Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Biệt thự bỏ hoang

Tiểu thuyết gốc · 2922 chữ

Thế Minh đi lại vài vòng trong toà biệt thự, cậu hỏi: “Từ đây xuống núi, chỉ có một đường nhỏ này à?”

Nguyễn Hoàng An không hiểu rõ về địa hình nơi đây, vừa gọi người đi do thám qua, hai người trong đội Ám báo rằng: “Đúng là chỉ có một con đường từ đây xuống núi, có vài lối khác cũng đi được, nhưng rừng rậm đường trơn khó đi.”

Thế Minh suy nghĩ một hồi: “Rừng rậm đường trơn? Khó đi hay không chưa bàn vội, tao chỉ sợ thằng Hùng nó có mai phục, nếu hấp tấp khéo chẳng may rơi vào vòng nguy hiểm, quân ta sẽ bị tiêu diệt sạch.”

Nguyễn Hoàng An đồng tình: “Anh Minh nói đúng, nếu đối phương đã có kế hoạch chu toàn thế này không thể không nghĩ ra việc chúng ta thoát ra bằng đường rừng.”

Thế Minh cân nhắc: “Chắc chỉ có thể đợi!”

Nguyễn Hoàng An khó hiểu hỏi: “Đợi ai?”

“Trung Vương!”

Nguyễn Hoàng An đập tay lên đầu, đúng thế, sao mình là lại quên “anh nhà quê chân chất” này được, anh vội nói: “Anh Minh, em vẫn thấy lạ, sao lần hành động này em không thấy bóng dáng Trung Vương? Nó đâu rồi anh?”

Trung Vương ở đâu? Anh ta hiện tại cách Thế Minh không xa, cùng với Vũ Việt Hùng, Trung Vương ở dưới chân núi, nhưng Vũ Việt Hùng ở phía đông, còn anh thì ở phía tây. Không chỉ có mình anh, mà còn có An Quốc, cùng với các thành viên của Máu Lạnh và đội Ám, tổng cộng gần một trăm người.

An Quốc đang cầm một chiếc kính nhìn ban đêm trên tay, đeo lên mắt, anh luôn miệng kinh ngạc: “Ơ, cái của nợ này hữu dụng đấy, vừa đeo vào, nhìn rõ ràng hết thảy tất cả mọi thứ.”

Mặc dù anh xuất thân từ quân đội, nhưng thiết bị tân tiến kính nhìn xuyên màn đêm trước đến nay chỉ thấy trên tivi, đây là lần đầu tiên bắt gặp ngoài đời. Anh vừa mừng vừa khen, luôn miệng lầm bầm: “Bảo sao người ta cứ khen Hồng Diệp đỉnh cao, có những trang thiết bị tốt hơn cả quân đội thì chẳng.”

Nói xong, cúi đầu đá mấy phát vào người đang nằm dưới đất.

Trung Vương cũng chẳng rảnh rỗi, từ cơ thể người đang nằm dưới đất kia lấy được không ít chiến lợi phẩm, hai khẩu súng một to một nhỏ, một khẩu súng bắn tỉa, hai lựu đạn, một con dao quân đội Thụy Sĩ, một con dao găm quân dụng, một bộ đàm nhỏ và cuối cùng là một chiếc la bàn. Trung Vương cười: “Người anh em đến để chiến đấu à?”

Những người này quả là thành viên của Hồng Diệp, vốn dĩ hắn ta cùng với những đồng phạm khác mai phục trong khu rừng phía sau biệt thự, chỉ đợi sự xuất hiện của Thế Minh để xử lí gọn gàng. Những thành viên Hồng Diệp được trang bị khá đầy đủ, mỗi người trong số họ đều có kính nhìn xuyên đêm, mặc dù rừng tối như mực nhưng có con mắt kính này họ sẽ nhìn rõ như ban ngày. Ngoài ra, với và tài thiện xạ chính xác trăm phần trăm bắn đâu trúng đấy, họ tin chắc sẽ không để Thế Minh sống sót ra khỏi rừng.

