Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Cao Phương Thường

Tiểu thuyết gốc · 2686 chữ

Hiện tại hắn đã nói ra lời này, Vũ Việt Hùng không thể ngăn cản được nữa. Sau khi nhận được thư từ đàn em, Tiêu Bàng nhìn phong bì liền thấy hai chữ thân gửi Vũ Việt Hùng và bên dưới là chữ ký của Thế Minh. Suy nghĩ một lúc, hắn hỏi: “Người gửi thư đâu?”

Người đàn em nói: "Nó ấy đi rồi, ném lá thư qua khe cửa rồi bỏ đi."

“Vậy nó trông như thế nào?”

"Nó bước đi nhanh quá, trong nháy mắt biến mất trong đám đông. Em không nhìn rõ bộ dạng nó trông như thế nào."

Ngu xuẩn! Tiêu Bàng thầm chửi rủa, xua tay, đuổi tên đàn em rời đi, sau nhiều lần kiểm tra bức thư, hắn không nhận thấy có vấn đề bất thường gì, mới đưa cho Vũ Việt Hùng. Vũ Việt Hùng ngồi trên ghế, tay nhấc cốc, miệng nhâm nhi nếm thử vị trà hảo hạng. Trái ngược với dáng vẻ mặt tắt mày tối, chạy đôn chạy đáo của Thế Minh, Vũ Việt Hùng là một ngượ biết hưởng thụ, ngay cả khi thành phố ĐN bị mất và lực lượng Điện Binh sắp bị đánh đuổi bởi quân đội Tam giác vàng, anh vẫn không có bất kì dấu hiệu nào lo lắng.

Vũ Việt Hùng cầm lấy phong thư, chậm rãi mở ra, đọc xong không nói gì: “Tiêu Bàng, mày xem xem.”

Tiêu Bàng nhận lấy, đọc đại khái, sắc mặt hơi biến đổi, nghi hoặc nói: "Ngọc Đan ở chỗ Thế Minh hội, không thể nào nhỉ?!”

Vũ Việt Hùng ánh mắt như đuốc, trầm giọng nói: “Đêm hôm trước có người nhà họ Nguyễn gọi điện cho anh, nói em gái chưa về nhà, hỏi có ở bên chỗ mình không, hình như Ngọc Đan bị Thế Minh bắt.”

Đến nhanh quá! Tiêu Bàng đọc lại thư, gật đầu: “Nó dùng Ngọc Đan uy hiếp đăt mũi chúng ta. Miệng nói là gặp hàn huyên kỉ niệm xưa, rồi đến chỗ nó chỉ định, tiếp đón chúng ta là đao kiếm thì có.”

Sau đó hắn suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Nhưng chúng ta phải đi, chúng ta có quan hệ tốt với gia đình họ Nguyễn, nếu như chúng ta không đi ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì, họ Nguyễn nhất định sẽ trách cứ chúng ta hèn nhát, không coi trọng mạng sống của Ngọc Đan. Quá hèn, muốn lợi dụng quan hệ giữa chúng ta và gia đình họ Nguyễn.”

"Ừ!" