xơi, nó có quân Anh em đứng sau hậu thuẫn, em không dây vào được."

Đỗ Chấn nghĩ hồi, nói: "Thế cậu đã từng nghĩ đến việc hạ bệ quân Anh em trước khi khi giã chúng nó chưa?"

Thế Minh hí hửng, cúi đầu nghĩ ngợi, cậu cười: "Anh Chấn nói cũng phải, hôm trước chúng mình bàn đánh bang Hổ Trắng, mọi người ai cũng tham gia, có mỗi quân Anh em không vào. Giờ mình hạ bệ nó, các bang phái khác nếu không giúp mình cũng chẳng đến mức mà giúp nó."

Đỗ Chấn cười: "Người anh em cũng tinh ra phết. Anh nghĩ chú nên đánh hai quân lẻ kia trước khi đánh quân Anh em, đến lúc ý anh sẽ ra tay giúp chú. Rồi, nói đến đây thôi, chúng ta đi "cắt miếng bánh thơm" nào."

Nói hết câu, cậu ta đứng dậy, Thế Minh và Đỗ Chấn đi ra khỏi phòng, trong lòng nhẹ nhõm đến lạ.

Bang Hổ Trắng vốn có ba mươi địa bàn, Thanh bang chiếm năm chỗ, Thế Minh hội lấy ba chỗ, các bang phái khác chia đều. Cũng vì địa bàn có hạn, có vài bang phái phải chịu chung một địa bàn. Dù có chút không hài lòng nhưng với cách chia ấy, mọi người cũng không dám í ới gì nhiều. Nói đi cũng phải nói lại, lúc đánh đấm họ không có công tước gì, đều là Thanh bang và Thế Minh hội chiếm được.

Sau khi họp mặt phân chia, Thế Minh không biết khóc hay cười, địa bàn của ba nơi này rất thuận lợi, vừa là ở trung tâm, diện tích lại còn lớn, chỉ là không gần với địa bàn cũ chỗ mình, e là không chu toàn được hết.

Đợi mọi người ra ngoài, Đỗ Chấn hỏi Thế Minh: "Người anh em sao đấy, anh thấy chú không vui cho lắm. Sao? Được từng ấy vẫn chưa bằng lòng?''

Thế Minh lắc đầu, nói: "Ba nơi ấy em đều được anh ạ, nhưng có điều cách "chỗ núp" của em hơi xa."

"Không thành vấn đề, cứ chỗ nào kiếm được tiền chỗ ấy là chỗ núp. Chú mày rõ chưa."

"Vâng, anh nói phải, em hiểu rồi ạ."

Đỗ Chấn nói: "Người anh em, lúc nào rảnh qua chỗ anh ngồi hàn huyên tý, mấy nay Phương nhà anh cứ nhắc chú, bảo ở trường không thấy chú đâu. Haha"

Thế Minh nghĩ thấy đúng, mấy ngày nay không gặp cô, cậu cũng nhớ rồi, nói: "Anh cũng biết đấy, mấy ngày qua công việc bận lu bù không biết ngày đêm. Giờ mới giãn ra được vài ngày, để em tìm Phương ngay đây."

Đỗ Chấn gật đầu, thấy Thế Minh đã có lời cậu cũng không hỏi gì nữa. Thế Minh không để ý biểu cảm của Đỗ Chấn, cậu tạm biệt rồi bước về.

Ngày hôm sau, Thế Minh gọi tất cả anh em cốt cán tụ tập lại rồi mở một cuộc họp nội bộ. Sau một đêm suy nghĩ, Thế Minh quyết định để ba địa bàn mới nhận được vào tay Long.

Đến thời điểm hiện tại, Long có sẵn trong mình khả năng chiến lược, ứng phó kẻ địch hơn người, rất đáng để giao trọng trách to lớn này. Đồng thời, Thế Minh định sẵn mục tiêu tiếp theo cho mọi người biết tường tận, cậu định dẹp hết quân của Hiếu dân chơi và Hải trọc.

Đối với hai quân này mọi người cũng biết nên ứng phó thế nào. Thực lực của quân chúng quá yếu. Phạm Cường đề nghị lần này phát cho mỗi thằng một giấy Báo Tử trước, để chúng nó biết đến uy của Thế Minh hội.

Trải qua biết bao trận đánh, Thế Minh đã có tiếng về những phát đánh nhanh thắng nhanh. Trước kia, Thế Minh hội tấn công theo hướng đánh úp, đánh đâu trúng đấy, tìm cách đánh mà làm cho quân mình chịu tổn hại nhỏ nhất.

