Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đàm phán

Tiểu thuyết gốc · 2671 chữ

Quả thực tốc độ rất nhanh, chưa đầy năm phút, xe đã đi vào một con hẻm dân cư thưa thớt, tuy đường không rộng nhưng vừa đủ cho hai chiếc xe tải. Đi được một đoạn, con hẻm phía trước chợt lóe lên một tia đèn sáng, Ngọc Đan tập trung ánh mắt nhìn kỹ, thì ra trong hẻm có hai chiếc ô tô màu đen đang đỗ.

Xe chầm chậm dừng, Kim nhảy ra ngoài, kéo cửa sau, động tác nhẹ nhàng nói: “Xin mời cô Ngọc Đan.” Không cần phải nói, Ngọc Đan cũng nôn nóng xuống xe để nhòm cho kĩ mặt hoa tai nheo là tên nào ngông ngáo táo bạo dám bắt cô làm con tin.

Một trong những con xe phía trước mở ra, thanh niên khoảng 20 tuổi bước ra, dáng người trung bình, tướng mạo bình thường, trên môi nở nụ cười và đôi mắt nheo lại.

"Tôi rất tiếc đã mời cô Ngọc Đan theo cách này."

Ngọc Đan từ trên xuống dưới nhìn thanh niên một hồi lâu, cô không có chút ấn tượng nào, cũng không có gì nổi bật, lạnh lùng nói: “Gọi đại ca của chúng mày ra ngoài gặp tao.”

“Haha!” Chàng trai nhún vai và mỉm cười, “Tôi chính là đại ca.”

"Mày?" Không rõ biểu cảm trên khuôn mặt Ngọc Đan là ngạc nhiên hay thích thú. Cô nhìn chàng trai trẻ vô hại, rồi nhìn hai người đàn ông đứng phía sau hằm hè ý định giết người đang gồng mình kiềm chế. Ngọc Đan khẽ thở dài, cười lớn. Chàng trai trẻ không mấy quan tâm, cậu đã gặp tình huống này quá nhiều lần, chỉ bình tĩnh nói: "Thật ra tôi là ai không quan trọng, tôi chỉ muốn hỏi cô Ngọc Đan một vài chuyện nho nhỏ thôi."

"Trước khi hỏi, xin hãy nói cho tôi biết anh là ai và ông chủ của anh là ai?" Ngọc Đan không quên điểm mấu chốt câu hỏi và truy hỏi không chịu buông. Chàng trai lắc đầu, lặng lẽ trả lời: "Tôi không có đại ca, tôi tên là Lê Thế Minh."

“Hả!" Ngọc Đan hít sâu một hơi, suýt nữa kêu lên. Cô không bao giờ nghĩ rằng chàng trai trẻ bình thường trước mặt lại là Thế Minh - ông chủ của Bắc Đạo Môn, người có thể sánh kịp với Vũ Việt Hùng. Cô đứng đó năm giây mới nhận ra vấn đề, cô suy nghĩ, cô nghi ngờ rằng anh đang tìm cô. Vẻ mặt ủ rũ của Ngọc Đan không thoát khỏi ánh mắt của Thế Minh, cậu cười khúc khích, giọng điệu bình tĩnh nói: “Đừng ngạc nhiên, bây giờ tôi đã ở đây, chắc chắn HA sau này sẽ có rất nhiều việc liên quan đến tôi."

Nếu là người khác nói lời này, Ngọc Đan hẳn sẽ cười, nhưng người đối diện lại khiến cô không thể cười được. Cô vẫn chưa xác định được hỏi tiếp: “Anh thật sự là Thế Minh sao?”

"Nếu có hàng giả, đảm bảo trả hàng một hoàn một." Thế Minh lấy điếu thuốc ra đưa cho Ngọc Đan, cô ngơ ngác lắc đầu hỏi: "Anh đến HA vì Vũ Việt Hùng à?"

Thế Minh châm một điếu thuốc, rít một hơi, nói: "Có thể nói như vậy."

“Có thể nói như vậy là ý gì?”

“Nếu so với HA thì Vũ Việt Hùng đã kém quan trọng hơn, nhưng muốn có được chỗ đứng thì trước tiên tôi phải gỡ bỏ trở ngại. Anh ấy có thể là trở ngại lớn nhất của tôi ở HA.”

Thế Minh nghịch điếu thuốc, điếu thuốc đang cháy lăn tròn trong ngón tay anh. Thấy nói thoải mái như vậy, Ngọc Đan âm thầm khịt mũi, dùng giọng giễu cợt nói: “Theo ý của anh, xem ra anh căn bản không coi trọng Vũ Việt Hùng. Theo những gì tôi biết, anh ta có vẻ không tầm thường.”

