Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngọc Đan

Tiểu thuyết gốc · 2647 chữ

Khi đến nhà máy đổ nát, sân bãi không rộng, máy móc bỏ hoang bày bừa khắp nơi, chiếm gần hết diện tích, bên trong nhà xưởng trống rỗng, tường đổ nát, không khí ẩm ướt, mùi nấm mốc nồng nặc. Thế Minh cau mày, nhìn xung quanh và nghiêm túc nói: "Các anh sống ở một nơi như thế này à?"

Đặng Tâm Lỗi cúi đầu, giọng nói nhỏ không khác gì một con muỗi: “Tôi tìm được nơi này không dễ, nhưng không ở được lâu. Nghe nói nơi này đã được bán cho thương nhân nước ngoài, họ sẽ tiếp quản nhà máy sớm thôi. Còn chưa biết tiếp theo sẽ sống ở đâu? HA tấc đất tấc vàng, giá cả đắt đỏ, nên việc tìm một nơi đủ rộng và không dễ bị quấy rối ở Nam Đạo khó lắm."

Ngũ Hành bước từ trong nhà máy ra, trên người ít nhiều vẫn còn vết máu, khi nhìn thấy Thế Minh, có mấy người chào hỏi và cung kính nói: “Anh Minh!” Sau khi nhìn bộ dạng của bọn họ, Thế Minh vội nói: "Cũng bị thương à?"

Kim nghiến răng nghiến lợi nói: "Vũ Việt Hùng xảo quyệt và mạnh mẽ đến mức có thể điều khiển được cảnh sát HA. Chúng ta thật may mắn khi có thể sống sót thoát khỏi vòng vây của cảnh sát."

“Ờm!" Thế Minh rõ ràng gật đầu, ôm lấy cằm, cúi đầu suy nghĩ cái gì đó, hồi lâu sau mới ý thức được mình đang làm gì, hướng Ngũ Hành mỉm cười xin lỗi: "Cảm ơn các anh vất vả rồi." .

"Tuy nhiên…” Thế Minh chỉ xuống đất, nghiêm túc nói: "Đây không phải là nơi dành cho chúng ta. Muốn cạnh tranh với ai, không được sợ người ta trước. Nếu chúng ta muốn đối phó với Vũ Việt Hùng, không thể mãi tránh. Chúng ta phải tìm một nơi để ẩn nấp ở trong thành phố.”

“Tìm ở đâu?” Đặng Tâm Lỗi căng thẳng, bước tới hỏi.

"Làm sao em biết được?" Thế Minh nhướng mày cười nói: "Em mới đến HA, nếu không đi loanh quanh dạo, chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội thăm vãn cảnh đẹp của HA!?”

Cảnh đêm HA rất đẹp. Màn đêm với những tòa nhà cao sừng sững dưới bầu trời mù sương, những ngọn đèn đường hai bên đường uốn lượn, lấm tấm đèn neon, ánh đèn của hàng nghìn ngôi nhà giống như những vì sao trên bầu trời, lấp lánh cùng nhau tạo thành dải ngân hà trong thành phố. Đứng trên tòa nhà cao nhất HA nhìn xuống, phần lớn thành phố nằm dưới chân bạn, sau khi nhìn, tham vọng chợt dâng trào, hoài bão bay cao. Hàng ngàn ánh sáng làm chói mắt Thế Minh và khiến máu trong cậu bốc cháy.

Cậu ấy thích thử thách, lại càng thích chinh phục, cảm giác tuyệt vời khi giẫm nát một thành phố dưới chân mình thật khó tả. Chậm rãi chỉ ngón tay về phía xa, trượt trên kính, trầm giọng nói: “Tự nhiên có quy luật của tự nhiên, bóng đêm có nguyên tắc của đen tối, ai mạnh hơn là chủ. Làm sao chúng ta có thể chứng minh sự tồn tại của bản thân trên thế giới này? Chỉ có chinh phục thôi.”

Sau đó, khẽ mỉm cười, nụ cười giống như đóa hoa nở vào mùa xuân, lan từ mắt đến toàn bộ khuôn mặt, quay đầu lại hỏi: “Mọi người có muốn làm chủ không?”

Bên cạnh có hàng chục người đang đứng, chọn ngẫu nhiên cũng là người đầu xỏ của Đạo Môn hoặc Thế Minh Hội. Long và Đặng Tâm Lỗi nghe vậy đều run, đặc biệt là Đặng Tâm Lỗi, tinh thần chiến đấu đột nhiên như được nhóm lên ngọn lửa, hai người gần như đồng thời nói: "Tôi còn có thể làm gì nữa?!"

