Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gian kế lừa binh

Tiểu thuyết gốc · 3030 chữ

Thế Minh bước vào phòng nhìn cảnh tượng này, cậu đoán ra ngay, đây là một phát súng cực nhanh. Thế Minh khom lưng nhặt chiếc lá phong dưới đất lên, bên trên có hai hàng chữ: “Lá đỏ khẽ rơi mặt nước - Hồng Diệp dậy máu ăn thề”

Cậu quay đầu nhìn, cả một phòng không có một tên đệ tử nào của Nam Đạo, chỉ có một chiếc loa phát tiếng cười, tiếng nói.

Thế Minh nhíu mày cúi gằm mặt, trầm giọng khen: “Vũ Việt Hùng giỏi thật!”

Nguyễn Hoàng An đi đến bên cửa sổ. Rõ ràng hung đã chạy trốn qua ô cửa sổ này, anh đưa mắt nhìn ra ngoài, tối um một màu, khó phân biệt được cảnh vật chứ đừng nói là người. Lúc này anh cũng hiểu mình đã rơi vào bẫy của đối thủ, liền hét lớn: “Mọi người, rút lui ngay.”

Anh đương định chạy ra ngoài, Thế Minh vẫn đứng đó không nhúc nhích. Anh bước tới, hớt hải: "Anh Minh, chúng ta đã rơi vào bẫy của thằng Hùng rồi, tốt nhất là chuồn.”

Thế Minh với sắc mặt nghiêm trọng: “Vào thì dễ ra mới khó. Nếu là bẫy, mày nghĩ Hùng nó để chúng ta dễ dàng chạy ra ngoài không?”

Nguyễn Hoàng An ngây ra, vội chạy ra ngoài, đứng trên một vách cao nhìn xuống, chỉ thấy những ánh đèn lập lờ, những người đang lấp ló trong màn đêm, anh không thể đếm rõ có bao nhiêu người.

Nguyễn Hoàng An hít sâu một hơi lạnh, rồi nhanh như một mũi tên chạy về chỗ Thế Minh. Giọng lo lắng: “Anh Minh… chúng ta sẽ… định làm gì?”

Thế Minh rời mắt, trầm tiếng: “Không cần phải lo lắng, bây giờ điều kiện lợi nhất của chúng ta là cố thủ ở đây. Mày đem quân xuống đường núi phòng thủ, cho dù Nam Đạo có đông, thì cũng không thể tấn công lên tận đây được.”

Nguyễn Hoàng An gật đầu, phái từng người đi phòng thủ biệt thự và đường núi. Sau khi thu xếp xong, anh nói: “Anh Minh, em thấy dưới chân núi bây giờ có khá nhiều người, thằng Hùng chắc huy động tất cả quân để tiêu diệt sạch chúng ta anh ạ. Mình có nên gọi người đến hỗ trợ không? Bốn người đầu xỏ Bắc Đạo, anh Lỗi và Văn Bình tổng cộng có 10.000 người, có thể đánh với thằng Hùng được.”

Thế Minh quả quyết lắc đầu: “Không được. Kế hoạch ngày hôm nay vẫn phải tiến hành cho bằng được. Anh nghĩ Hùng chắc chắn nó đã tính đến việc có người đến giải cứu chúng ta, kiểu gì nó cũng đã có chuẩn bị, giờ mình gọi người tương trợ, chẳng khác gì chui đầu vào rọ của nó, tốt hơn hết là tiếp tục thực thi kế hoạch. Cho Nam Đạo một bất ngờ.”

Nguyễn Hoàng An lo lắng: “Nhưng em sợ mình phòng thủ không được.”

Thế Minh với con mắt nhỏ hẹp lạnh băng, cậu nói: “Phòng thủ không được cũng phải phòng, nếu không, qua đêm nay, chỉ e ĐN không phải của ta nữa.”

Nguyễn Hoàng An cười khổ: “ĐN không phải của mình thì có quan trọng gì đâu, em lo là anh không thể thoát ra khỏi vòng vây.”

Thế Minh ngẩng mặt nhìn trời, tay che mặt trăng, cười xán lạn: “Không phải lo, việc nguy hiểm hơn thế này anh đã trải qua, thế đã bõ bèn gì. Giờ anh vẫn sống chềnh ềnh ở đây còn gì?”

Nguyễn Hoàng An nghe xong không nói gì, lấy khăn tay nhẹ nhàng lau con dao, trong đầu suy tính làm gì để thoát nạn. Thế Minh vỗ vào vai, đưa cho anh một khẩu súng, rồi nói: “Cầm lấy cái này mà dùng trong lúc bất ngờ.”

Nguyễn Hoàng An rất ít khi dùng súng, trên người anh không có thứ vũ khí khói đạn này, anh cứ nghĩ, nếu đánh nhau thật, dao chắc chắn sẽ tốt hơn súng. Nhưng hôm nay không giống với trước kia, bên ngoài không biết có bao nhiêu đồ đệ của Bắc Đạo đang nguy hiểm nơi tiền tuyến. Anh lặng lẽ nhận lấy khẩu súng, âu lo: “Vậy anh tính sao?”

Thế Minh vỗ eo, cười cười: “Anh lúc nào cũng có hai khẩu súng.”

Nói xong, cậu thẳng lưng bước vào biệt thự rồi tắt đèn, cả một tòa nhà đắm chìm trong bóng tối. Nguyễn Hoàng An không hiểu, kéo áo cậu rồi hỏi: “Anh Minh, anh định làm gì thế?”

Thế Minh giải thích: “Cả một vùng núi ở đây là chỗ đèn sáng nhất, mình chẳng là mục tiêu sống của nó à? Tắt đèn cả trời tối, ta địch cùng lần mò trong bóng đêm, ít ra thì Hồng Diệp cũng sẽ không biết vị trí chính xác của mình ở đâu mà nổ súng.”

Nguyễn Hoàng An đã hiểu, anh cũng bớt lo lắng hơn. Lúc này, biệt thự xao động đại trận, tiếng người hô hào hừng hực. Chốc lát, có người chạy hớt hải đến, vội nói: “Trường môn, Nam Đạo bắt đầu tiến công.”

Nguyễn Hoàng An hỏi lại: “Có bao nhiêu người?”

Người kia lắc đầu: “Không rõ, người đông như quân nguyên, cả một vùng toàn người.”

Nguyễn Hoàng An cầm dao giơ lên, nói: “Anh Minh, anh ở biệt thự đợi, em phi ra ngoài xem sao!”

Thế Minh cũng rút dao, rung con dao găm trong tay: “Đừng quên, vị trí đại ca trưởng môn của tôi không phải xin bằng miệng mà giành được.”

Nguyễn Hoàng An nghe xong cười lớn, đúng thế, Thế Minh dùng sức lực để tranh đấu ghế đại ca Bắc Đạo, hiếm ai có thể mưu trí vượt qua ba cấp độ địa ngục ấy.

Hai người bước ra khỏi biệt thự, trên đường núi, hai bên đã dùng đao đấu với nhau. Người mặc áo trắng rõ ràng có lợi thế về số lượng, nhưng đường núi hẹp, nên lợi thế này chẳng đáng là bao. Nguyễn Hoàng An hưng phấn lên, gầm lên, cầm dao lao tới.

Đường núi chật kín người, muốn lao giữa vòng trận chiến khốc liệt của hai bên thực sự không dễ dàng. Nguyễn Hoàng An chen chúc lao đầu về trước, nhưng rất nhanh, lại bị đám người chèn ép trở lại. Anh ta hét lớn: "Tránh đường!"

Tiếng thét này như sấm rền vang đất động trời, rung rung vành tai những người hai bên. Họ quay đầu, nhìn thấy hai con mắt đỏ bừng, khóe miệng hơi nhếch, lộ ra một chiếc răng nanh trắng bóng. Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy Nguyễn Hoàng An với vẻ mặt bặm trợn như vậy, vô thức ngoan ngoãn tránh sang một bên. Dọn đường đủ rộng cho một người đi ở giữa.

Nguyễn Hoàng An luồn giữa đám người, tiến vào vòng trận chiến. Đột nhiên, anh nhìn thấy một người đàn ông đứng đầu quân Nam Đạo, trên tay cầm một con dao lực mạnh đang cản gió chém mưa, chém liên tiếp bảy tám đệ tử Bắc Môn ngã gục dưới thanh kiếm của hắn.

Nguyễn Hoàng Anh thấy vậy, chẳng ngần ngại chạy thẳng về phía đối phương, giơ cao con dao nước S trên tay, đến gần người đàn ông, không nói một lời, vung mạnh cánh tay, anh thuận đà xung lực, dao thuận thế quán tính, lực theo gió lao thẳng xuống, một đòn nặng hàng nghìn cân.

Đối phương đang phừng phừng định tàn sát thì đột nhiên nhận thấy một cơn gió độc luồn qua vành tai, hắn liếc đuôi mắt, thấy con dao của một thanh niên trẻ đang ở trước mặt, tốc độ nhanh đến mức hắn suýt nữa không tránh kịp. Hắn vội nghiến răng giơ dao đỡ.

"Keng!" Một tiếng đinh tai của vũ khí bằng sắt vang lên, tia lửa vàng bắn tung tóe, tầm mắt của người đàn ông tối sầm, đầu choáng váng, lùi về phía sau, dao trong tay Nguyễn Hoàng An đã chém trúng đầu đối phương.

Đệ tử hai bên đều kinh hãi, mọi chuyện thay đổi quá nhanh, Nam Đạo vốn chiếm thế ưu về số lượng, nhưng đột nhiên xuất hiện một thanh niên từ trong đám người Bắc Đạo tiến đến đã hạ thủ một đòn khiến chủ soái ngã gục.

Chúng ngơ ngác, Nguyễn Hoàng An không có thời giờ nghỉ ngơi, anh tiếp tục chém giết, vung một dao nước S, có người rên rỉ ngã khuỵu xuống đất. Kiếm pháp của anh thần tốc, anh vung một dao là trúng một điểm yếu, chuẩn xác không sai chiêu.

Thế Minh đứng sau nhìn rõ ràng, vỗ tay, nhảy cẫng lên khen ngợi. Cậu có kiến ​​​​thức về dao pháp kiếm thuật, nhưng vẫn còn kém xa so với những bậc thầy như Đặng Tâm Lỗi và Nguyễn Hoàng An. Nhìn thấy Nguyễn Hoàng An giết chết một vị tướng Nam Đạo chỉ trong vài giây, ý chí chiến đấu của cậu trỗi dậy, vung con dao rựa của Huệ Mẫn lao về phía trước. Vừa ra trận, với sự dũng cảm của Nguyễn Hoàng An, sĩ khí của các đệ tử Bắc Đạo tăng vọt. Có thủ lĩnh đầu quân, lính sĩ cũng chẳng e sợ, cùng dũng cảm chiến đấu và giết chết hàng trăm người Nam Đạo, họ đã anh dũng đẩy Nam Đạo rút lui, rơi vào thế bại.

Dưới chân núi người nối người đông đúc, chung quanh thẫm màu đen mái tóc, biển người mắt hướng về phía núi cao.

Nguyễn Du từng tả: “Dập dìu tài tử giai nhân/ Ngựa xe như nước áo quần như nen” nếu ấy là tả cảnh hai chị em Thuý Kiều chơi xuân, thì ở đây cái vẻ nghìn nghịt quân Nam Đạo chuẩn bị xuất chiến dưới núi cũng đông đúc không kém. Tựa chỉ khác ở sắc thái tâm trạng.

Đứng giữa đội quân Nam Đạo là một nam tử hơn ba mươi tuổi, lông mày rậm, mắt đen láy giữa hai hàng lông mày, như một người anh hùng hiên ngang, ấy là Vũ Việt Hùng, bên cạnh là Tiêu Bàng, Thiên vương súng, thiên vương Sói, và cánh tay đắc lực Thế Điển. Phía sau anh ta còn có một người mặc bộ đồ đen, đeo kính râm, môi mím, khuôn mặt vô cảm, như thể bóng hình người ấy hoà tan vào bóng tối, và toát ra một sát khí bao trùm bốn bề. Người này không ai khác chính là Trần Thanh Độ, người đứng đầu cầm quyền tổ chức Hồng Diệp ở Đài Loan.