Sau khi biết tin Văn Bình đã điều người đến giúp sức cho Thế Minh, hiện đang chiến đấu với 3.000 người do Vũ Việt Hùng cử đến, Trần Thanh Độ âm thầm sai người đi ám sát Trần Văn Bình để thể hiện sức mạnh của Hồng Diệp.

Người này có tài thiện xạ thiên bẩm, vô cùng am hiểu súng trường bắn tỉa và ám sát. Không ngoa khi khen hắn ta có thể giết chết một con ruồi đang bay trong phạm vi trăm mét. Hắn vừa mới xuống núi, chưa đi được hai bước đã đụng phải Trung Vương và An Quốc đang lững thững bước về phía mình, đúng với câu oan gia ngõ hẹp, hắn chưa kịp chạy trốn thì hai người này đã xông lên tóm sống, lục soát cơ thể hắn phát hiện một lá phong đỏ. Trung Vương và An Quốc đánh mắt nhau, không cần tra hỏi đã biết đối phương này là thành viên của Hồng Diệp. Sau khi bị bắt, hắn ta nhắm mắt quyết không tiết lộ nửa lời.

Trung Vương nghịch chiếc la bàn, cười nói: “Mày gan to đấy, tao thích những kẻ như mày!”

Vừa nói, anh vừa nhặt con dao từ trên người đàn ông kia, vừa cắt tỉa móng tay vừa hỏi: “Chắc người Hồng Diệp chúng mày đến nước S đông lắm nhỉ, tao muốn biết con số chính xác.”

Đối phương nhắm mắt, giả điếc giả câm, không nghe, không thấy, không đáp.

Trung Vương lại hỏi tiếp: “Trong rừng có phải còn cả bọn khác mai phục đúng không?”

Người kia vẫn nằm im bất động, mắt nhắm tịt, mồm câm như hến. Trung Vương đưa mắt nhìn một lượt, hỏi tiếp: “Còn bao nhiêu quân Hồng Diệp mai phục trong rừng?”

Đối phương vẫn chơi trò giả câm giả điếc. Trung Vương trừng mắt, mất kiên nhẫn, lắc nhẹ cổ tay, con dao găm xuyên thẳng vào lòng bàn tay đối phương, một lực đâm khá đau, con dao đã xuyên qua lớp thịt trên tay rồi đâm thẳng xuống mặt đất. Người kia kêu gào một tiếng, mặt đổ đầy mồ hôi, cả người co giật liên hồi.

Trung Vương ghé sát vào tai hắn, giọng trầm lạnh: “Không muốn bị hành hạ thì trả lời tao, nếu không, tao sẽ cho mày ném mùi bị chém như tổ ong vò rồi từ từ chết đi là cảm giác thế nào.”

Vừa nói, anh rút con dao găm lên, lại đâm một nhát nữa vào lòng bàn tay đối phương.

An Quốc thở dài một hơi, bước đến ngồi xổm trước mặt hắn, giọng trầm và than thở: “Người anh em, nói ra cũng tốt, bớt chịu đau đớn.”

Rồi chỉ vào Trung Vương, nói: “Người bạn này nói được làm được, không đùa với bạn đâu. Chết ở đất khách khổ lắm bạn ạ.”

Người kia nhổ bãi nước bọt, nhìn An Quốc, rồi lại nhìn Trung Vương, cơ mặt co giật có hiện lên những nụ cười lạnh giá: “Trong rừng có rất nhiều đồng bọn của tao, không cần biết là ai, chỉ cần bước vào rừng là chúng mày đừng hòng thoát ra, kể cả thằng Lê Thế Minh cũng không ngoại lệ.”

Nói xong hắn nhắm mắt, thanh thản chờ đối phương muốn đánh muốn giết gì thì cứ việc.

Trung Vương nói tiếp: “Có bao nhiêu người?”

Người kia cười khinh bỉ: “Không đông, nhưng chỉ cần tràng súng đã đủ xử sạch. Haha! Để chúng mày mãi mãi chôn chân trong khu rừng này.”