"Đúng vậy!" Thế Minh gật đầu đồng ý, nói: "Giáo chủ Nam Đạo sao có thể là chỗ mà người bình thường có thể ngồi được?"

“Đã biết thế sao anh còn có tự tin đánh bại Nam Đạo Môn đã ở HA mấy chục năm?” Ngọc Đan giễu cợt.

Hà hà! Thế Minh ngẩng đầu mỉm cười, nhìn đôi mắt to đen trắng xinh đẹp trước mắt, từng chữ nói: “Thật ra trong lòng tôi không có chút tự tin nào, cũng không chắc chắn, nhưng có một số chuyện phải làm, có người phải đối mặt, tôi chỉ biết, càng sợ hãi, cơ hội chiến thắng càng nhỏ, bởi vậy, tôi chưa từng sợ ai nên tôi vẫn còn sống cho đến bây giờ. "

Ngọc Đan nhìn Thế Minh hồi lâu, sau đó chậm rãi nói: "Xem ra anh thật sự là Thế Minh."

"Cô quen biết Vũ Việt Hùng phải không?" Thế Minh thản nhiên hỏi.

Ngọc Đan dừng lại và bình tĩnh nói: "Chúng tôi đã từng gặp nhau."

"Cô nghĩ anh ta là người như thế nào?"

Ngọc Đan nghe vậy, giây lát thất thần, ánh mắt hướng về phương khác, một lúc sau mới nói: “Anh ấy là một quả cầu lửa, ở bên anh ấy, trên đời sẽ không có thứ gì mà anh ấy không thể làm tan chảy được.”

Thế Minh hai mắt lóe lên, không chớp mắt nhìn: “Đây có thể coi là một lời khen ngợi cao nhất về một người, nhưng đối với Vũ Việt Hùng thì lại rất xứng đáng.”

“Ở HA ngoài Nam Đạo Môn còn có băng nhóm nào khác không?”

Ngọc Đan nói: “Mặc dù quyền lực của Nam Đạo ở HA đã ăn sâu, nhưng trọng tâm chính của họ vẫn là việc kinh doanh sạch. Về phần thế giới ngầm, mặc dù có rất nhiều băng đảng lớn nhỏ, nhưng địa vị bá chủ của Nam Đạo phái vẫn là không thể lay chuyển. Hầu hết trong số đó, Nam Đạo được coi họ là thủ lĩnh.”

Thế Minh vừa nghe vừa gật đầu, Ngọc Đan nói xong liền nắm lấy chìa khóa: “Hầu hết là có ý gì? Còn có một số bang hội không nghe lời sao?"

Ngọc Đan cố ý thận trọng thêm vào một câu, nhưng Thế Minh lại tra ra nguyên nhân, cười khổ nói: “Có thể nói như vậy.”

“Ai?” Thế Minh không hề thả lỏng , hai mắt sáng ngời, vừa tiến lên vừa hỏi.

Ngọc Đan quay đầu đi, tránh đi ánh mắt thiêu đốt của đối phương, sốc lại bộ váy trên người, nói: “Tôi chỉ có thể nói cho anh biết bấy nhiêu, còn lại anh có thể hỏi người khác.”

Sau đó, duyên dáng vẫy tay và nói: "Tạm biệt." Quay người định bước lên xe.

Cửa xe vừa mở ra, Kim đã bước tới, nhấc chân đá cánh cửa đang hé mở phía sau, lạnh lùng nói: “Thật xin lỗi, cô không thể đi đâu cho đến khi cho chúng tôi một câu trả lời thỏa đáng.”

“Cái gì?” Ngọc Đan nhướng đôi mày thanh tú hỏi: “Có phải tôi bị anh bắt cóc không?”

Cô đã không hài lòng với Kim từ lâu, cổ tay vừa rồi vẫn còn nhức nhối. Đang chuẩn bị rời đi lại gặp người cản đường rắc rối, cô tức giận đến mức gần như muốn nổ tung, quay đầu nhìn Thế Minh, giọng điệu khó chịu nói: "Đây là cách Bắc Đạo Môn các anh đối xử với khách sao?!"

Thế Minh nhìn điếu thuốc đang cháy trong tay, bình tĩnh trả lời: “Anh ấy là em trai tôi.”

“Vậy thì sao?” Ngọc Đan đè nén tức giận, nhìn bốn phía, mặc dù hai bên trái phải chỉ có bốn năm người, nhưng cô có thể khẳng định trong số họ không ai là người tầm thường, cô không thể chọn cách ra tay với bất kì ai. Thế Minh ngẩng đầu nhìn trời, ngáp một cái, cười nói: "Nói chung, người anh em nói chính là điều tôi muốn nói."

