Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Một chọi ba

Tiểu thuyết gốc · 3063 chữ

Thế Minh không để ý tới hắn, cũng chẳng muốn nói nhiều lời nông cạn, chỉ lạnh lùng đối mặt nói với tên mũi củ tỏi: "Tốt nhất mày nên bỏ tay ra trước khi tao mất kiên nhẫn!"

Đôi mắt cậu lạnh lùng và giọng nói lạnh buốt thấu xương. Tên mũi củ tỏi đôi bàn tay tê dại buông khỏi tay Trúc Anh, ngay cả hắn cũng cảm thấy kỳ lạ, tại sao lại nghe lời đối phương một cách khó hiểu?!

Thế Minh kéo Trúc Anh về phía sau và bình tĩnh nói: "Đi tìm anh trai của em!"

Trúc Anh lo lắng, nhìn thấy Thế Minh gầy như vậy, để một mình anh ta trong phòng với ba người đàn ông to lớn béo tròn chẳng khác nào làm hại anh, cô gật đầu đồng ý, nhưng đôi chân vẫn nán lại không hề cử động.

Thế Minh hiểu ý nghĩ của cô, nhưng cảnh tiếp theo thật sự không thích hợp để cô gái bé nhỏ này nhìn thấy, sau đó cố ý lớn tiếng nói: “Mau đi gặp anh trai, sao vẫn còn đứng ở đây làm gì!”

Không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, cậu đẩy cô ra ngoài phòng, cậu khóa trái cửa sau lưng. Sau khi Trúc Anh đi ra ngoài, Thế Minh thở dài một hơi, liếc nhìn khuôn mặt của ba người đàn ông, giọng điệu không còn dịu dàng như trước: "Bây giờ đã đến lúc nên giải quyết chuyện của chúng ta!"

Người đàn ông mắt lồi nghe vậy run rẩy, khó khăn nói: "Mày... mày muốn cái gì?"

Câu hỏi này khiến Thế Minh mất cảnh giác. "Tao nên hỏi mày câu này mới phải!" Thế Minh ánh mắt tối sầm, cố ý siết chặt sợi dây bạc, hắn ta kêu đau oai oái, ôm lấy cổ tay, mồ hôi đầm đìa.

Thế Minh nhẹ nhàng búng sợi dây bạc hỏi: "Nghe giọng mày là người quê gốc ở đây phải không?!"

Tên mũi củ tỏi nghiến răng nghiến lợi, miễn cưỡng nói: "Đúng..."

Người mắt lồi trừng mắt nhìn, lớn tiếng nói với Thế Minh: “Đúng thì đã sao, không đúng thì đã sao?

Thế Minh khẽ mỉm cười: “Vừa thấy người anh em này võ rất giỏi, rõ ràng là đã được huấn luyện đặc biệt, chỉ là tò mò thân phận tí thôi.”

“Mày không cần biết!” Người đàn ông ánh mắt lồi kiên định, tức giận trả lời. Thế Minh với ánh mắt rất sắc bén, vừa rồi tên mũi củ tỏi kiềm chế Trúc Anh một cách nhanh gọn không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, dựa trên cảm giác phán đoán của mình, hắn có hơi giống với Trung Vương.

Cậu lắc đầu: “Nếu mày không tìm đến tao, có lẽ đó không phải chuyện của tao, nhưng bây giờ mày đã đến tìm tao, thì tao phải làm cho rõ.” Vừa nói, cậu vừa kéo thật chặt sợi dây bạc, nói khá tuỳ ý: "Mày nói có đúng không?"

Lời cuối cùng cậu nói ra với đầu củ tỏi, sợi bạc đâm sâu vào da thịt, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể chặt đứt xương bàn tay của hắn. Đầu củ tỏi không khỏi quỳ xuống, hét lớn: “Hỏi đi, tao sẽ nói hết, xin mày nương tay tha cho tao..."

Hắn còn chưa nói xong, khuôn mặt của người đàn ông mắt lồi bên cạnh đã thay đổi, hắn đá vào mặt hắn, giận dữ trừng trừng bằng con mắt đỏ hoe: “Vô dụng, mày nói ra thì chúng ta đều chết cả nút. Cùng lắm thì cùng xông lên!"

