Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Về bar

Tiểu thuyết gốc · 2776 chữ

“Anh Minh có ý gì ạ?” Cảnh sát dùng giọng tâng bốc, nịnh nọt hỏi.

Thế Minh khẽ mỉm cười: “Ý là càng ít phiền toái càng tốt!"

Ánh mắt của cảnh sát lóe lên, gật đầu: “Em hiểu rồi!”

Sau khi xe cảnh sát tiến vào thành phố, Thế Minh vỗ vỗ vai tài xế: “Dừng xe.”

Cảnh sát ngồi ở ghế phụ hỏi: “Anh Minh, anh đi đâu ạ?”

"Tôi đi dạo một lát. Nhân tiện cho tôi hỏi, anh có tiền không? Cho tôi mượn trước, sau này tôi sẽ trả lại cho anh gấp đôi."

“Ấy, chuyện nhỏ, anh Minh nói gì khách sáo thế?"

Cậu bước xuống xe, cảm ơn cảnh sát rồi quay người rời đi. Người đàn ông trong xe chỉ vào Thế Minh đang đi càng ngày càng xa, hét lớn: “Sao anh có thể để anh ta đi…”

Hắn ta chưa kịp nói xong thì cảnh sát đã đấm một phát vào miệng, rồi đánh đấm liên tục hết lần này đến lần khác vào bụng, cảnh sát trừng mắt, tức giận nói: "Mày hét hét cái gì? Mày muốn ăn đòn à con?”

Thế Minh vừa bước đi vừa quay đầu lại nhìn. Cậu không biết ai là người muốn giết mình, nhưng có một điều cậu phải tìm hiểu là đối phương làm sao biết tung tích của mình, nếu là tình cờ gặp, cậu không tin trên đời lại có sự trùng hợp như vậy. Cậu ta gãi đầu, dùng tay chặn một chiếc taxi rồi nói với tài xế: “Cho tôi đi xe ra hướng bờ sông!”

Cuộc sống của bar là thế giới dành cho người sống về đêm, hoàn toàn trái ngược với thói quen hàng ngày của người bình thường, ban ngày vắng vẻ, ban đêm náo nhiệt. Thế Minh lại đến vũ trường đêm đó, cửa lớn đóng chặt, hai bên không có mấy người. Thế Minh bước tới nhẹ nhàng đẩy cửa, cửa không khóa, cậu chậm rãi bước đi vào. Ánh sáng bên trong lờ mờ, ánh nắng xuyên qua tấm rèm dày rất ít lọt vào phòng, chỉ có hai ba người ăn mặc như bồi bàn đang dọn dẹp phòng bar. Nhìn thấy có khách bước vào, người phục vụ vừa lau bàn giọng bơ phờ nói: "Xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi."

Thế Minh không có ý định rời đi, cậu bước tới một cái ghế, ngồi xuống: “Tôi muốn tìm người.”

"Tìm ai?" Mấy người phục vụ dừng việc đang làm, nghi hoặc nhìn Thế Minh.

"Tìm gái!" Thế Minh bình tĩnh nói.

"Phì!" Người phục vụ cười lớn, nhìn từ trên xuống dưới, gần như buột miệng nói: “Anh là người trưởng thành chưa?!"

Một người trong đó, là một người đàn ông trung niên không khách khí, lắc đầu: "Tôi đã nói rồi, chỗ tôi đã đóng cửa, nếu anh muốn tìm gái thì hãy đến nơi khác tìm!"

“Tôi chỉ muốn tìm gái ở đây thôi.”

Người phục vụ chưa bao giờ nhìn thấy người mặt dày như vậy, mỉm cười hỏi: "Cô ấy tên gì?"

Đây là một câu hỏi khó khăn đối với Thế Minh, người phụ nữ uống rượu cùng bọn họ hôm ấy cậu nào có nhớ tên, lúc ấy cậu đã uống rất nhiều, bar ngột ngạt và thiếu không khí, tiếng nhạc ầm ĩ và đầu cậu choáng váng, thậm chí đến khuôn mặt của nhiều người cậu còn không nhớ.

Thế Minh trả lời: "Tôi không biết tên cô ấy là gì. Nhưng ba ngày trước, một vài người trong số họ đã phục vụ cho khách ở bàn kia."

Cậu chỉ vào chỗ ngày hôm ấy cậu ngồi. Người phục vụ nhìn về hướng cậu chỉ, cau mày, có chút mất kiên nhẫn: “Nếu không phải anh tuổi còn trẻ, tôi còn nghi ngờ anh đến đây để gây rắc rối. Mỗi ngày đến đây có hàng trăm khách hàng, khách trước khách sau. Chúng tôi làm sao có thể nhớ cho được! ​​Xin lỗi, tôi không thể giúp anh."

