Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vận chuyển cho Tam giác Vàng

Tiểu thuyết gốc · 2986 chữ

Bộ chính trị? Viên cảnh sát trung niên không biết đó là cơ quan bộ phận nào, nhưng cái tên này có vẻ có tiếng nên không khinh thường, vội vàng nói: “Xin mời anh đợi một lát!”

Sau đó anh ta nhanh chóng quay lại phòng và gọi cho cục trưởng. Qua cửa sổ, Trung Vương nhìn thấy cảnh sát vừa nói chuyện điện thoại vừa khua tay múa chân, trên mặt anh không có biểu cảm gì, chỉ nhỏ giọng nói: "Anh Minh, không có chuyện gì chứ?"

Thế Minh lắc đầu, tỏ ý không cần lo lắng: “Yên tâm, không sao đâu!”

Trung Vương đúng là có tật giật mình, cho nên mặc dù mạnh dạn đến đồn cảnh sát, anh vẫn cảm thấy khó chịu. Trong vòng hai phút, viên cảnh sát chạy ra ngoài với nụ cười trên môi và nói: "Xin mời sếp vào. Văn phòng của cục trưởng ở phía bên tay phải tầng bốn."

Thế Minh nheo mắt mỉm cười, nói lời cảm ơn rồi nhẹ nhàng leo lên cầu thang, Trung Vương vô thức đặt tay phải lên thắt lưng, đi theo Thế Minh. Sau khi lên tầng ba, nhìn sang bên phải, quả nhiên trên tường treo tấm biển ghi “Văn phòng cục trưởng” rất rõ ràng.

Thế Minh bước tới, gõ cửa, mở ra bước vào mà không đợi người bên trong trả lời. Văn phòng cục trưởng không lớn, ước chừng bốn mươi mét vuông, gần cửa sổ đặt một chiếc bàn gỗ màu nâu thật lớn, ngồi sau bàn là một người đàn ông trung niên, thấp gầy ngồi trong một văn phòng lớn tạo cho Thế Minh ấn tượng là người này không cân xứng với căn phòng.

Cậu bước tới bàn làm việc và nói: “Anh là cục trưởng à?” Trong khi Thế Minh đang đánh giá người đàn ông trung niên, anh ta cũng đang đánh giá Thế Minh.

Một lúc sau, người đàn ông trung niên mỉm cười nói: "Là tôi! Anh là Lê Thế Minh phải không?!"

Thế Minh mỉm cười ngồi xuống đối diện, mặc kệ đối phương có đồng ý hay không: “Anh biết tôi à?"

Người đàn ông trung niên cầm hộp thuốc lá trên bàn đưa cho Thế Minh, sau khi Thế Minh lấy ra một điếu, anh ta cũng lấy ra một điếu, châm lửa nói: “Tôi có nghe nói, cách đây không lâu, anh Hữu từ Bộ Chính trị gọi đến, cũng gửi một bản fax, mà..."

Thế Minh cười nói: "Mà làm sao?"

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: "Mà anh đã có một vụ lớn ở đây phải không? Làm sao tôi có thể không biết anh?"

Đúng vậy, năm đó cậu và Sáu Ma tranh chấp đuổi đánh rất lớn, nếu người này làm cục trưởng bộ cảnh sát thành phố mà việc này vẫn không biết gì thì nên cho nghỉ việc.

Cậu nói: “Nhưng hình như lúc đó anh chưa làm gì cả.”

Người đàn ông trung niên xoa xoa lông mày: “Lần đầu tiên tới Điện Binh, anh đã bắn chết một trung úy quân đội, sao tôi dám can thiệp vào việc của anh?!”

Thế Minh nheo mắt hỏi: “Ở Điện Binh xem ra việc gì anh cũng biết về tôi rồi nhỉ?”

Người đàn ông trung niên trầm tư gật đầu nói: "Đúng vậy, bao gồm cả chuyến đi đến Tam giác vàng của anh."

Trung Vương đứng phía sau Thế Minh nghe thấy lời này, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng, tay vô thức chạm vào thắt lưng, chỉ cần Thế Minh ra hiệu, trong vòng một giây anh sẽ bắn xuyên qua đầu của người cục trưởng trước mặt. Tuy nhiên, Thế Minh không hề ra dấu hiệu gì, chỉ mỉm cười nhìn, một lúc sau mới nói tiếp: “Hàng năm, có đáng kể hàng hóa vận chuyển từ Tam giác vàng đều đi qua Điện Binh, và đây là trung tâm Điện Binh, năm nào họ cũng phải cống nạp kha khá nhỉ."

Cục trưởng ngả người ra sau, dựa lưng vào ghế, thản nhiên nói: “So với anh Minh, thì còn kém hơn nhiều.”

Mọi người đều đồng tình, Thế Minh cũng không nói thêm gì nữa, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này tôi đến đây để lấy hàng, vốn dĩ chuyện đơn giản như vậy cũng không cần phải tự mình đến.”

“Nếu Bộ Chính trị không ra lệnh, cho dù tôi có trăm cái đầu, cũng không dám tự mình giao hàng, cho dù tôi là cục trưởng.”

Thế Minh hiểu, đối phương quả thực không có can đảm và năng lực ấy, cậu gật đầu nói: "Bây giờ đã lấy được chưa!?"

Cục trưởng cười ma quái nói: “Có Bộ Chính trị nói chuyện, tôi còn sợ cái gì?”

Có thể trả lại lô hàng này cho Tam giác vàng, cục trưởng cũng thở dài một hơi. Với hàng đen nóng hổi này trong tay, hắn ta ăn không ngon, ngủ không yên, không chỉ sợ mất khoản đóng góp tài chính khổng lồ hàng năm từ Tam giác vàng, hắn càng sợ sự trả thù khủng khiếp của những trùm ma túy. Khi Tam giác vàng tuyên bố sát thủ sẽ ra tay, mặc dù không chĩa hướng tấn công về phía hắn, nhưng nhịp tim đã đập mất kiểm soát. Nếu Thu Ninh bị giết, rất có thể người tiếp theo sẽ là hắn. Trọng tâm tình thế đã thay đổi, và hắn vui vẻ.

Hắn cười hỏi: "Anh Minh, anh trực tiếp lấy hàng về đúng không? Hiện tại xã hội đen đã biết lô hàng này ở Tam Giác Vàng là cung cấp cho anh Minh. Vì là cục trưởng nên tôi cũng đã nghe nói qua, mới hỏi anh câu này.”

Thế Minh không trả lời: “Anh sẽ biết những gì nên biết, những gì không nên biết thì tốt nhất không nên hỏi.”

Nói xong, cậu đứng dậy xua tay nói: “Tôi xuống dưới đợi."

Vị cục trưởng không quan tâm đến thói kiêu ngạo của Thế Minh, hắn ta biết chàng trai trẻ này có cái để kiêu ngạo, chỉ sợ mười người như bản thân cũng không uy hiếp được gì một mình cậu, hắn ta cười khan và nói: "Anh Minh có cần tôi cử người đi hộ tống không?”

"Không, cảm ơn!" Nói xong, Thế Minh đã đi ra khỏi cửa. Trung Vương vội vàng đi theo ra ngoài, vẻ mặt không tin nói: "Đơn giản như vậy sao?"

Thế Minh nhẹ nhàng cười: "Đơn giản thế thôi! Chúng ta đều là người hiểu chuyện, không cần nói nhiều. Nó tiếp tục an phận làm cục trưởng, chúng ta tiếp tục thu thập hàng hoá."

Hai người đợi ở tầng dưới khoảng mười phút, một chiếc xe tải cỡ vừa từ gara chậm rãi đi ra, trên cửa xe có dán tem. Xe tải dừng trước mặt Thế Minh, cửa xe mở ra, một cảnh sát mặc đồng phục nhảy xuống, gật đầu với cậu, không nói gì và đứng sang một bên. Thế Minh bước tới, xé bỏ niêm phong trên cửa xe, lên xe cùng Trung Vương và lái thẳng ra khỏi khu vực Văn phòng thành phố mà không gặp bất kỳ trở ngại nào. Sau khi ra ngoài, Thế Minh và Trung Vương xuống xe vẫy tay với Hải và mọi người đang đứng đợi. Những người đứng sau vội vàng mỉm cười chào Thế Minh, cậu ta đi đến container và nhìn kỹ hơn, thấy con dấu trên đó. Chiếc xe còn nguyên vẹn, hắn đặt nó xuống, giơ ngón tay cái lên nói: “Anh Minh, không có vấn đề gì.”

Thế Minh gật đầu: "Không thành vấn đề thì tốt, theo luật cũ, hàng hóa vẫn sẽ do bên các anh giao, được chuyển thẳng đến vùng Đông Bắc và Long sẽ cử người đến lấy."

Hải và Ma Sói cùng nhau đi mua hàng nhiều lần, cũng thường xuyên tiếp xúc với Long, cười nói: "Được rồi, vậy anh Minh không đi à?"

Thế Minh lắc đầu: "Tôi còn có việc khác, anh thay tôi gửi lời chào hỏi Ma Sói."

Thấy cậu sắp rời đi, Hải vội vàng nói: “Cảm ơn anh Minh lần này đã giúp đỡ tôi, nếu không anh Ma Sói sẽ rất khó giải thích với tướng quân. Anh Ma Sói vừa gọi điện cho tôi và dặn rằng sau khi mọi chuyện xong xuôi thì rủ anh đi vui vẻ tý."

Thế Minh vốn không muốn lãng phí thời gian ở Điện Binh Phủ nữa, cậu không yên tâm về Nam Bắc Đạo, nhưng sau đó nghĩ lại, cậu thực sự cần Ma Sói giúp đỡ một số việc, nếu như Tam giác vàng có thể giúp cậu tấn công Nam Đạo, dù chỉ là băng đảng Nam Đạo ở Điện Binh cũng là một sự trợ giúp ưu ái. Có điều nói thì dễ nhưng để khiến Tam giác vàng làm được điều này thì quá khó. Thế Minh hạ quyết tâm, nghĩ rằng tốt nhất nên gặp Ma Sói và hỏi hắn ta xem hắn có ý kiến ​​gì để lôi kéo tướng quân về phe mình không.

"Được, hiện tại Ma Sói ở đâu?"

Hải nói: “Ở ngoại ô.” Thế Minh cạn lời nói: “Tôi thấy các anh em ma thật sự đã biến thành ma thật, không dám ở chỗ đông người, mà tìm chỗ hẻo lánh tránh thân."

Hải cười khan vài tiếng và hỏi: "Bây giờ chúng ta khởi hành nhé?"

"Ừ!" Thế Minh gật đầu. Mọi người lên xe và lái về vùng ngoại ô. Trên xe, Thế Minh nhắm mắt, miệng mím đường thẳng, hơi cúi đầu, tĩnh tâm. Khi xe rời khỏi thành phố, Thế Minh đột nhiên lên tiếng và tự nói: “Lạ thật.”

Nguyễn Hoàng An ở một bên khó hiểu hỏi: “Anh Minh, có chuyện gì lạ cơ?”

Thế Minh nhìn ra ngoài cửa sổ xe nói: “Thật lạ, yên tĩnh đấy, chúng ta đến Điện Binh Phủ đã mấy ngày, Nam Đạo rõ ràng đang theo sát chúng ta, nhưng bây giờ lại không có động tĩnh gì.”

Nguyễn Hoàng An cười lạnh nói: “Chúng nó đến thì đã sao, chúng ta còn đọ sức với Vũ Việt Hùng, huống chi bọn họ mấy con cá tép diu, nó không dám khiêu khích chúng ta, coi như biết điều.”

Đang nói chuyện, hai chiếc ô tô màu đen hai bên phóng đi với tốc độ chóng mặt bay vèo qua chiếc xe Thế Minh đang ngồi. Trung Vương liếc mắt nhìn phía sau có mấy chiếc xe đang lao tới, hơi cau mày nói với Thế Minh: “Anh Minh, không ổn.”

Thế Minh cũng nhìn thấy, thầm nghĩ, vừa nói là đến ngay! Cậu nheo mắt cười nói: "Chuẩn bị đón khách."

Vừa dứt lời, phía trước vang lên tiếng phanh gấp chói tai. Hai chiếc ô tô màu đen giống như những chiếc kìm há miệng, sau khi vượt qua đoàn xe chúng chặn lại, đoàn xe nhanh chóng bị kẹt giữa đường, chiếc xe van phía trước chặn đường buộc phải dừng lại. Vừa dừng lại thì các xe ô tô khác cũng phanh gấp. Phía sau, phía trước kẹt, Hải tức giận, nghĩ đến việc ở Điện Binh Phủ không có ai dám chặn xe của Tam giác vàng, tất nhiên ngoại trừ cảnh sát.

Anh ta nói với những người ở bên cạnh: "Ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra."

"Vâng!" Người đàn ông tuân lệnh và bước ra khỏi xe. Gần như cùng lúc đó, Thế Minh cũng xuống xe, cùng người đàn ông lần lượt đi về phía chiếc xe màu đen. Cửa của hai chiếc xe gần như mở ra cùng một lúc, tám người đàn ông to lớn mặc đồ đen từ trong đó đi ra, trong đó có một người đàn ông đầu trọc, ánh mắt lạnh lùng, liếc nhìn người đàn ông trong Tam giác vàng rồi nhìn Thế Minh phía sau. Đôi mắt lạnh lùng chợt sáng lên ngọn lửa nóng bừng.

Người đàn ông ở Tam giác vàng đã quen kiêu ngạo, không coi trọng bọn họ chút nào, đi tới trước mặt đối phương, đá vào thân xe, tức giận nói: “Mày là thằng nào? Cút sang một bên!"

Người đàn ông đầu trọc cũng không thèm nhìn hắn, nhìn thẳng vào mặt Thế Minh, lạnh lùng nói: “Lê Thế Minh?”

Thế Minh mỉm cười gật đầu, còn chưa kịp nói, người đàn ông Tam giác vàng đã nhịn không được, tức giận lôi đình, hắn ta chỉ vào mũi của tên đầu trọc rồi hét lên:

"Mày điếc à? Không nghe thấy tao nói gì à? Chúng tao..." Chưa kịp nói xong, người đàn ông đầu trọc đã nhìn Thế Minh cười ranh mãnh nói: "Người tôi đang tìm chính là anh!"

Hai tay trong túi quần cũng duỗi ra, nhanh như chớp, nắm lấy cổ tay đang chỉ vào mũi, vặn nhẹ bàn tay một tiếng vang giòn, xương cổ tay của người đàn ông trong Tam giác vàng đã bị gãy. Cánh tay nhấc lên nhưng bàn tay lại rũ xuống. Người đàn ông sửng sốt, sau khi nhìn rõ cổ tay bị gãy của mình, hắn ta cảm thấy cơn đau dữ dội, chưa kịp hét lên thì một con dao thép sắc bén đã đâm xuyên vào tim. Hắn ta không thể hét lên một lời, cái miệng đang há hốc dần rơm rớm máu. Đôi mắt trợn tròn to của hắn ta nhìn người đàn ông đầu trọc trước mặt với vẻ khó tin.