Nói xong, hai người đều nhìn nhau, ngửa đầu ra sau cười lớn.

Thế Minh nhìn xung quanh, tự hỏi liệu đó có phải là sự phản chiếu của ánh sáng trong mắt cậu chiếu rọi, sáng đến mức khiến người ta kinh hãi, như một con dao vật lý cắt ngang mặt mọi người rát cháy.

Cậu xoay người, hướng về phía cửa sổ, bình tĩnh nói: "Thật ra Vũ Việt Hùng chẳng là gì cả, Nam Đạo Môn cũng chẳng là gì. Điều tôi muốn là..." Những điều còn lại nói xong, cậu chỉ xuống chân mình.

Rõ ràng, thứ mà Thế Minh muốn là toàn bộ HA, tham vọng của cậu chưa bao giờ là nhỏ.

"Có Anh Minh ở đây, thật là không có gì là không thể làm." Đông Thắng cực kỳ kiêu ngạo, vẻ mặt hưng phấn nói. Quả thực, có rất ít lời Thế Minh nói không ứng nghiệm, cũng không có việc gì cậu làm mà không điên rồ. Cho dù cậu nói mặt trăng hình vuông thì có lẽ mọi người cũng sẽ tin rằng mặt trăng quả thực là hình vuông.

"Đương nhiên..." Thế Minh cười nhạt nói: "Muốn HA, trước hết phải đánh đuổi Nam Đạo Môn. Muốn chống lại bọn họ, trước tiên phải có chỗ để có thể tạo dựng bệ đứng vững chắc."

"Cái này... Chỉ sợ không dễ dàng." Cậu trong lòng hưng phấn, nhưng hiện thực lại tàn khốc. Đặng Tâm Lỗi cảm thấy có gì đó, không phải anh không cố gắng hết sức, mà là nói dễ làm thì khó, tìm một chỗ ở dưới mắt Nam Đạo Môn không dễ. Ai dám trở thành kẻ thù thâm căn cố đế của Nam Đạo Môn?

“Không dễ sao?” Thế Minh mỉm cười, vịn vào lan can cửa sổ, ngẩng đầu nhìn bầu trời, dùng ngón tay gõ nhẹ đầu, một lúc sau mới hỏi: “Anh Lỗi, anh đã đến HA bao nhiêu lần và biết bao nhiêu về HA?”

“Ồ” Đặng Tâm Lỗi dừng một chút, lắc đầu nói: “Trước đây từng tới đây, về phần hiểu biết, e rằng cũng không bằng Minh là bao.”

"Ừ!" Thế Minh gật đầu, cười nói: "Cái gì cũng không biết, vậy thì có thể làm gì? Trước hết, chúng ta cần tìm một người địa phương ở HA. Ít nhất người này phải có hiểu biết nhất định về các thế lực khác nhau ở HA.”

Đặng Tâm Lỗi bỗng nhiên vỗ đầu mắng mình ngốc, sao không nghĩ ra, vui vẻ nói: “Anh Minh, việc này giao cho em.”

Bạch mẫu đan, một hộp đêm rất lớn ở quận Tây HA. Biển hiệu của nó có một bông hoa mẫu đơn trắng khổng lồ và rực rỡ, ở góc dưới bên trái của biển hiệu có ba dòng chữ lớn "Thành phố không ngủ" được bao quanh bởi ánh đèn neon. Nghe nói hộp đêm Bạch Mẫu Đơn ở HA có nhiều năm tưởng từ trước giải phóng, dù tòa nhà trước đó đã bị phá bỏ từ lâu, thay đổi địa điểm nhưng biển hiệu vẫn không đổi. Chỉ cần nhìn vào các loại xe sang trọng đỗ trước hộp đêm, có thể dễ dàng đoán được công việc làm ăn phát đạt đến mức nào.

Khoảng năm giờ sáng, sắc trời bắt đầu sáng dần, khách hàng của Bạch Mẫu Đơn hầu hết đã rời đi, một vài người phục vụ đang bơ phờ lau sàn, các cô gái ăn mặc sang trọng đều đã làm việc chăm chỉ cả đêm, đều bắt đầu ngáp liên tục, cả đêm vất vả giờ mới chuẩn bị kết thúc một ngày. Ngọc Đan là chủ của Bạch Mẫu Đơn, cô trông như đang ở độ tuổi hai mươi, nếu nhìn kỹ, mới phát hiện xấp xỉ ba mươi. Không phải cô ấy trông già mà chính là sự tinh tế trong bản tính khiến người ta khó đoán được tuổi thật. Có thể sở hữu một hộp đêm rộng lớn và sang trọng như vậy ở một nơi như HA là điều đáng tự hào, nhưng vẻ ngoài của cô chắc chắn còn tự hào hơn hộp đêm này.