Hắn còn chưa nói xong, tên lùn đột nhiên lao tới Thế Minh, trong tay cầm một con dao găm, đâm thật mạnh vào mắt cậu. Cậu tốc độ rất nhanh, người đàn ông mắt lồi động tác cũng không hề chậm trễ, hắn vén áo khoác lên, nhanh chóng lấy ra một khẩu súng lục ngắn K-54 màu đen từ bên hông. Tuy nhiên, chúng đã đánh giá thấp kỹ năng của Thế Minh. Khi con dao găm của người đàn ông thấp bé còn cách cậu ta nửa thước, Thế Minh đột nhiên quay người, lập tức tránh được lưỡi kiếm, đồng thời cậu sát mặt với người đàn ông, khoảng cách giữa hai người không đến năm inch. Hắn có thể đếm hết lông trên khuôn mặt cậu, Thế Minh nhếch lên khóe miệng, thừa dịp người đàn ông thấp bé giật mình, giơ chân lên đạp một cách thô bạo, dùng đầu gối đập mạnh vào phần thân dưới của hắn.

“Ặc..." Người đàn ông hét lên một tiếng chói tai, Thế Minh vẫn không dừng lại, nắm lấy cổ tay đang cầm con dao của hắn ta, từ từ vặn nó ra ngoài, người đàn ông thấp bé đau đớn, con dao găm rơi khỏi tay. Thế Minh thuận đà giơ tay bắt lấy, một tia sáng lóe lên, nhấp nháy, thoáng qua, một nửa lưỡi dao găm cắm vào giữa lông mày của người đàn ông mắt lồi đang chuẩn bị bóp cò.

Chuỗi động tác này nhanh như tia chớp, hoàn thành trong một nốt nhạc, người đàn ông mắt lồi chết không hề phát ra một tiếng động, máu từ rãnh dao găm của hắn chầm chậm chảy xuống, mặt đất đen kịt nhuộm thành đỏ thẫm.

Lúc xoay người, một người chết, một người bị thương, Thế Minh lắc đầu như không có chuyện gì, nhìn tên mũi củ tỏi nhẹ giọng nói: “Bây giờ thằng chặn họng mày đã được giải quyết, có gì thì cứ mạnh dạn nói.”

Tên lùn che đầu, quặp cả người nằm dưới đất co rúm toàn thân, dù vậy, hắn vẫn lắp bắp ngắt quãng nói: “Không… không được nói…”

"Sao mày lại kém thông minh như thế?" Thế Minh từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh thi thể của người đàn ông mắt lồi, cúi người, dùng chút lực, rút ​​con dao găm trên đầu hắn ra, rũ bỏ vết máu trên đó, lộ ra vẻ mặt phong đãng u ám, cậu cười: “Nếu mạng sống của chính mình gặp nguy hiểm, sao phải lo lắng nhiều như vậy?”

Tên lùn nghe vậy trong lòng run lên, thanh niên tuấn tú trước mặt quả thực chính là một con yêu ma sát nhân, hắn vẫn cho rằng mình đủ tàn nhẫn, nhưng so với cậu thì lại kém cỏi một trời một vực. Hắn ta cố chịu đựng và run rẩy: “Tao chỉ hiểu một điều, nếu tao nói cho mày biết, cái chết của tao sẽ còn đáng sợ hơn bây giờ gấp trăm lần!”

Thế Minh nhún vai: "Nếu bây giờ mày không nói, mày sẽ chết sớm hơn!”

Người đàn ông thấp bé nhìn đồng đội của mình đã chết thảm, trái tim hắn co thắt lại, không ai không sợ chết, hắn ta cũng sợ, nhưng hắn ta biết rằng nếu hắn ta dán tiết lộ một câu từ nào, số phận bản thân và gia đình sẽ thảm hại hơn bao giờ hết. Hắn nghĩ nghĩ, nhắm chặt mắt: "Nếu mày là Lê Thế Minh, là một đại ca tầm cỡ, xin hãy cho tao ra đi một cách thanh thản!"