Tên đầu trọc mở lòng bàn tay đẩy mặt hắn, một màu đỏ từ ngực hắn phun ra, hắn lùi lại hai bước rồi ngã thẳng xuống như một cái cây bị cưa xẻ. Đôi chân vẫn duỗi thẳng và co giật. Từ đầu đến cuối, ánh mắt của gã đầu trọc không rời khỏi Thế Minh, dù vậy, cũng không mất quá năm giây để giết chết gã đàn ông của Tam giác vàng. Thế Minh thoạt nhìn, toàn cảnh rất chân thực, cậu không khỏi ớn lạnh, thở dài, Nam Đạo phái người quả nhiên là cao thủ, tên đầu trọc hèn mọn này tuy rằng thực lực không bằng Nguyễn Hoàng An, nhưng hắn là ác độc hơn. Người đàn ông đầu trọc không cho cậu nhiều thời gian quan sát, liền hét lên: "Lê Thế Minh, tao phải lấy mạng mày!" Hắn còn chưa kịp nói xong, con dao đã lao tới.

Trong gió còn có giọt máu lạnh, quất qua mặt Thế Minh, bỏng rát. Không phải Thế Minh không có chuẩn bị, mà là dao quá nhanh, cậu không có cơ hội né trái phải, đành phải lùi về sau. Thế Minh vội vàng lùi về phía sau, do quá sức nên cậu không đứng vững được, lăn ra xa hơn hai mét, cuối cùng cũng thoát khỏi con dao chí mạng.

Lúc này Trung Vương, Nguyễn Hoàng An, Hải đám người phía sau cũng xuống xe, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, bọn họ thậm chí còn không nhìn rõ tên hói dùng dao như thế nào, người Tam Giác Vàng đã chết. Hải nhìn thấy hắn đang chảy máu thoi thóp sắp chết, hắn kêu lên đau đớn, vươn tay chạm vào khẩu súng, vừa chạm vào thì phát hiện bên hông mình trống rỗng, hắn chợt nhớ tới Ma Sói sợ bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì đó. Vì đến cục cảnh sát, bị người khác phát hiện cũng khó giải thích việc mang súng nên đã cất súng đi. Hải nghiến răng, quay lại xe, mở đệm ghế ra, bên trong có vài con dao lớn rỉ sét, hình như chúng đã ở đó rất lâu, nhưng lúc này hắn không thể khống chế được, hét lên: "Các anh em lên giết nó cho tôi!"

Người đàn ông đầu trọc hoàn toàn ngạc nhiên khi thấy dao trượt khỏi người Thế Minh. Trên thế giới hiếm có người thoát khỏi đòn kiếm toàn lực của hắn ta, có vẻ như sự thành công của Thế Minh không phải là một sự may mắn. Hắn ta bước tới vài bước, Thế Minh chưa kịp đứng dậy, hắn lại đâm từ trên xuống dưới. Uy lực của con dao này dường như còn mạnh hơn con dao vừa rồi, lưỡi dao siêu nhanh cắt xuyên không khí, phát ra âm thanh vo ve, chói tai và chấn động, Thế Minh đơn giản nghi ngờ rằng con dao này sẽ cắt cậu làm đôi theo chiều dọc toàn thân cậu. Nếu cố gắng hết sức, có lẽ cậu có thể tránh được, nhưng cậu lại không làm thế, khi cúi đầu, cậu nhìn thấy một đôi giày da của Nguyễn Hoàng An. Thế Minh biết rằng mình sẽ không cần phải trốn tránh và chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Keng keng keng!” Tiếng dao bỗng vang lên, tia lửa bắn tung tóe khắp nơi. Nguyễn Hoàng An thấy đao của đối phương khá lợi hại nên dùng hết sức lực chống cự, khi hai đao chạm vào nhau, anh cảm thấy cổ tay mình bị ấn xuống, cánh tay tê dại từ bả vai gốc đến đầu, nhưng anh vẫn không buông tay. Hai con dao dừng lại ở chóp mũi Thế Minh, nếu hắn cố ấn xuống thêm một chút, mũi của cậu có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Thế Minh nhướng mày, vội vàng đứng dậy. Nguyễn Hoàng An nhìn chằm chằm người đàn ông đầu trọc, trầm giọng nói: "Báo cho tao nghe cái tên của mày."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 5
Lượt đọc 25

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.