Ngọc Đan mở to mắt, tức giận nói: "Thế Minh, anh có biết mình đang làm gì không? Đây là HA, không phải..."

"Tôi xin lỗi." Thế Minh ngắt lời cô và cười nói: "Chỉ cần tôi muốn làm, việc tôi ở đâu không quan trọng." Anh bước đến trước mặt Ngọc Đan, đôi mắt trợn ngược nhìn trên má cô, làn da trắng nõn vốn dĩ đã trở nên trắng bệch vì tức giận, sắc hồng hào cộng thêm sự ám ảnh mờ ảo của ánh trăng càng trở nên quyến rũ hơn, anh tự cười thầm: “Khi tức giận, em thật xinh đẹp.”

Ngọc Đan nghe xong, càng tức giận, bình thường cô cành vàng lá ngọc, đã bao giờ bị đối xử tệ như vậy? Thế Minh không quan tâm cô cảm thấy thế nào, với nụ cười ngây thơ và vô hại trên khuôn mặt, nói đùa: “Chúng tôi thậm chí còn không có chỗ ở ở HA. Ban đêm mọi người ngủ chung, điều kiện thực sự rất khó khăn. Tôi nghĩ, Ngọc Đan không ngại chia sẻ một đêm với anh em tôi.”

Cậu nói chuyện một cách thoải mái, Ngọc Đan nghe xong đổ mồ hôi lạnh và thầm nhẩm miệng chửi bới tổ tiên mười tám thế hệ của Thế Minh, khuôn mặt cô trở nên trắng xanh và đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào cậu. Cuối cùng, cuối cùng cô cũng thỏa hiệp trước, anh nói: "Thế Minh, hôm nay tôi nhớ anh rồi. Được, có chuyện gì muốn hỏi thì cứ hỏi."

“Ừm…” Thế Minh xoa cằm, suy nghĩ một lúc đột nhiên nói: “Nói cho tôi biết, bang hội nào có mâu thuẫn lớn nhất và có mối hận sâu sắc nhất với Nam Đạo Môn."

"Thiên Ý Hội." Ngọc Đan trả lời không chút do dự. Thiên Ý Hội được thành lập tương đối muộn ở HA nhưng danh tiếng của hiện nay chắc chắn không hề nhỏ. Những người sáng lập là ba anh em bắt đầu kinh doanh bằng nghề buôn lậu, sau này ngày càng lớn mạnh, phát triển sang lĩnh vực khiêu dâm, cờ bạc và ma túy, với số lượng người bên dưới ngày càng gia tăng, họ dần trở thành một nhóm đen lớn mạnh.

Khiêu dâm và cờ bạc chẳng là gì ở HA, dù sao ở đâu thì cũng không thể thiếu hai thứ này. Nhưng về ma túy, rất ít băng đảng ở HA dám động tới, thứ nhất, vì hình ảnh thành phố, chính quyền càng nghiêm khắc hơn, quan trọng nhất là Vũ Việt Hùng không thích ma túy, và toàn bộ Nam Đạo Môn biệt lập với ma túy. Một số tay chân bên dưới còn chèn ép, trấn áp các băng đảng buôn bán ma túy để lấy lòng thủ lĩnh.

Thiên Ý Hội bán ma túy và kiếm tiền, điều này chắc chắn chạm đến khu vực nhạy cảm của Nam Đạo Môn, ai cũng biết rằng ma túy kiếm được rất nhiều tiền và rất nhanh, mặc dù Nam Đạo Môn đã cảnh báo trước, nhưng Thiên Ý vẫn đánh giá thấp Nam Đạo Môn, họ tin rằng Nam Đạo sẽ không dễ dàng tấn công và vẫn cương quyết đi theo con đường của mình mà không hề có ý định bỏ cuộc, cuối cùng dẫn đến xung đột giữa hai bên.

Sau đó, dưới sự tấn công chung của hai bên Nam Đạo Môn và cảnh sát, tòa nhà chọc trời tưởng chừng như vững chắc của Thiên Ý đã sụp đổ, một trong ba anh em trốn thoát, còn một người bị bắt và vẫn đang ở trong tù. Sau kết cục bi thảm của ba người này, Hiệp hội Thiên Ý cũng từ một số ít băng nhóm lớn trở thành một nhóm nhỏ hiện chỉ tồn tại trên danh nghĩa và chỉ được hỗ trợ bởi một số ít trụ cột trung thành. Có thể tưởng tượng được sự căm ghét của Thiên Ý đối với Nam Đạo Môn, và sẽ không bao giờ có một kẻ khác ở HA.