Thế Minh ngồi yên ở đó, sắc mặt bình thản không thay đổi, giọng nói nhẹ nhàng: “Nhưng hôm nay tôi nhất định phải tìm được những cô gái ngồi ở đó.”

Những người phục vụ làm việc trong vũ trường không muốn nhiều lời, ít nhiều họ đều quen biết một số người quyền thế. Một chàng trai trừng mắt, tức giận nói: “Nếu anh dám làm bậy ở đây, thì tôi đành phải mời anh ra ngoài.”

Thế Minh biết rằng nếu không ra tay thì sẽ không thể thành việc, nếu không khuất phục thì sẽ không lôi ra được thông tin gì có ích từ miệng họ. Cậu đứng dậy, chậm rãi cởi áo khoác, vẫy tay với người phục vụ, nheo mắt cười: “Để tôi xem anh mời tôi ra ngoài như thế nào.”

"Thằng nhãi này, tao thấy mày thật sự đến đây là muốn gây sự!" Người phục vụ hét lớn, lao về phía Thế Minh, đồng thời đá một cú.

Cú đá này rất đẹp mắt, không kém gì những pha hành động trong phim, nhảy cao, di chuyển nhanh và lực đà có phần đáng sợ. Thế Minh chắc chắn không để ý tới cái lực đá của tên này, cậu không nhúc nhích, đợi chân đối phương định đá, liền đưa tay tóm lấy ống quần của hắn, dùng sức kéo, đột nhiên người phục vụ phát ra một tiếng kêu lạ rồi "lơ lửng" bay sang một bên.

“Bụp!” Hắn ngã ra xa hơn ba mét, nằm dài trên mặt đất, rên rỉ hồi lâu không còn sức đứng dậy. Thấy hắn lâm vào thế bất lợi, hai người còn lại nhe răng, lôi nanh vuốt tiến lên, một người thậm chí còn lấy từ trong túi ra một con dao bướm, vung vẩy một vòng, thỉnh thoảng lướt xoèn xoẹt trước mặt Thế Minh. Thế Minh không thèm nhìn, dùng sức nhấc chân đá, ngón chân chỉ vào cằm người đàn ông. Người phục vụ không nói một lời, toàn thân lắc lắc hai cái rồi ngã xuống đất ngất đi. Cậu nhìn người cuối cùng xông lên, người này mặt rất quen. Người phục vụ đặt chai rượu vừa cầm lên bàn, vội vàng vẫy tay với Thế Minh đang định xông tới nói: “Đừng đánh nữa! Để tôi nghĩ cái đã!”

Thế Minh mỉm cười, người này quả là một người thông minh. Cậu khoanh tay đứng nghiêng đầu nhìn người đàn ông. Người đàn ông đập tay lên đầu, vắt óc hồi lâu mới búng ngón tay: “Tôi nhớ ra, trong số họ có một cô tên là Tú Nguyệt.”

Thế Minh tiếp tục hỏi: “Anh có biết cô ấy sống ở đâu không?”

Người đàn ông gật đầu và nói: "Tôi đã từng đến đó một lần, hơi có ấn tượng, giờ

tôi còn nhớ mang máng!"

“Vậy phiền anh dẫn đường đến nhà cô ấy.” Thế Minh dừng lại, sau đó nói: “Đương nhiên, nếu không tìm được cô gái tên Tú Nguyệt này, tôi đảm bảo kết cục của anh sẽ còn thảm hơn hai người kia.”

Người phục vụ rũ vai xuống, vội vàng giải thích: "Tôi chỉ nhớ mang máng, cụ thể địa chỉ tôi có thể..."

Thế Minh không muốn nghe những lời vô nghĩa này, lạnh lùng ngắt lời: "Dẫn đường!"

Người phục vụ thứ nhất đang rên rỉ, chống tay xuống đất, ngẩng đầu lên, hét toáng lên: “Mày gan to đấy, dám ở gây chuyện, tao với mày chưa kết thúc nhanh thế đâu…”

m thanh hắn hét lên vô cùng đinh tai, giống như lấy đá cào vào tấm kính ken két, khiến người ta co rúm lại vì đinh tai và ngứa ngáy. Thế Minh dứt khoát nhấc ghế lên đập vào đầu anh ta, âm thanh chói tai đột nhiên dừng lại, ngay cả người phục vụ bị bắt buộc dẫn đường cũng thở phào nhẹ nhõm và thầm cảm ơn Thế Minh.

Địa chỉ của người phụ nữ tên Tú Nguyệt cách vũ trường không xa, đi bộ chỉ mất chưa đầy mười phút. Trên đường đi, người phục vụ liên tục đặt câu hỏi.

