Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuốc rượu

Tiểu thuyết gốc · 2767 chữ

Thế Minh lấy chiếc khăn tay ra khỏi miệng cô, vô tình nhìn thấy trong mắt Thu Ninh ngân ngấn nước, từ lời nói của Thế Minh, cô có thể nghe thấy cái lo lắng thực lòng phát ra từ tâm hồn cậu.

"Cám ơn." Thu Ninh nhẹ nhàng nói, thanh âm rất thấp, nhưng Thế Minh vẫn nghe được, cậu cười nhẹ, chân thành nói: "Đừng bao giờ khóa trái tim mình, trên thế giới này không chỉ riêng Ninh đơn độc, ít nhất vẫn một người bạn là tôi, bất kể là tôi có có bên cạnh Ninh hay không, thì ta vẫn luôn là bạn.”

Thu Ninh lặng lẽ nghẹn ngào, nước mắt không kìm được trào ra, cô kìm chế không khóc ra thành tiếng, gạt bỏ bộ dạng yếu đuối của mình. Cô đã từng học cách trở nên mạnh mẽ từ lâu hoặc có thể sau khi sự việc đó xảy ra. Mạnh mẽ đôi khi giống như con dao hai lưỡi, làm tổn thương chính mình và người khác. Sự mạnh mẽ của Thu Ninh khiến Thế Minh đau lòng, nhìn cô cắn môi, bất lực như một đứa trẻ, cậu nhẹ nhàng thì thầm: “Muốn thì cứ khóc đi, không phải nhịn. Minh hy vọng sau ngày hôm nay, Ninh sẽ trở thành chính mình trước đây mà không có bất kỳ tủi hờn hay đau đớn gì.”

“Oa!” Thu Ninh nhịn không được, bật khóc. Phụ nữ dù có giả vờ mạnh mẽ đến đâu thì vẫn yếu đuối, Thu Ninh cũng không ngoại lệ, những cảm giác tủi hờn, tổn thương, nỗi buồn mà cô ấy phải chịu vào lúc này đều đã được trút hết lên người Thế Minh. Cậu cảm nhận lồng ngực mình ươn ướt, cúi xuống nhìn thì thấy Thu Ninh nước mắt hay nước mũi đều dính đầy trên áo sơ mi trước ngực. Thế Minh không dám cử động, thân thể cứng ngắc, để cô gái coi mình như một nơi ấm áp nhất để tựa vào.

Không biết qua bao lâu, Thu Ninh cuối cùng giọng cũng yếu đi, nấc nhẹ, nước mắt dần ngớt. Thế Minh vỗ nhẹ vai cô, nhẹ giọng: “Khóc có dễ chịu hơn không?”

Nhìn thấy đôi mắt cậu hơi nheo lại nhìn cô, mặt Thu Ninh vô cớ đỏ bừng, Thu Ninh xấu hổ vùi đầu vào ga trải giường. Thế Minh mỉm cười, đứng dậy kéo rèm, một tia nắng xuyên qua kẽ hở trong đám mây đen chiếu vào mặt cậu, khiến tâm thái cậu ấm áp, thở dài: “Nhìn đi, sau cơn mưa trời lại sáng, giông gió cũng sẽ có ngày tan, mây đen dày đặc cũng sẽ biến mất, chúng không thể che khuất được ánh nắng tươi sáng trên bầu trời xanh kia.”

Nghe vậy, Thu Ninh ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Trong mắt cô có cầu vồng sau cơn mưa, có ánh nắng chói chang và có nụ cười rạng rỡ dưới nắng. Nhất thời, cô cảm thấy khuôn mặt tươi cười của Thế Minh còn chói sáng hơn cả ánh mặt trời. Cậu ấy là người như vậy, dù ở đâu, dù là ai cũng không thể phớt lờ sự hiện diện của cậu. Mặc dù cô không mong đợi sẽ có mối nhân duyên nào với cậu, nhưng vào lúc này, chẳng cần biểu đạt bằng ngôn từ, Thu Ninh cảm nhận được một cảm giác hạnh phúc bất ngờ chưa từng có lan toả khắp cơ thể. Nước mắt hoen nhoè mi, còn đọng hai bên má, nhưng nụ cười nhoẻn vẫn khiến lòng người ấm áp, cô nói: “Tôi đã quyết định rồi”.

Thế Minh khó hiểu hỏi: “Quyết định cái gì?”

Thu Ninh cười nói: “Quyết định bất đắc dĩ làm bạn với anh!”

"Hả? Thế trước đây chúng ta không phải là bạn à?"

Thu Ninh không thèm nể mặt, nói: “Đó là điều anh luôn nghĩ tôi là bạn với anh, nhưng tôi chưa bao giờ nói rằng tôi là bạn với anh.”

Thế Minh phiền muộn gãi tóc: “Xem ra tôi nhận vơ.”

Trên mặt cậu cay đắng, nhưng trong lòng lại vui không thể kiềm chế, nhìn thấy nụ cười hồn nhiên đã lâu không thấy của Thu Ninh, Thế Minh thấy thoải mái kì lạ.

"Biết thì tốt!" Thu Ninh tức giận nói: "Bây giờ nhanh cởi trói!"

Thế Minh đi đến bên giường, đang muốn cởi ra cho cô, đột nhiên lắc đầu nói: "Cởi trói? Tôi nghĩ tốt nhất là không nên là người tốt." Nói xong, anh chậm rãi bước ra khỏi cửa.

“Đúng là đồ hẹp hòi. Này, anh buông tôi ra, anh định làm gì, cái đồ, này..."

Thu Ninh vốn còn muốn nói nhiều, nhưng Thế Minh nhanh tay vội vàng nhặt chiếc khăn tay vừa vứt nhét lại vào chỗ cũ, cúi đầu nhìn Thu Ninh đang vùng vẫy kịch liệt. Anh vỗ nhẹ vào bụng rồi tự nhủ: “Bỗng nhiên mình cảm thấy có hơi đói, nhưng may mắn là mình đã chuẩn bị xong bữa sáng.”

Dưới ánh mắt bừng lửa của Thu Ninh, Thế Minh bước ra khỏi phòng ngủ. Bước đến phòng bếp, cậu thở dài một hơi, thật sự cảm thấy có hơi đói bụng, cắn một miếng bánh mỳ lớn trên bàn, nhai vài miếng, khuôn mặt hồng hào trong nháy mắt tái nhợt, quay đầu lại: “Oẹ!”

Thế Minh vội vàng che miệng, dùng tốc độ bàn thờ chạy vào nhà vệ sinh. Nghe thấy tiếng nôn mửa, Thu Ninh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng dựa vào cách cư xử của Thế Minh đối với cô, trong lòng cô hiện ra hai chữ: Đáng đời!

Buổi trưa, Thế Minh và Thu Ninh ra ngoài thư giãn. Buổi sáng sau khi khóc, hai người dường như phá vỡ được khoảng cách, họ sánh bước bên nhau trên con phố nhộn nhịp, chuyện trò đủ thứ.

Thu Ninh nói: “Tôi đã kiểm tra kỹ thông tin của Minh.”

Thế Minh ngây ra, sau đó cười nói: "Cảm thấy thế nào?"

Lông mày của Thu Ninh cong lên: "Thú vị."

Thế Minh cúi đầu cười.

"Tôi không hiểu, tại sao anh phải chịu sống trong cảnh hiểm nguy trong khi có thể sống một cuộc sống bình thường?"

Thế Minh ngẩng đầu nhìn bầu trời, suy nghĩ hồi lâu rồi mới giơ tay chỉ bốn phía, bình tĩnh nói: “Khi ánh mặt trời thiêu đốt dần dần tắt, nửa vầng trăng treo cao, khi ánh đèn neon nhấp nháy và màn đêm buông xuống. Làm sao chúng ta có thể chứng minh sự tồn tại của mình trong thành phố này?”

Thu Ninh không nói nên lời. Cô đang suy nghĩ về lời nói của Thế Minh. Vâng, làm thế nào chúng tôi có thể chứng minh sự hiện diện, sự tồn tại của mình ở thành phố này? Nhiều người vẫn còn cân nhắc vấn đề này nhưng Thế Minh đã hành động. Không có đúng hay sai, không có thiện hay ác, đây là lý tưởng cá nhân.

Thu Ninh đổi chủ đề nói: “Mấy ngày trước có người tới gặp Ninh, họ nói là bạn của Minh, tên là Ma Sói.”

Thế Minh nhẹ nhàng hừm một tiếng, gật đầu nói: "Người ấy là bạn của Minh."

Thu Ninh cười nói: “Anh ấy nói về Minh với tôi, nói Minh rất thông minh, mặc dù tôi chưa bao giờ cảm nhận được điều ấy.”

Thế Minh cười lớn và nói: "Có hơi hơi thông minh thôi. Điều quan trọng nhất là tôi rất siêng năng."

"Siêng năng?"

"Đúng vậy! Trên thế giới có rất nhiều người thông minh hơn Minh, nhưng muốn thành công, dù là người thông minh hay kẻ ngốc, điều đầu tiên phải chuẩn bị chính là sự siêng năng."

"Vậy Minh nghĩ Minh thành công chưa?"

Thế Minh đột nhiên đứng yên, cảm nhận được sự mềm mại từ cổ tay, vẻ mặt có chút buồn bã, sau đó nghiêm túc lắc đầu nói: "Không, Minh thất bại!" Bầu không khí bỗng nhiên trở nên im lặng.

Hai người nói chuyện về Ma Sói, nhưng lại không đề cập đến Tam giác vàng, cả hai đều cố gắng tránh né, đây có thể là một sự ngầm ám ý.

Buổi chiều, cả hai đi siêu thị mua rất nhiều thịt và rau, Thu Ninh quyết định thể hiện kỹ năng nấu nướng của mình trước mặt Thế Minh. Thế Minh không có ý kiến gì về vấn đề này, đối với việc ăn uống cậu cũng không có yêu cầu cao, dù sao ăn cái gì cũng được, chỉ cần không tệ đến mức nôn ói là được. Với suy nghĩ này, cậu giả vờ vui vẻ và giúp Thu Ninh đóng gói rất nhiều đồ đạc. Nói một cách chính xác, những món ăn do Thu Ninh làm quả thực đầy đủ màu sắc, hương thơm nhưng mùi vị lại nhạt nhẽo, đối với Thế Minh là một người ăn mặn thì đồ ăn có chút nhàn nhạt, vô vị, nhưng cậu lại hết lời khen ngợi.

Hai người uống rất nhiều, Thu Ninh cũng biết uống rượu, lúc cô hơi choáng váng, nhìn thấy Thế Minh sắc mặt vẫn bình tĩnh, không thay đổi, cô liền nói: “Hoá ra tửu lượng của anh tốt đấy!"

Thế Minh cười nói: “Người Bắc không ai không biết uống rượu.”

Vừa nói, cậu vừa rót thêm một cốc nữa cho cô và nói: "Nào, hãy uống chúc mừng ngày hôm nay chúng ta chính thức trở thành bạn bè nhé".

Thu Ninh biết cô sắp say nên từ chối nhưng cô dường như bất lực trước lòng tốt của anh. Thế Minh một hơi uống cạn ly, nhỏ giọng nói: “Ngày mai và ngày mốt tôi phải về.”

Tuy biết Thế Minh sẽ rời đi, nhưng cô chỉ không ngờ lại nhanh như vậy, Thu Ninh tỏ vẻ buồn bã, muốn thuyết phục cậu ở lại, nhưng cô lại không nói được gì, chỉ giả vờ bình tĩnh, hỏi: "Minh không định ở lại thêm vài ngày nữa à?"

"Có nhiều việc phải giải quyết."

Thu Ninh lắc đầu, gượng cười, rót cho mình một ly rượu rồi nói: “Chúc Minh thuận lợi.”

“Cám ơn!” Thế Minh cụng ly với cô. Một người dù uống rượu giỏi đến đâu, lúc muốn say cũng sẽ rất nhanh say. Thu Ninh gục xuống, bất tỉnh. Thế Minh đỡ Thu Ninh đứng dậy, nhẹ nhàng đặt cô lên giường, trải chăn đắp cho cô, cậu đứng trước giường hồi lâu, chuẩn bị xoay người rời đi thì phát hiện ra tay áo của mình bị Thu Ninh nắm chặt, anh thử kéo hai lần thì phát hiện cô đang ôm chặt, dù ngủ say nhưng cũng không có ý định buông ra, Thế Minh nhẹ nhàng cởi áo khoác, và bước ra khỏi phòng ngủ. Trước khi đi ra ngoài, cậu tắt đèn, nhìn lên giường, nhỏ giọng nói: "Ngủ ngon nhé!"

Khi Thế Minh bước ra khỏi khu nhà, Trung Vương và những người khác đã chờ đợi rất lâu. Không có gì lạ, cậu đoán rằng họ chắc chắn sẽ đến, Thế Minh mở cửa bước lên xe, nói với Kim: “Đến văn phòng thành phố.”

Kim không hỏi tại sao, rút khẩu súng ở thắt lưng ra kiểm tra, bật chốt an toàn, đặt vào chỗ quen thuộc nhất, sau đó đeo găng tay da màu đen rồi lên xe. Những người khác cũng làm như vậy, chuẩn bị dao súng lần lượt lên xe.

Trời dần tối, đèn đường dần sáng, xe van phóng nhanh trên đường, ánh đèn lướt qua nhanh như tia chớp. Trên đường đi, Ma Sói gọi: “Chú em, đã qua ba ngày rồi, đã giải quyết xong chưa?"

Thế Minh bình tĩnh nói: “Mời hai người thân tín nhất của anh tới văn phòng thành phố lấy hàng, nhớ kỹ, chỉ được mang hai người thôi.”

Ma Sói giật mình, vội vàng nói: “Sao chỉ có hai người? Anh không tiện lộ mặt, nhưng phái thêm vài người nữa không được à?"