Trung Vương nghe xong càng tức, vung tay tát đối phương một cái bạt tai: “Mày sĩ bọ cái đéo gì!”

Nói xong, anh một tay che mắt người đàn ông, tay kia lấy dao cắt cổ anh ta.

“Hả?” An Quốc bất ngờ: “Sao giết nó rồi? Tôi vẫn còn bao việc muốn hỏi nó đấy.”

Trung Vương vẫy tay: “Đủ rồi, tôi thấy nó chẳng nói ra được câu nào có giá trị đâu, cứu anh Minh đã, chúng ta xông lên giết sạch.”

An Quốc lắc đầu lia lịa: “Không được! Người của Hồng Diệp có kính nhìn xuyên đêm, nếu đánh nhau thật, rừng tối mình chỉ có mà thiệt nặng.”

Trung Vương chẳng quan tâm, cười nói: “Sao mà phải sợ, mình dùng cái này!” Nói xong, anh cầm một thứ như thanh gỗ dài nửa mét.

An Quốc nhìn kỹ lại, chợt nhận ra: “Không ngờ ông cũng mang theo pháo hoa.”

Thứ mà Trung Vương lôi ra theo cách nói hóm hỉnh của An Quốc là pháo hoa, nhưng tên chính xác là ngọn đuốc. Ở một đầu, có thể phát ra ánh sáng mạnh khi thắp sáng. Vật này trên thị trường hiếm có, nhưng bộ đường sắt thường dùng nó làm đèn tín hiệu khẩn cấp, không biết Trung Vương lấy ở đâu ra.

Trung Vương vỗ nhẹ vào chiếc ba lô sau lưng: “Biết tối nay sẽ có trận đánh trong đêm nên mua đồ chơi này. Nó rẻ phết, hai mấy nghìn một cái, cũng có thể làm pháo hoa bắn vào tết anh ạ.”

An Quốc gật đầu: “Được!”

Sau đó, Trung Vương phân phát ngọn đuốc cho mọi người, rồi chỉ dẫn qua mọi người vài điều cơ bản, xong xuôi anh và An Quốc dẫn mọi người vào sâu trong rừng. Đúng như Thế Minh nói, cuộc tấn công đầu tiên vào Nam Đạo Môn chỉ là dự kiến, ước chừng nửa giờ sau, cuộc tấn công thực sự mới đến. Không dưới năm nghìn người, do Tiêu Bàng, thiên vương súng Nghĩa Chiến và Thiên vương Sói Văn Nông dẫn đầu, phát động một cuộc tấn công tổng lực vào biệt thự ở lưng chừng núi. Biệt thự sau rừng do Vũ Việt Hùng cầm khoảng 5.000 quân, và hơn một trăm thành viên Hồng Diệp của Trần Thanh Độ. Thế lực của họ mạnh mẽ như sắp nuốt chửng Thế Minh trong một giây.

Thế Minh bấy giờ như ngồi trên đống lửa, anh đứng trên một hòn đá trước biệt thự đưa mắt nhìn xuống núi, thấy phơn phớt những màu trắng lấp ló trong bóng đêm đen kịt, nếu nhìn kĩ, ấy là những đệ tử Nam Đạo đang nối đuôi hành quân.

Thế Minh gật đầu nghiêm giọng: “Xem ra Vũ Việt Hùng lần này đánh thật rồi!”

Nguyễn Hoàng An sớm đã nhìn thấy rõ, anh lau mồ hôi trên trán, nuốt nước bọt: “Em nhìn qua cũng phải đến năm nghìn đấy anh ạ.”

Thế Minh nhíu mày đếm: “Chỉ có hơn chứ không có kém!”

Nguyễn Hoàng An cười khổ: “Chúng ta chỉ có chưa đến hai trăm người.”

Thế Minh nói tiếp: “Nếu tính cả quân bị thương thì cũng được hai trăm.”

Nguyễn Hoàng An vội tiếp lời: “Cho dù chúng ta có hai trăm người, chỉ sợ đến quân tiên phong của nó còn chẳng cản được!”

“Đúng thế. Nên chúng ta rút quân vào trong biệt thự là ổn thoả nhất.”