Lần này đối phó cùng lúc với hai tên này, cậu cũng dùng chiêu cũ. Cùng lúc Trung Vương cầm đội Ám điều tra báo động, hỗ trợ các đảng khác tiến công. Món đánh vẫn là tập kích đánh lén, đánh phát nào trúng phát đấy, không cho kẻ địch có cơ hội phản công. Thế Minh dặn anh em nghỉ ngơi hết ngày hôm nay, sáng sớm ngày mai bắt đầu vào việc.

Hiện tại các địa bàn của bang Hổ Trắng trên đất H bị phá, thứ chúng mất bao lâu mới có thể chiếm được giờ lại dễ dàng rơi vào tay kẻ khác. Đổi lại là ai cũng không cam tâm, chúng đã căm ghét Thanh bang đến tận xương tủy. Cùng với việc Thế Minh hội bành trướng, cơ cấu giới xã hội đen từ giờ cũng có một trật tự mới.

Ngày hôm sau là chủ nhật, Thế Minh gọi điện thoại cho Đỗ Chấn, đầu dây bên kia lại là Tuệ Phương.

"Haha. Phương ấy à. Tẹo nữa mình sang nhà ấy có tiện không?"

"Ai đấy, không quen. Anh người ta đi đâu rồi ý, không có nhà. Nay bận không tiếp khách."

Từ đầu dây bên kia cậu cũng nhận ra cô giận rồi, Thế Minh cười: "Lâu lắm rồi mình không gặp ấy, muốn gặp ấy tý mà."

"Gặp người ta làm gì? Người ta chẳng thèm, đợi anh Chấn về rồi muốn gặp gì thì gặp."

"Tít tít tít." Tuệ Phương cúp điện thoại, cô cầm con gái bông trên ghế vứt thẳng xuống sàn nhà, tiện chân đạp mấy nhát.

"Chết này, đồ đáng ghét, đồ đểu, đạp chết này."

Tiếng đạp cùng tiếng quát to làm Thế Minh đang cầm điện thoại đứng ngoài cửa nghe rõ mồn một. Trời đất, không phải đấy chứ. Thế Minh do dự một hồi, cuối cùng cậu quyết định cắn môi bấm chuông cửa, lòng cầu trời khấn phật.

"Ai đấy?" Tuệ Phương vừa giận vừa bực bước ra ngoài.

Thế Minh thở một hơi, nói vọng vào: "Phương à, Minh đây mà."

Trong nhà liên tiếp những âm thanh đập đồ, một lúc sau, cửa cổng mở, Tuệ Phương khoanh tay đứng trước cửa nhìn Thế Minh nói: "Vào đi."

Thế Minh cười nhìn Tuệ Phương, cậu ho khan rồi bước vào nhà. Vào đến phòng khách, Thế Minh thấy tivi đang mở, cậu tự biết đường bắt chuyện: "Phương đang xem gì ấy?''

"Rầm." Tuệ Phương đóng thật mạnh chiếc cửa gỗ lim, làm Thế Minh không dám mở lời.

"Muốn uống gì?" Tuệ Phương ngồi trên ghế, mắt nhìn tivi hỏi.

Thế Minh cẩn thận ngồi bên cạnh, thấy Tuệ Phương đang giận, cậu nói: "Mấy ngày nay tớ bận quá, cũng hơi mệt. Mấy ngày không liên lạc với Phương, chắc Phương giận tớ rồi phải không?"

Nói hết lời, Thế Minh từ từ bước lại gần Tuệ Phương, ôm cô từ phía sau.

"Cậu có biết mấy ngày nay người ta lo thế nào không. Thế mà đến một cuộc điện thoại cũng không có, đều là anh Chấn nói người ta mới biết đấy."

Thế Minh biết điều, nhận lỗi: "Đều là lỗi của tớ, từ rầy trở đi, bận thế nào cũng nói cho ấy biết. Có được không?"

Thế Minh ôm chặt lấy cô rồi dựa vào sofa, nhẹ nhàng nói: "Phương, nhìn vào mắt tớ."

Tuệ Phương ngẩng đầu, chạm vào ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình, trong đôi mắt ấy có ngọn lửa nồng cháy, cô cũng không biết vì lý gì mà trong tim dấy lên, vội nói: "Nhìn cái gì không biết nữa. Tôi không thèm nhìn. Ơ, cậu định làm gì đấy?''

Cô thấy cậu cứ thế dần tiến đến, khuôn mặt ép vào má cô, cô hoảng loạn run lên một nhịp, rồi một giây sau, cô bị cậu ôm chặt vào lòng cậu, người nóng rực: "Này, đừng."