Đó là một loại vẻ đẹp lạnh lùng và cháy bỏng. Nếu so sánh cô ấy với bông hồng thì chắc chắn là bông hồng có gai độc. Khuôn mặt trắng nõn không tì vết với hai con mắt như sao, lông mày cong dày đen láy ngang thái dương, mũi nhỏ, môi đỏ, răng trắng, miệng hé mở, môi đỏ thật đẹp và quyến rũ.

Bấy giờ cô đang ngồi ở quầy bar, chậm rãi hút thuốc và kiểm tra tài khoản hôm nay. Sau một đêm cô kiếm được bốn trăm triệu, đối với cô đây chỉ là một ngày bình thường. Một lúc lâu sau, cô đóng sổ tài khoản lại ném cho người quản lý đứng bên cạnh, cô đứng dậy, phủi chiếc váy trắng sữa, bình tĩnh nói: “Gần sáng rồi, dọn dẹp sạch sẽ rồi về đi ngủ!"

Người quản lý cầm sổ kế toán và gật đầu đồng ý. Anh ấy đã làm việc tại Bạch Mẫu Đơn hơn một năm, nhưng ngay cả bây giờ khi nhìn thấy Ngọc Đan, trái tim anh ấy vẫn đập nhanh và thổn thức hơn bao giờ hết. Sự ngưỡng mộ và mê đắm của anh ấy là bình thường, nhưng anh không dám có suy nghĩ lệch lạc, anh biết Ngọc Đan có thể quản lí Bạch Mẫu Đơn vì cô ấy có mối quan hệ thân thiết với cả hai phe đen trắng. Gia thế bệ đỡ đằng sau không phải là thứ mà người bình thường có thể phạm tới, ít nhất là chưa.

Ngọc Đan chào người quản lý rồi bước ra khỏi hộp đêm, chuẩn bị về nhà nghỉ ngơi. Trước cửa có người phục vụ đã lái chiếc xe AUDI của cô, thấy cô bước ra ngoài, anh bước tới đưa chìa khóa. Ngọc Đan mỉm cười gật đầu, lên xe, bật nhạc rồi lái xe chậm rãi rời đi. Sau khi cô bước đi, người phục vụ đưa chìa khóa nhảy lên cao, nhảy múa và hét: "Nhìn thấy không? Vừa rồi cô chủ đang mỉm cười với tôi!"

“Mừng cái mẹ gì…” Hai tên bảo vệ ghen tị ở cửa gần như đồng thời đá vào mông người phục vụ.

Đã quá năm giờ, trên đường cơ hồ không có người, Ngọc Đan lái xe mà không gặp cản trở, phóng đãng, cô thích cảm giác bay bổng như thế này. Trong lúc cô đang thưởng thức thì bất ngờ có hai người lao ra đứng chặn giữa đường.

Quá đột ngột, Ngọc Đan đang lái xe với tốc độ cực nhanh, gần như theo bản năng đạp phanh, một tiếng hét chói tai xé nát bầu trời đêm. m thanh vang vọng trong không trung, chiếc xe dừng lại cách hai người chưa đầy nửa mét, cô toát mồ hôi lạnh, chửi bới, đầu suýt đập vào vô lăng, ngẩng đầu nhìn hai thủ phạm.

Hai người đều mặc đồ đen, một người có khuôn mặt lạnh lùng và tuấn tú, đường nét sắc như dao, người còn lại có nụ cười nhẹ với khóe miệng nhếch lên. Trên mặt bọn họ không có một tia hoảng sợ, như thể chiếc xe vừa tới không hề tông vào bọn họ. Chỉ cần liếc nhìn một cái, Ngọc Đan có thể chắc chắn 100% rằng hai người này không bình thường, cô

kinh hãi và thầm hét lên, nhưng đã quá muộn để khởi động lại xe. Hai người lao tới hai bên xe, thân hình lạnh lùng mở cửa, giọng điềm tĩnh hỏi: "Đây là cô Ngọc Đan à?"