Nói xong, cậu to tiếng nói: “Tất cả rút hết vào trong biệt thự. Giữ trật tự, không được bật đèn.”

Cậu nhảy xuống hòn đá, vặn mình co giãn xương cốt, tự nói: “Xem ra đêm nay quyết trận ác chiến.”

Nguyễn Hoàng An tiếp lời: “Đâu chỉ là ác chiến mà là chiến một sống hai chết.”

Anh quay đầu nhìn Thế Minh, trên mặt cậu điềm nhiên không chút sợ hãi, đôi mắt cười híp lại. Nguyễn Hoàng An khó hiểu, anh thắc mắc tại sao đại ca lại tự tin như vậy. Kỳ thực Thế Minh không biết phải làm thế nào. Sắp phải đối mặt với hơn năm nghìn quân lính như vũ bão, ai cũng cầm dao cầm súng, anh cũng lo chứ, chỉ có điều không biểu hiện ra ngoài mặt mà thôi. Nếu mọi người biết được đại ca sợ hãi thì trận chiến này đã không nhất thiết phải tiếp tục.

Thế Minh dẫn mọi người vào trong biệt thự, cậu tắt đèn, cả căn nhà bỗng trở nên tối tăm và yên tĩnh lạ thường. Khi Tiêu Bàng đến biệt thự, hắn lặng nhìn cảnh tượng trước mắt. Cửa cổng biệt thự mở toang, trong sân và toàn căn biệt thự tối om một màu, bốn bề yên tĩnh như tòa nhà nghìn năm tuổi bị bỏ hoang. Văn Nông không quan tâm nhiều thế, hắn chỉ muốn sai người xông vào, nhưng Tiêu Bàng vội vàng ngăn cản.

Văn Nông chững lại, hỏi: “Sao đấy?”

Tiêu Bàng thấp giọng nói: "Thằng Minh nhiều thủ đoạn, chúng ta cẩn thận vẫn hơn!”

"Này!" Văn Nông cười nói: "Anh Bàng lo thừa à? Thằng Minh nó là con chó bị xích trong chuồng kia rồi, nó còn dám giở thủ đoạn gì?” Miệng hắn cười nói như vậy, nhưng trong lòng lại thầm cười nhạo Tiêu Bàng quá hèn nhát.

Tiêu Bàng hiểu được những suy nghĩ của Văn Nông, vẫn kiên nhẫn khuyên can: "Anh Nông, thằng Minh không phải dạng ngu dốt, vẫn cẩn thận thì hơn!

Lúc này Nghĩa Chiến gật đầu đồng ý: "Anh Bàng nói cũng phải, đây cũng có thể là thằng Minh cố ý gài bẫy muốn trì hoãn thời gian. Tôi nghĩ thế này, tôi sẽ dẫn người vào trước, nếu có phục kích sẽ rút nhanh, nếu không có, hai người tiếp tục đánh chiến vào trong. Hai người nghĩ thế nào?”

Tiêu Bàng gật đầu đồng thuận, hắn cho rằng kế hoạch của Nghĩa Chiến rất hợp lí, nhưng Văn Nông lắc đầu, thầm nghĩ, Nghĩa Chiến nói thế chỉ để giành công, tại sao mình phải nhường công lớn cho anh ta?

Nghĩ hồi, hắn phản bác: "Anh Chiến nói hay, nhưng tôi muốn xông vào trước, không biết anh Chiến có thể nhường hay không."

Nghĩa Chiến nghe vậy cảm thấy không thoải mái, đã đoán ra Văn Nông cho rằng bản thân mình muốn chiếm công. Nhưng hắn không tranh giành, mà trả lời: "Nếu Nông đã muốn đầu quân thì tôi cũng không có lí gì phản đối.”

“Được!” Văn Nông cười toe toét, trong lòng mừng rơn, chỉ sợ Nghĩa Chiến nuốt lời nên hắn vội vàng mang theo mấy trăm người vênh váo bước vào biệt thự. Văn Nông tuy dũng cảm nhưng lại điển hình là dạng đầu óc ngu si, tứ chi phát triển.