"Tại sao anh phải tìm cô ấy?"

"Thật ra ở đây có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp."

"Anh làm nghề gì? Anh giỏi võ thật đấy. Tại sao trước đây tôi chưa từng gặp anh?!"

Người phục vụ không ngừng huyên thuyên, Nhưng Thế Minh lại không trả lời một câu, cuối cùng bị âm thanh ồn ào khó chịu, ánh mắt lạnh lùng nhìn, mặt vô cảm nói: “Nếu anh không câm miệng, anh có tin cú đấm này lại biết bay vào mồm anh không?"

Câu nói này quả thực có hiệu quả, người phục vụ không dám kì kèo thêm nhiều lời, dẫn Thế Minh đến một tòa nhà kiểu dáng cũ kỹ và đầy vết ố, những toà nhà tập thể cũ này hiếm thấy ở những thành phố mới có nhiều nhà cao tầng. Người sống ở đây đa số đều thuộc tầng lớp dưới đáy xã hội. Người phục vụ nhìn Thế Minh, chỉ lên tầng, sau đó duỗi ba ngón tay.

Thế Minh xoa xoa cái đầu đau nhức, người này quả đúng là nói nhiều, cho dù có ngậm miệng, thì cũng được vài phút sẽ liên tục lắm mồm như vậy.

Cậu ức chế muốn đánh, thấp giọng nói: “Dẫn đường!”

Người phục vụ vội vàng đi lên tầng. Không khí tràn ngập mùi ẩm mốc và hôi hám, trên mặt đất đầy cặn rác rưởi, tường lấm lem sơn. Thế Minh cau mày và ngưỡng mộ sức chịu đựng của những người sống ở đây.

Đến tầng ba, người phục vụ dừng lại trước một cánh cửa sắt đen, quay đầu nói với Thế Minh: "Chúng ta đến rồi!"

Người phục vụ gõ cửa nhẹ hai lần, nhưng bên trong không có âm thanh hay phản hồi nào, hắn gõ thêm vài tiếng nhưng không có người mở cửa, đưa ánh mắt ngờ vực nhìn Thế Minh, hình như bên trong không có người. Thế Minh đưa mắt liếc nhìn, hất mũi mắng: "Chưa ăn cơm à?"

Cậu kéo người phục vụ sang một bên rồi giơ chân hướng về phía cánh cửa sắt lớn. "Cốc! Cốc!" Lực của cậu không nhỏ, âm thanh cực lớn vang vọng trong tòa nhà, người phục vụ cảm thấy sàn nhà rung chuyển, cánh cửa sắt lớn là nơi đầu tiên chịu đòn, bụi bẩn bám trên khung cửa đã bị đánh bật ra. Sau đó, Thế Minh liên tiếp đá mấy cái, âm thanh lớn đến mức có thể đánh thức người chết!!! Có tiếng động sau cánh cửa và tiếng chửi bới của một người phụ nữ.

“Mẹ chúng mày, là đứa nào? Mày muốn phá nhà à?”

Thế Minh nháy mắt với người phục vụ và bước sang một bên. Người phục vụ dũng cảm lớn tiếng nói: "Chị Tú Nguyệt à, là tôi đây!"

"Mày là thằng nào?"

“Tôi là Phúc Thuận!” Người phục vụ hét lên.

"Phúc Thuận?! Sao mày lại tới tận đây? Vừa đến mày đã ầm ầm hết cả lên, mày đợi tao ra đập mày thế nào!!!"

Cánh cửa sắt cọt kẹt ken két mở ra, một thiếu nữ mặt mộc, mặc đồ ngủ bước ra. Tuy ngoại hình chỉ ở mức trung bình nhưng cô lại rất có sức hút, điều “hiếm có” nhất là cô có một đôi mắt hút hồn, thường được cho là đôi mắt quyến rũ. Người phụ nữ bước tới, véo tai người phục vụ một cái mạnh và quát: "Mày định làm gì ở đây? Hôm nay mày không phải đi làm à? Mà còn tôi với ai?”

Người phục vụ vội vàng giải thích: "Chị Tú Nguyệt, đừng... đừng giận, em… em.. nhớ chị."

"Này!" Tú Nguyệt cong môi cười, nhìn từ trên xuống dưới một cái, nói: "Nhớ tao? Mày có bao nhiêu tiền!"

Phúc Thuận đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Không phải em, là anh này!” Nói xong chỉ vào Thế Minh đang đứng dựa vào tường. Tú Nguyệt nhìn thoáng qua thì phát hiện có một chàng trai trẻ đang đứng im lặng một bên, đôi mắt sáng nhìn cô không chớp mắt.