Hung thủ trong biệt thự là một trong những người của hắn, vốn tưởng rằng người đầu tiên xông nếu không là Thế Minh thì cũng sẽ là một cán bộ cấp cao Bắc Đạo, ai ngờ chỉ là một tên lính vô danh tiểu tốt. Tiêu Bàng tỉ mỉ quan sát qua kính viễn vọng hồi lâu, lắc đầu, đưa cho Vũ Việt Hùng, cợt nhả: “Tám trăm người lên bị hai trăm người đánh cho rút quân.”

Ngô Việt Hùng cầm ống nhòm nhìn kĩ, quả đúng thế, nửa đường trên núi, phe anh bị giết rút lui, phần lớn người nằm dưới đất đều mặc quần áo trắng. Vũ Việt Hùng tựa hồ không có nghe thấy, chỉ tay về phía trước: "Thằng để tử Bắc Đạo đang hăng máu kia hình như là người lần trước ám sát mình, tên nó là Nguyễn Hoàng An đúng không?!"

Tiêu Bàng vừa rồi nhìn rõ, khen ngợi: “Đúng, chính là nó. Thằng này dù hơi kiêu ngạo, nhưng có tí võ để ra oai. Với dao pháp của nó, ở đời khó tìm đối thủ thứ hai ngang sức.”

Vừa dứt lời, Văn Nông đứng bên hừm một tiếng, Tiêu Bàng hơi run. Văn Nông trề cái mặt ra, mặt vốn đã dài như cái bơm bây giờ giở thói không vui lại càng dài thêm.

Văn Nông cúi đầu: "Anh Hùng, để em đi gặp Nguyễn Hoàng An, em sẽ đem đầu nó mang về cho anh!"

Vũ Việt Hùng xua tay: “Không vội, chúng ta có nhiều thời gian mà, phải không?”

Thế Minh và những người đệ tử đã giết hàng trăm người Nam Đạo, chúng buộc phải rút quân xuống núi bỏ cuộc. Khi quân lính Bắc Đạo tập hợp và đếm quân số, nhận thấy chỉ có hai mươi người thương vong, có ít nhất một trăm người từ Nam Đạo bị tử trận. Nếu ở những trận chiến thường, đây có thể nói là đại thắng, nhưng hiện tại thiệt mạng hơn trăm người đối với Vũ Việt Hùng chỉ là một hạt cát trong sa mạc. Thế Minh quay về biệt thự, vừa định lau vết máu trên người thì điện thoại reo.

Cậu lưỡng lự, vào lúc dầu sôi lửa bỏng như thế này gọi điện, chẳng có lẽ những người khác cũng bị phục kích? Cậu đoán không sai, trong số những đường đánh, chỉ có Đặng Tâm Lỗi là thuận lợi không bị đối phương cản trở. Nguyên do là vì Vũ Việt Hùng điều động toàn bộ nhân lực về vùng ngoại ô nên Đặng Tâm Lỗi đã giành lại được toàn bộ lãnh thổ đã mất trong thành phố mà không cần tốn nhiều công sức.

Nhưng bốn vị đại cao thủ Bắc Đạo lại không may mắn như vậy, họ chịu trách nhiệm tấn công khách sạn Nam Đạo ở ngoại ô thành phố, nhưng đối phương đã bí mật tập kích sẵn sàng. Chỉ thấy đối phương vung kiếm, la hét, lao đánh liên tiếp. Bởi vì trời tối nên bọn họ không phân biệt được có bao nhiêu người, chỉ biết Nam Đạo có mai phục, ngoại trừ Quốc Đông, ba người còn lại thậm chí không thèm đánh trả đã cuống cuồng bỏ chạy. Quốc Đông cảm thấy có gì đó không ổn, đem người của mình đánh nhau một hồi mới nhận ra Nam Đạo không có nhiều người như thế, chúng chỉ đang lừa quân khoa trương khí thế. Vậy mà ba tên trùm kia đã sợ chạy mất hút, không thèm để ý đối phương có viện binh hay không. Trong lúc tuyệt vọng, Quốc Đông đành phải rút lui. Khi Trần Văn Bình nhận được tin bốn người đắc lực Bắc Đạo bị phục kích rút lui, anh ta vô cùng kinh ngạc vằ bất mãn, nhận thấy có điềm chẳng lành, vội gọi bốn người đứng lại, yêu cầu họ ổn định quân sĩ, quyết không được tiếp tục rút lui, sau đó anh đem toàn bộ quân vội tiến đến nơi.