Sau khi Ngọc Đan đưa ra lời giải thích chung chung, Thế Minh thở dài một hơi, hỏi: “Nếu Nam Đạo Môn đã ra tay, tại sao còn sót lại Thiên Ý Hội chưa bị tiêu trừ?”

Ngọc Đan liếc nhìn Thế Minh, sau đó quay đầu lại: “Vũ Việt Hùng không phải là người đổi cùng giết tận.”

Thế Minh nghe xong thầm lắc đầu, nếu là cậu, sẽ không bao giờ để lại bất kỳ phiền toái nào. Nếu không nhổ cỏ tận gốc, chúng sẽ theo gió xuân mọc lại, để kẻ thù dắt mũi, thậm chí đến ngủ cũng không yên giấc. Đây có thể là sự khác biệt lớn nhất giữa cậu và Vũ Việt Hùng.

Nghĩ hồi, Thế Minh cười dài, trước khi đánh nhau, cậu đã dự đoán Vũ Việt Hùng sẽ không phải đối thủ của mình, bởi vì những người làm không cự tuyệt sẽ dễ bị nắm bắt được điểm yếu.

Thấy cậu cười, Ngọc Đan khó hiểu hỏi: “Tôi nói có gì buồn cười sao?” Thế Minh lắc đầu, dài giọng nói: “Vũ Việt Hùng là anh hùng.”

Nghe cậu nói như vậy, khuôn mặt vốn bị mây đen che phủ đột nhiên sáng lên, cười rạng rỡ, Ngọc Đan gật đầu nói: "Anh ấy quả thực là anh hùng trong thế giới ngầm."

Nhìn thấy vẻ mặt vui vẻ của cô, Thế Minh đột nhiên hỏi: “Cô Ngọc Đan chắc thích Việt Hùng nhỉ?!”

Trong mắt Ngọc Đan hiện lên một tia hoảng sợ, mặt đỏ bừng, lập tức giữ vẻ mặt lạnh lùng nói: “Việc này không liên quan đến anh.”

“Đúng vậy.” Thế Minh nhún vai nói: “Nếu cô chưa từng gặp tôi, thật sự không liên quan gì, nhưng bây giờ thì khác, ta không muốn Vũ Việt Hùng biết ta đã đến HA như vậy. Xem ra Ngọc Đan, tôi chỉ có thể nói xin lỗi cô.”

Nói xong, anh lắc đầu, quay người lên xe.

"Ý anh là gì?" Ngọc Đan chưa hiểu, nhưng cô nhanh chóng hiểu ra dưới tín hiệu thân thiện của Kim, mặc dù tay cô bị đối phương nắm lấy, nhưng miệng cô không ngừng, cô hét lên: "Thế Minh, nói sẽ thả ta đi, mày là cái thằng hèn hạ tiểu nhân, nói không đúng ý, mày làm ra vẻ như mày tốt lắm không bằng…”

Cô chưa kịp nói xong thì Thế Minh đã thò đầu ra khỏi xe, trên môi nở nụ cười, đôi mắt hình lưỡi liềm, cười hồn nhiên như học sinh, xấu hổ xua tay: “Tôi quên chưa cảnh báo trước cho cô, đừng bao giờ tin tưởng lời của kẻ xấu.”

Ngay lúc Ngọc Đan còn định chửi bới thì Thế Minh đã chui vào xe, đạp ga rồi phóng đi. Mộc mở cửa xe Ngọc Đan, duyên dáng duỗi hai tay ra, cười nói: “Cô Ngọc Đan, xin mời!”

Ngọc Đan nhìn khuôn mặt tươi cười này và không hề suy nghĩ, giơ chân lên và đá thật mạnh. Với bài học lần trước, Mộc đã học tốt và chuẩn bị kỹ càng, hơi cúi xuống và dễ dàng đẩy ra xa. Ngọc Đan đã đá trượt Mộc và thay vào đó đã chạm gần đến ô tô. Có một tiếng “Xuỳnh!” và cơn đau dữ dội ở chân khiến cô bật khóc.

Mộc giả vờ đau khổ, liên tục hét lên: "Ồ, đau quá à? Có cần tôi xoa cho không?"

"Cút..." Ngọc Đan nghiến răng ken két, chưa kịp nói hết câu, đã thấy Mộc ngồi xổm xuống với vẻ mặt đau khổ nhẹ nhàng dùng tay áo lau thân xe mà cô vừa vô tình đá vào.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.