Một nụ hôn mãnh liệt chạm lên đôi môi cô, đôi môi cô cô cảm giác mát rượi, đầu óc cô bỗng nhẹ như trên mây, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

"Buông ra đi... này... cái đồ..." Tuệ Phương hết sức vùng vẫy, cô muốn thoát ra, nhưng bị vòng tay cậu ghì chặt lại, muốn thoát cũng không thoát nổi.

Cô cảm nhận bộ quần áo của cậu đang ma sát trên cơ thể mình, người nóng ran lên, cô cũng nguôi ngoai phần nào giận hờn, dù gì cậu cũng bận tối mày tối mặt. Nghĩ đoạn, cô mềm lòng ôm chặt lại cậu, cho dù có thế nào cũng không muốn rời xa.

Sau khi đã nếm hương vị ngọt ngào của tình yêu từ đôi môi cô, Thế Minh cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện gì khác, ôm chặt người con gái trước mặt vào lòng, cậu muốn dùng cái ấm áp của mình để che chở cô. Thời tiết đang giao mùa sang xuân, hai người trong nhà như hai ngọn lửa quấn quýt lấy nhau.

Cậu cảm nhận thấy người đẹp trong lòng đang ngọ nguậy, đôi môi gượng gạo khi hôn làm cậu càng muốn chiếm hữu, cậu mạnh dạn dùng lưỡi mở đôi môi cô, hôn vào sâu bên trong, lưỡi cậu quấn lấy không rời, cậu muốn nếm hương thơm nhè nhẹ từ đôi môi cô, và dẫn cô đi tìm khoái lạc.

Tuệ Phương cũng không còn cảm thấy cái lạnh nữa, cô lâng lâng một cảm giác khó tả. Cô ngại ngùng lại rất đỗi thành thục trước cái hôn từ cậu, cô đáp lại cái hôn ấy e dè nhưng lại nồng nhiệt. Thật là cảm xúc khó tả lấp đầy trái tim cô, cô chỉ muốn thời gian mãi dừng lại ở khoảnh khắc này.

Nụ hôn Pháp đã chiếm trọn con tim cô, cậu đã dùng hơi thở nồng cháy để chiếm ngự trái tim cô. Cô từ từ tách đôi môi ra khỏi, Thế Minh có chút không nỡ cắn nhẹ môi cô:

"Ngọt thật ấy, Phương, từ giờ trở đi, môi cậu là của tớ rồi đấy."

Tuệ Phương ngại đỏ bừng mặt, cô ở trong lòng cậu ngước lên hỏi: "Ghét cái đồ, dám cưỡng hôn người ta, để người ta đợi mấy ngày nay, ghét."

"Tớ biết Phương yêu tớ nên mới ngày nhớ đêm mong, có yêu mới có ghét đằng ấy nhỉ?''

"Nói linh ta linh tinh. Mặc xác đấy. Mấy ngày nay Phong cứ đến tìm người ta, phiền chết đi được."

"Phong? Phong là thằng nào?" Thế Minh lấy làm lạ, cậu chưa bao giờ nghe đến tên người này.

Tuệ Phương trả lời: "Phong là con trai của chú Lý."

Thấy Thế Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra: "Chú Lý lần trước đánh nhau ở quán bar cậu gặp đấy."

Thế Minh nghĩ rồi như nhớ ra được cậu có nhớ chuyện này, nói: "Là chú tầm bốn mươi tuổi, đeo kính, đậm người ấy phải không?"

Tuệ Phương gật đầu: "Ừ, chú Lý đối xử với hai chị em tớ rất tốt, chỉ là Phong con trai chú ý cứ dính lấy tớ với chị gái, phiền chết đi được.''

Thế Minh ghi nhớ cái tên này.

Tuệ Phương thấy khuôn mặt Thế Minh trùng lại, cô nghĩ đến bệnh tình tụt huyết áp của cậu, cô nhẹ giọng: "Cả ngày nay ấy bận chuyện bang đảng, giờ sức khỏe cậu đến mức nào rồi cậu còn chẳng quan tâm. Cậu nhìn lại mình đi, gầy sọp hẳn đi rồi đấy."

"Haha, chỉ là dạo này bận quá, qua mấy ngày nữa lại đâu vào đấy cả thôi."

Cậu nháy mắt nhìn Tuệ Phương, mặt đầy vẻ gian trá: "Giờ tớ chỉ muốn đặt lưng... đi ngủ thôi."

Tuệ Phương mặt đỏ bừng: "Ai thèm ngủ với cậu?''

Thế Minh cười: "Tớ bảo cậu ngủ với tớ lúc nào?''

"Cậu... Ghét cái mặt." Tuệ Phương mặt đỏ tía tai, cô lấy tay đập vào lồng ngực Thế Minh, lực đánh nhẹ, cậu thấy thế cười.