Vừa nhìn thấy bốn người họ, câu đầu tiên là hỏi: "Nếu ông biết thằng Hùng giăng bẫy mà còn dám rút quân, ông có cân nhắc đến sự an toàn của đại ca không?!"

Bốn người nghe xong im lặng, cảm thấy xấu hổ. Trần Văn Bình nói đúng, họ để đại ca đơn phương độc chiếc để tháo chạy, ích kỉ chỉ lo bản thân. Đây là điều cấm kị trong quân trường. Trần Văn Bình tổ chức lại nhân lực, tiếp tục tiến về khách sạn, nhưng sự chậm trễ này đã giúp Vũ Việt Hùng có đủ thời gian để triển khai quân sĩ, ba nghìn tinh nhuệ đang ở phía trước, chúng đang đợi Bắc Đạo tấn công. Vũ Việt Hùng tính toán cẩn thận, ba ngàn người này tuy không nhiều nhưng cũng đủ để ngăn cản Trần Văn Bình trong chốc lát, anh ta dự định trong khoảng thời gian này sẽ bắt sống Thế Minh.

Nam Đạo chiếm vị trí thuận lợi, Trần Văn Bình và bốn người cán bộ Bắc Đạo lao lên tiến công hai lần nhưng đều bại, cuối cùng Trần Văn Bình hết cách đành gọi điện cho Thế Minh, và kể cho cậu nghe về tình hình sơ bộ ở đây. Thế Minh sau khi nghe xong, cậu rất tức giận, điều tồi tệ cuối cùng đã xảy ra, anh không ngờ rằng mình đã huy động bốn bè cánh đắc lực nhất đến ĐN, còn chưa kịp ra tay bài trừ bốn tên mầm hoạ thì đã bị thói ngu dốt của chúng cắn lại một miếng khá đau.

Thế Minh quyết định sau khi mọi chuyện kết thúc, cậu sẽ lật đổ bốn người và thành lập một loạt lớp mới. Mặc dù Thế Minh có tầm nhìn cao trông rộng lo xa chuyện của sau này, nhưng trước mắt liệu cậu có thể thoát ra khỏi vòng vây hay không vẫn còn là một dấu chấm hỏi.

Nguyễn Hoàng An vừa đi vào biệt thự vừa lau vết máu trên người, anh nhìn thấy Thế Minh đứng bên cửa sổ, ánh trắng vàng nhạt rọi qua, cậu có vẻ âu tư và thâm trầm.

Anh hỏi: "Anh Minh, có chuyện gì à?" Thế Minh gõ gõ trán, nhỏ giọng nói: "Không cần trông cậy vào bốn người kia trợ giúp, hiện giờ, chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình."

Hừ!” Thế Minh hừ lạnh: “Còn tệ hơn nữa!”

Cậu kể lại tình hình mà Trần Văn Bình vừa báo cáo. Nguyễn Hoàng An nghe xong tức giận, anh dậm chân chửi bới: “Bốn thằng này bại hoại từ trong máu, nuôi chúng còn có ích gì? Địch mới doạ đã xách quần bỏ chạy te tác. Anh Minh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Thế Minh hơi nheo mắt: "Vì Bình đã bị Vũ Việt Hùng giam chân, chúng ta chỉ có thể dựa vào sức mình xông lên. Trận chiến vừa rồi là nó thám thính quân ta. Anh nghĩ nó sẽ sớm toàn lực tấn công lần nữa. Địch đông thù lớn, mình đơn chiếc độc chiến, không nên đối đầu chiến đánh.”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 6
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.