Thế Minh cúi đầu chơi đùa con dao găm, con dao dài nửa thước xoay tròn trong tay, như thể nó là một bộ phận của bàn tay cậu. Từ khóe mắt, cậu thoáng thấy tên mũi củ tỏi đang lấm lét nhìn với vẻ kinh hãi, trên mặt có hơi do dự bất định.

Trong lòng cậu bập bùng suy nghĩ, ngừng nghịch con dao găm, cậu bước đến gần người đàn ông thấp bé, cúi người xuống che mắt hắn: “Tao xin lỗi!”

Lời còn chưa dứt, con dao đã chém ngang cổ họng người đàn ông. Dao của cậu rất nhanh, trước khi tên lùn cảm thấy đau đớn, khí quản đã bị cắt đứt, hắn chẳng thể phát ra tiếng kêu từ giã, chỉ giãy giụa kịch liệt vài hồi rồi dần dần im lặng.

“Giờ đến lượt mày!" Thế Minh từ từ đứng lên, không quay đầu, ngữ khí bình tĩnh, tràn ngập sát ý.

Tên mũi củ tỏi bất lực nhìn cổ họng của một người bạn đồng hành khác bị cắt, một nỗi sợ hãi quét qua cơ thể hắn ta, bộ quần đột nhiên ướt đẫm, hắn không quan tâm đến những gì sẽ xảy ra tiếp theo chứ đừng nói đến sợi dây bạc cứa vào cổ tay, quỳ trên mặt đất, lăn bò và hét lên: "Đừng giết tao! Tao sẽ nói cho mày bất cứ điều gì mày muốn biết!"

Thế Minh nghe vậy gật nhẹ, sau đó hỏi: "Ba ngày trước, người tấn công tao hẳn là ở cùng với mày phải không?"

“Đúng!" tên mũi củ tỏi không dám nhìn Thế Minh, nặng nề gật đầu, sợ ác ma trước mặt kích động giết chết hắn.

"Đừng lo, cứ mạnh dạn nói, tao hứa, chỉ cần mày không giấu giếm, tao sẽ không bao giờ làm tổn hại đến tính mạng của mày!"

Thế Minh mặt mỉm cười, thản nhiên nói: “Vậy mày từ đâu đến đây?”

“HN!” Tên mũi củ tỏi dừng lại, tim đập mạnh, trầm giọng đáp.

"HN?" Điều này nằm ngoài dự liệu của Thế Minh, cậu ta dường như không có ân oán thâm cay gì với người HN! Cậu nghi ngờ, sau đó hỏi: "Mày không phải dân xã hội phải không?!"

Tên mũi củ tỏi gật đầu.

"Vậy mày là ai? Chắc không phải người trong quân đội nhỉ?"

Lời nói đùa của Thế Minh thực sự đúng! Nghe vậy, tên mũi củ tỏi mở to mắt, không thể tin được nhìn Thế Minh.

Thế Minh khi nhìn thấy bộ dạng này đã hiểu mọi chuyện, nhưng cậu thực sự bối rối, đối phương là một người lính, dù sao cậu cũng là người của Bộ Chính trị, có mối liên hệ chặt chẽ với quân đội, làm sao có thể vô cớ ám sát?! Giờ quân đội thực sự muốn bài trừ mình, họ có thể dễ dàng giết chết hàng trăm lần tính mạng cậu, họ lấy đại bằng một tội ác gán ghép, có thể thực hiện công khai quang minh chính đại!

Vậy tại sao lại làm điều đó một cách bí mật? Lẽ nào là Phong Hữu cử đến? Điều này là bất hợp lí. Bản thân cậu hoàn toàn không phải là mối đe dọa với đối phương. Quan hệ giữa hai người luôn là mối quan hệ song phương hợp tác cùng có lợi. Thế Minh vỗ trán, đầu óc cậu mịt mùng những suy nghĩ khó giải, nếu có gì không khó thì đừng nghĩ nữa, cậu chỉ hỏi: "Ai phái mày tới đây?"