Thế Minh ngẩng đầu suy nghĩ một lát: "Được, anh tự lo liệu, phải cải trang đừng để cảnh sát phát hiện anh là người từ Tam Giác Vàng."

Ma Sói vui vẻ nói: “Đừng lo, tôi sẽ bắt các em ấy mặc áo bà ba, à không áo dài, thế là ổn chứ gì.”

Thế Minh cười lạnh nói: “Đừng có lố quá.”

"Haha!"

Thấy Thế Minh cúp điện thoại, Trung Vương nghiêng người hỏi: "Anh Minh, chúng ta đến văn phòng thành phố lấy hàng thật ạ?"

Thế Minh gật đầu nói: "Mình đã cùng Phong Hữu thỏa thuận. Lần này anh sẽ đi lấy hàng.”

Trung Vương không hiểu sự việc của Bộ chính trị, nhưng anh vẫn có chút lo lắng: "Còn Thu Ninh thì sao?"

Thế Minh nhìn ra ngoài cửa sổ, nói thẳng: “Cô ấy say rồi.”

Thế Minh xuất phát trước, khi tới cửa văn phòng thành phố, người Ma Sói phái tới cũng đã đến được một lúc. Có ba chiếc xe jeep đậu bên đường, vài người mặc đồ đen đứng bên ngoài xe với điếu thuốc đang cháy dở trên tay. Nhìn bộ dáng của những người này, Thế Minh thậm chí còn hoài nghi Ma Sói đã sắp xếp bọn họ ở đây. Sau khi chiếc xe từ từ dừng lại, đã thu hút sự chú ý của những người đàn ông mặc đồ đen, tất cả đều vứt tàn thuốc và chăm chú nhìn. Sau khi Thế Minh xuống xe, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi đi tới, nở nụ cười rạng rỡ nói: "Anh Minh!"

Thế Minh nghe thấy âm thanh, nhìn sang, nhận thấy người đàn ông này trông quen quen, dùng ngón tay gõ nhẹ lên đầu và chợt nhận ra rằng mình đã từng nhìn thấy người đàn ông này trước đây, khi lần đầu tiên anh đến Vân Nam, Trung Quốc để đến Tam giác vàng, anh chính là người thanh niên đã chở anh và Ma Sói.

Thế Minh cười nói: "Nếu anh nhớ không lầm, chú tên Hải phải không?"

Hải rất ngưỡng mộ, gật đầu nói: "Anh Minh trí nhớ thật tuyệt vời, lâu như vậy anh vẫn nhớ đến em."

Trí nhớ của Thế Minh luôn tốt, đặc biệt là nhận dạng và nhớ tên người. Cậu ấy nhìn về phía sau Hải và hỏi: "Các anh em ở đây có bao nhiêu người?"

Hải thấp giọng nói: "Không nhiều, chỉ có mười người. Anh Ma Sói là tội phạm bị truy nã, không thích hợp xuất hiện ở đây."

Thế Minh gật đầu và nói đùa: "Nếu ông này bị bắt, mười bản án tử hình mới là đủ."

Hải gãi đầu ngượng ngùng: “Anh Ma Sói từng nói, tuy rằng anh làm rất nhiều việc ác, nhưng so với anh Minh, anh ấy cũng chẳng bằng một nửa.”

Thế Minh nghe xong liền ngửa đầu lên trời cười nói: “Ông anh này đúng là Ma thật!"

Thế Minh bảo Hải và người của anh ta đợi ở tầng dưới, và chỉ dẫn theo Trung Vương vào khu văn phòng thành phố. Đây không phải lần đầu tiên cậu đến, nên cậu sớm đã quen đường, đi thẳng vào cổng chính. Khi viên cảnh sát trung niên trong phòng nhìn thấy hai người lạ bước vào mà không chào hỏi, vội vàng chạy ra chặn Thế Minh lại và hỏi: "Anh muốn tìm ai?"

Trung Vương bình tĩnh nói: "Tìm cục trưởng của anh."

Viên cảnh sát trung niên nhìn từ trên xuống dưới hai người đàn ông, cả hai đều còn khá trẻ, đều mặc áo cổ đứng màu đen, người đàn ông mà anh ta đang nói chuyện có vẻ ngoài bình thường, vẻ mặt nham hiểm và khí chất lạnh lùng. Nhìn đối phương, anh có cảm giác như đang bị một con rắn độc nhắm tới. Viên cảnh sát rùng mình, tuy không biết đối phương là ai, nhưng dựa vào khí chất cũng đoán được hai người này có thân phận khác thường, lễ phép nói: “Sếp sắp tan sở rồi. Anh là...?"

Thế Minh tiến lên một bước, cười nói: "Gọi điện thoại cho cục trưởng, nói cho anh ta biết, Bộ chính trị có người đang tìm."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 30

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.