Lúc sau, Tuệ Phương cũng đã thấm mệt, cô dựa vào vai Thế Minh, mắt dính chặt lấy cậu: "Mấy ngày nay có nhớ Phương không?''

Thế Minh gật đầu, hơi thở của Tuệ Phương phà vào mặt cậu, cậu nhìn thấy đôi mội đỏ mọng đang cong lên, trong lòng nong nóng. Hai người mắt đối mắt không ai nói gì.

Đúng lúc này, điện thoại kêu lên. Thế Minh giật mình, theo phản xạ đứng dậy cầm điện thoại lên nghe. Tuệ Phương nhìn thấy cậu ra nghe điện thoại, cô thở dài một tiếng, cắn môi, hai tay đặt lên đùi không nói gì.

Đông Thắng gọi cậu: "Alo, anh Minh à, em Thắng đây, giờ chúng ta tấn công Vinh trọc rồi, anh chỉ thị gì không."

"Không, bình thường như thế nào nay cứ thế mà làm. Quan trọng nhất là nhanh."

"Dạ, em biết rồi. À, anh Minh, em không làm hỏng chuyện tốt của anh đấy chứ?''

Thế Minh nhịn cười: "Không, thôi đừng có mà lắm lời, vào việc đi."

"Tuân lệnh, đại ca."

Thế Minh cất điện thoại, quay đầu nhìn Tuệ Phương đang ngồi đơ ra trên sofa, cậu lại gần nhỏ tiếng:

"Phương à, lúc nãy... tớ..."

Tuệ Phương không nói gì, đứng phắt lên ôm lấy cổ cậu, cắn nhẹ một vết trên cổ. Thế Minh sựng lại, cậu cảm nhận thấy hương thơm từ người cô truyền đến, nhanh tay ôm trọn lấy người cô. Hai người lại tay trong tay, môi chạm môi, quyến luyến không rời.

Tuệ Phương vốn chỉ muốn trêu đùa nào ngờ mình lại là người mắc bẫy rơi vào lưới, cô đang bị cái hôn nồng nhiệt chiếm cả thể xác lẫn con tim. Thời gian như ngừng lại, hai người lại quấn nhau thật lâu không rời.

Cả người Tuệ Phương mềm nhũn ra, cô như bị hút hết lực, dựa vào người cậu. Thế Minh không kìm được dục vọng, cậu đưa tay lên mò mẫm bờ ngực đang rung lên từng nhịp. Lại đúng giây phút thăng hoa ấy, điện thoại đổ chuông.

"Mẹ nó chứ."

Thế Minh không biết đang mắng mình hay mắng người gọi đến. Cậu đẩy nhẹ thân hình thon thả yêu kiều của Tuệ Phương sang một bên, đi sang một bên. Tuệ Phương thẹn quá hóa hờn, cô hứ lên một tiếng rồi nghiêng sang một bên, vùi mặt vào sofa.

"Alo, Minh à, anh Long đây, giờ đang chuẩn bị tấn công Hiếu dân chơi, chú muốn bắt sống hay bắt chết."

Thế Minh lộn lòng trắng mắt, quả những người này đang trêu đùa với cậu, cậu nói: "Tùy anh, đừng hỏi em.''

"Ô sờ kê, anh biết rồi. À có chuyện gì à, nghe giọng chú không đúng lắm."

"Giờ mà anh còn không tắt máy em đang nghĩ đến việc đánh chết anh đấy."

"Hả" Đầu dây bên kia lặng đi, xong Long cười lên một hồi.

Lúc sau lên tiếng: "À, anh hiểu rồi. Chú đang ở nhà Phương à. À, anh hiểu rồi, anh không gọi điện làm phiền không gian riêng của hai đứa nữa đâu."

Thế Minh quay sang xoa đầu cô, rồi nhè nhẹ tiến gần lại ngửi, có mùi thơm: "Mấy ngày nay tớ bận đầu tắt mặt tối, chưa được bữa nào ra hồn, hôm nay đến chỗ cậu sớm vẫn chưa kịp ăn gì."

"Thế để tớ nấu mì cho cậu lót bụng."

"Thôi, tẹo nữa chúng mình đi ra ngoài ăn cơm. Giờ tớ chỉ muốn ngủ một giấc."

"Thế cũng được, cậu ngủ đi, trưa tớ gọi dậy."

Thế Minh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng của cô, cậu vui thích khôn cùng, giả bộ như đứa trẻ làm nũng, kéo tay Tuệ Phương, mắt híp lại cười:

"Nhưng người ta muốn cậu ru ngủ cơ."

"Lớn này còn ru ngủ gì." Tuệ Phương đẩy Thế Minh sang một bên.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 13
Lượt đọc 114

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.