Tên mũi củ tỏi run rẩy toàn thân, hắn nhìn Thế Minh nói: "Chúng tôi thật sự không biết, chúng tôi đến thành phố J đúng theo mệnh lệnh của cấp trên!"

"Cấp trên có ý gì? Cấp trên là mày đang ám chỉ ai?" Thế Minh nói đuổi theo ý hắn ta.

"Đó là đại đội trưởng của chúng tôi!"

"Có thế thôi à?"

"Không! Nhưng..." tên mũi củ tỏi nhìn Thế Minh, ngập ngừng nói. Thế Minh cười nói: "Có chuyện gì thì cứ nói đi. Ở đây chỉ có tao và mày, trên đời sẽ không có người thứ ba biết mày là người nói!"

Tên mũi củ tỏi ổn định nhịp tim, chuẩn bị mạo hiểm tính mạng: “Nghe nói trung ương có người có quyền có lực lớn ra lệnh, cho nên chúng tôi cũng không dám nói ra.”

Trung ương? Thế Minh bị sốc. Trung ương thực sự sẽ chĩa đầu nhọn đối phó với cậu? Nhưng rồi cậu lắc đầu, không! Đánh giá từ việc đối phương có thể huy động quân đội, người này thực sự rất có quyền lực. Nếu có sức mạnh to lớn như vậy, tại sao lại chỉ đánh lén?

Cuộc tấn công lén lút cho thấy đối phương chỉ làm việc đó bí mật, điều đó có nghĩa là ít nhất chính quyền trung ương vẫn chưa nhắm vào cậu. Nghĩ tới đây, Thế Minh hỏi: "Chúng mày ở đây tổng cộng có bao nhiêu người?"

“Tôi không biết con số chính xác, nhưng phần lớn người đều ở đây.”

“À, hẳn là có rất nhiều người!" Thế Minh lẩm bẩm nói. "Nhiều người như thế chắc thuê ở khách sạn phải không?"

Tên mũi củ tỏi ngơ ngác, ngơ ngác trả lời: "Chúng tôi ở khách sạn, nhưng tản ra thuê, mỗi nhóm một chỗ."

Thế Minh hỏi rất nhanh, không cho hắn kịp phản ứng: “Sao mày biết buổi tối tao sẽ xuất hiện ở quán bar ven sông?”

Tên mũi củ tỏi nhanh chóng lắc đầu: “Điều đó tôi không biết, tôi chỉ là một người lính, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh của cấp trên. Một số người đồng bọn đã trốn thoát sau khi đến thành phố J, nhưng sau đó tôi nghe nói họ bị bắt và kết cục không mấy tốt đẹp, hình như bị còn gán oan tội phản quốc, nên..."

"Cho nên chúng mày đi giết người mà trước đó không liên quan gì đến chúng mày!" Thế Minh lạnh lùng nói, từ thông tin của tên mũi củ tỏi, cậu gần như đã có tất cả những gì thông tin mật yếu, cậu cởi dây bạc và lấy lại con dao găm vàng. Đôi mắt lạnh lùng của cậu giống như những con dao sắc nhọn đâm vào đối thủ. Tên mũi củ tỏi nói rất nhiều, thấy có gì đó không ổn, vội vàng cầu xin: "Anh... anh nói sẽ không giết tôi mà!?"

Thế Minh cười khẽ: “Tao nói muốn giết mày à?” Cậu cân đo con dao, đang quyết định nên xử lý người này thế nào thì bên ngoài có tiếng bước chân, hình như có rất nhiều người đang chạy đến. Cậu nhanh chóng mở khóa cửa, sau đó lắc tay, ném con dao trước mặt tên mũi củ tỏi và ra lệnh: "Nhặt nó lên!"