Tiêu Bàng hiểu rõ tính cách của Văn Nông, đang định bước tới cản, thì bị Nghĩa Chiến ngăn lại, ra hiệu ngừng nói, nhỏ giọng: “Để nó đi đi! Nếu giờ chúng ta có ngăn cản, nó sẽ nghĩ rằng chúng ta có ý định giật công. Kệ đi, tặc lưỡi nhường đường đi." Tiêu Bàng cau mày, lắc đầu, im lặng.

Thiên vương sói đi vòng quanh sân hai lần mà không phát hiện ra bất kì một bóng người nào. Cuối cùng, ánh mắt của hắn dán chặt vào tòa nhà, bước đến cửa, cười điên cuồng và hét: "Lê Thế Minh, tao biết mày ở trong đấy. Hôm nay ông nội mày đích thân tới, nếu mày biết điều thì khôn hồn chui ra nhận tội đón tiếp ông nội mày, đừng để tao vào lôi mày ra, lúc ấy … chậc chậc.. mất mặt lắm.”

Nhưng hắn đã hét một lúc lâu mà không thấy ai trả lời. Văn Nông có hơi bối rối, hắn như đang diễn một trò hề độc thoại. Hắn tức điên, giơ chân muốn đá tung cửa biệt thự, bỗng nghĩ ra điều gì đó. Hắn quay lại nói với những tên đồ đệ: “Chúng mày mở hộ tao cái cửa”.

Bọn đệ tuy bất mãn bằng thật nhưng cũng không dám trái lệnh, cắn răng rụt rè vặn khoá mở cửa, không ngờ cửa không khóa, xoay nhẹ, cửa từ từ mở ra. Người mở cửa rùng mình sợ hãi, chạy thật nhanh đến cạnh Văn Nông.

Văn Nông tức giận đá hắn ra, tức giận: “Vô dụng!”

Hắn lắc vai, rút dao từ bên hông, xua tay nói: “Tao và chúng mày xông vào, chặt đầu thằng chó Minh rồi quay trở về đưa cho đại ca!”

Văn Nông nói xong, cầm dao đi vào trong nhà, vừa tới cửa đã nhìn thấy một bóng trắng từ bên trong bay lướt đến. Văn Nông giật mình, không biết đây là loại vũ khí gì mà lớn thế. Hắn theo bản năng giơ dao chém.

Con dao rất sắc, cái bóng trắng bị chém làm đôi. Văn Nông không hiểu đó là vật gì, nhưng hắn cảm thấy mặt và toàn thân đồng thời ướt đẫm.

Hắn rùng mình, vội lùi lại mấy bước, đưa tay sờ sờ mặt, sau đó thấy vết máu đỏ tươi dưới ánh trăng. Những người khác nhìn thiên vương sói, hắn ta trông giống như một con quỷ máu me be bét khắp người và mặt. Văn Nông hét lên một tiếng, nhảy lên, quay đầu nhìn xuống đất, một đệ tử Nam Đạo phái bị chém thành hai mảnh, máu chảy khắp mặt đất. Hoá ra thứ vũ khí màu trắng vừa bay ra chính là đệ tử của giáo phái Nam Đạo. Văn Nông cuồn cuộn vặn mình, vặn hàm, cơ bắp nổi lên như vâm, hắn cảm giác như mình đang bị chơi đùa một vố. Khắp mặt toàn máu, hắn xấu xí như một con yêu quái vừa mới bò ra từ địa ngục, nghiến răng nghiến lợi, thốt ra ba chữ: "Lê Thế Minh!"

Nghe thấy tiếng Văn Nông hú, Tiêu Bàng và Nghĩa Chiến giật mình cứ nghĩ hắn xảy ra chuyện gì, vội vàng dẫn người vào trong biệt thự, nhìn thấy bộ dạng Văn Nông, hai người giật nảy. Tiêu Bàng vội vàng bước tới, lo lắng nói: “Bị thương ở đâu đấy?”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 6
Lượt đọc 28

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.