"Anh là...?" Tú Nguyệt cảm thấy người thanh niên này nhìn quen quen, đặc biệt là đôi mắt, hình như cô đã từng gặp ở đâu đó, nhưng nhất thời lại không nhớ ra. Thế Minh khẽ mỉm cười, bước tới lịch sự gật đầu nói: "Chào cô! Đừng ngạc nhiên, chúng ta từng gặp nhau rồi."

Cậu thấy khuôn mặt người phụ nữ vẫn còn bối rối.

“Ba ngày trước chúng ta cùng nhau uống rượu ở vũ trường, một người bạn của tôi hình như đã qua đêm với.”

“À!" Tú Nguyệt rốt cục cũng nhớ ra, chỉ vào Thế Minh nói: "Tao biết, mày chính là đi cùng thằng Tùng!"

Thế Minh gật đầu cười, cô ta nói “Tùng” hẳn là anh ba. Đúng vậy. Đây chính là người mà cậu muốn tìm, nhìn thấy Tú Nguyệt chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, nói: “Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào trong nói chuyện nhé?”

Tú Nguyệt do dự một chút, sau đó gật đầu nói: "Được, nhưng trong phòng có hơi bừa bộn."

Khi Thế Minh bước vào nhà, cậu mới hiểu được ý mình nói có chút bừa bộn là như thế nào. Quần áo đầy màu sắc và các tạp chí thời trang khác nhau nằm rải rác trên sàn, trộn lẫn với lon bia, đồ ăn nhẹ, chai rượu rỗng và các vật dụng khác. Cả căn phòng tràn ngập mùi phấn son. Tú Nguyệt nói: “Mày muốn ngồi chỗ nào cũng được!”

Thế Minh nhìn bốn phía, đứng yên: “Không biết ngồi chỗ nào?”

Cậu nói không sai, trong phòng quả thực ngay cả một chỗ sạch sẽ để ngồi cũng không có.

Tú Nguyệt cười nói: “Ơ, thằng em, mày chưa từng tới phòng nữ à? Phòng nữ đều như thế này!"

Thế Minh thở dài, trong mắt người khác cậu hẳn rất giống trẻ vị thành niên! Cậu không biết phòng nữ là như thế nào, nhưng phòng Thuỳ Linh và Tuệ Phương thì rất sạch sẽ, ngăn nắp.

Cậu bình tĩnh nói: “Cô phải biết, tôi đến đây không phải để bàn luận với cô về căn phòng đâu.”

Tú Nguyệt cười ngọt ngào, đôi mắt quyến rũ đưa tình, cô dựa vào một bên người Thế Minh, dùng tay chạm vào ngực: "Vậy anh đến nói chuyện gì với em? Anh muốn nói chuyện trên giường à?"

Thế Minh ngẩng đầu cười, vòng tay qua eo cô, giọng điệu tán tỉnh nói: "Nếu em muốn nói chuyện trên giường, anh sẽ thỏa mãn em!"

Vừa nói, cậu vừa dùng hai tay ôm cả người Tú Nguyệt, trong nháy mắt, một bóng trắng kèm theo tiếng hét thất thanh vang lên, chính xác là đập suỳnh xuống giường. Cô còn chưa kịp đứng dậy, Thế Minh đã lao tới đầu giường, nhẹ nhàng đè thấp người xuống, nhẹ giọng nói nhỏ vào tai cô: “Anh muốn hỏi em mấy câu.”

Người phục vụ nhìn chằm chằm vào hành động thân thiết quấn quýt của hai người trên chiếc giường gỗ. Hắn há hốc mồm, hai người đang một trên một dưới, sau đó hắn nhắm mắt lại, lặng lẽ bước ra khỏi phòng. Sau khi bước ra, hắn thở dài một hơi, vốn tưởng rằng Thế Minh là đại gia hào phóng nào đó, không ngờ chỉ là một tên dâm đãng!

Tú Nguyệt quay đầu lại, thở ra từng luồng hơi thở như hoa lan, hơi nóng thơm ngát của phụ nữ phả vào mặt Thế Minh, khiến mặt cậu nhột nhột. Cô khó hiểu: “Anh muốn hỏi cái gì?”

Thế Minh lấy ra số tiền mượn của cảnh sát, đặt trước mặt Tú Việt: "Chỉ cần em cho cho tôi một câu trả lời thỏa đáng, số tiền đó sẽ là của em!"

Kiều nữ yêu tiền, Tú Nguyệt chắc chắn cũng không ngoại lệ. Đồng tiền giấy đều có giá trị cao, nhìn thoáng qua cô có thể đếm đây cũng gần triệu, cô lập tức phấn khởi, hôn lên mặt Thế Minh, cười ngọt ngào nói: “Hỏi em đi, cả ngày hôm nay của em sẽ thuộc về anh."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.