Tên mũi củ tỏi đã từ bỏ ý định của mình từ lâu và im lặng nghe theo lời cậu, nhặt con dao găm trên mặt đất. Một tiếng đập lớn, cửa bị đẩy ra, một đám người từ bên ngoài xông vào, cầm đầu là Trí Sinh, trong tay anh cầm một cây gậy to dày ba đốt ngón tay, vẻ mặt đầy tức giận. Vừa đến gần, anh ta đã hét lên: “Ai? Ai dám bắt nạt em gái tao?”

Thế Minh nhún nhún vai, không nói gì, chỉ chỉ vào mũi đang cầm dao găm ở hai tay, vẻ mặt khó hiểu. "Tôi không biết…"

Tên mũi củ tỏi đang định giải thích, nhưng đáng tiếc Trí Sinh không cho hắn cơ hội, một phát đánh vào đầu. tên mũi củ tỏi giật mình, cây gậy nhanh và hung dữ đến nỗi hắn chưa kịp mở mắt ra đã đập thẳng vào đầu! Hắn ta theo phản xạ quay sang một bên và giơ tay chém bằng con dao găm. Có lẽ vì đã sử dụng quá nhiều lực nên cây gậy không đánh trúng người, ngược lại loạng choạng về phía trước, cánh tay bị dao găm cắt một vết lớn dài hơn nửa thước, máu chảy đầm đìa, quần áo nhuộm đỏ. Ở nông thôn chưa có ai từng chứng kiến ​​trận chiến máu me như vậy, những người cùng hắn trở về nhìn thấy máu, lập tức hét lên: "Giết! Giết!"

Tất cả dân làng nhìn thấy Trí Sinh bị người ở đâu đến hàng hung họ đều vô cùng phẫn nộ, có người lấy can đảm đẩy tên mũi củ tỏi xuống đất, sau đó có một nhóm người xông tới dùng gậy đánh hắn ta. Trúc Anh ở một bên vừa giúp anh trai băng bó vết thương vừa quan sát tình hình trong phòng, hai thi thể nằm trên mặt đất, hai mắt mở to, khuôn mặt trắng như giấy, vô cùng kinh hãi. Nhưng Thế Minh trên mặt lại nở nụ cười, coi như không có chuyện gì xảy ra, tim cô thắt lại, như hiểu ra điều gì đó.

Nửa giờ sau, cảnh sát ngoại tỉnh và xe cứu thương đã đến. Vì cái chết của một người không phải là chuyện nhỏ nên Thế Minh và đầu củ tỏi bị bầm tím và sưng tấy đã bị đưa lên xe và còng tay về đồn.

Trúc Anh không biết Thế Minh là ai, thậm chí còn đoán được rằng cậu ta đã giết hai người, nhưng cô nghĩ cậu làm vậy để bảo vệ mình, cô định bước tới ngăn cản và giải thích lý do giảm tội cho cậu, nhưng ánh mắt Thế Minh chợt trở nên sắc bén, cậu quay người, lạnh lùng nói: “Việc của anh không cần ai lo, huống chi là em!”

Chỉ một câu nói, Trúc Anh bị bỏ lại, nước mắt lập tức chảy dài trên bờ má. Xe cảnh sát chậm rãi lái đi, dân làng phía sau đang khoa tay múa chân, nói ra nói vào đoán xem danh tính của nam thanh niên rơi xuống nước.

Xe cảnh sát chạy một đoạn, tiến vào đường cao tốc, lúc này cảnh sát ngồi ở ghế phụ quay lại cười toe toét: "Anh Minh, anh để chúng tôi khó khăn lắm mới tìm thấy anh!"

Thế Minh không biết người cảnh sát này, nhưng có rất ít cảnh sát không biết cậu ta, Thế Minh Hội có mối quan hệ mật thiết với cảnh sát thành phố J và thường xuyên liên lạc, khi cậu mất tích, cảnh sát phải nỗ lực tìm kiếm còn hơn Thế Minh Hội. Người đàn ông lấy chìa khóa từ trong túi ra và mở còng tay cho cậu.

"Cám ơn!" Thế Minh duỗi cổ tay, nhìn cảnh sát cười gật đầu, sau đó hướng mặt nhìn tên mũi củ tỏi: "Người này hơi phiền."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 5
Lượt đọc 26

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.