Trong đầu Ngọc Đan quay cuồng, nghĩ ngợi, cuối cùng thầm thở dài gật đầu. Hai người rõ ràng đã tính toán từ lâu, đã bước tới cửa rồi, làm sao có thể không biết mình chính là Ngọc Đan. Người đàn ông mỉm cười mở cửa xe bên kia, bám vào bãi đậu xe, cúi xuống nhìn thẳng vào Ngọc Đan, cười nói: “Xin lỗi cô Ngọc Đan, đã làm phiền cô. Tôi nghĩ cô sẽ tha thứ chúng tôi vì sự đường đột này."

"Các anh là ai? Các anh muốn gì ở tôi?" Một nụ cười luôn có thể làm giảm bớt sự căng thẳng của mọi người, Ngọc Đan hỏi người đàn ông đang cười.

Người đàn ông mỉm cười nhún vai, vui vẻ nói: “Cô Ngọc Đan, xin đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không cướp tài sản của cô, và thứ hai…” Vừa nói, anh ta vừa cố ý liếc nhìn Ngọc Đan vài cái. Người sau nhịn không được, hắn thu hồi tầm mắt, tiếp tục nói: “Thứ hai, tôi không muốn sắc dục, thứ ba, tôi không muốn mạng sống của cô, mặc kệ chúng tôi là ai, quan trọng là có người muốn gặp cô."

"Ai?" Ngọc Đan tim đập thình thịch, khi đối phương nói ra lời này, sự căng thẳng của cô cũng dịu đi một chút. Anh chàng đẹp trai lạnh lùng nói: “Chúng ta gặp nhau sẽ biết.”

"Ồ? Nếu tôi không muốn đi thì sao?"

"Vậy tôi cũng không ngại cõng cô!" Cô mỉm cười nói. “Chỉ với sức của mình anh?!” Vừa nói, Ngọc Đan hung hăng giơ tay lên, một đám sương trắng từ ngón tay mảnh khảnh phun ra, bắn thẳng vào khuôn mặt đang cười của chàng trai. Người kia đề phòng, đưa tay ra trước mắt chặn, không một giọt sương trắng nào rơi vào mặt, tất cả đều nằm trọn trong tay. Cúi đầu ngửi ngửi sau, ngẩng đầu cười nói: "Ha ha, bình xịt hơi cay à? Đáng tiếc tôi không phải kẻ dâm đãng, cái này đối với tôi không có tác dụng..."

Trước khi anh kịp nói hết lời, Ngọc Đan đã đá ra ngoài. Đôi chân của cô tuy mảnh khảnh nhưng lại đầy sức lực và nhanh nhẹn, khi người đàn ông tươi cười ngửa đầu ra sau cười lớn, cô đã đá vào bụng dưới của anh ta. "Ối!" Người đàn ông buồn cười không nhịn được nữa, ôm bụng liên tục nhảy lên.

Ngọc Đan muốn chạy trốn, nhưng người đàn ông đẹp trai lạnh lùng đã nắm lấy cánh tay cô không hề có chút thiện cảm nào, dùng trái tay để giữ cô lại, động tác gọn gàng và sạch sẽ, khiến Ngọc Đan không có cơ hội phản công.

Người đàn ông mỉm cười cúi đầu hồi lâu, mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt buồn bã hỏi: “Kim, nếu cái kia không dựng lên được nữa thì sao?”

"Đúng vậy!" Lạnh lùng nắm lấy Ngọc Đan , tức giận chửi rủa. Hai người này không ai khác chính là Kim và Mộc trong Ngũ hành.

"Cô thật độc ác!" Trên xe, Mộc hai tay che thân dưới, nghiến răng nghiến lợi chửi bới Ngọc Đan: "Sau này nếu tôi không có con, tôi nhất định sẽ cùng cô tính sổ."

"Hừ!" Ngọc Đan nhắm mắt lại, đơn giản không để ý tới, nhưng trong đầu đang nhanh chóng tính toán tình huống hiện tại.

"Này! Thái độ của cô là gì ..."

“Anh đưa tôi đi đâu vậy?” Dù sao Ngọc Đan cũng là người từng ra ngoài đời lăn lội, cho dù rơi vào tay hai kẻ xa lạ cứng rắn, cô ta vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, không dám hoảng sợ.

Kim cũng không quay đầu lại, vừa lái xe vừa nói: “Đến lúc đó cô sẽ biết.”

Mộc dường như đã nhanh chóng quên đi nỗi đau mà Ngọc Đan vừa gây ra cho mình, và mỉm cười nói: "Sẽ sớm thôi."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.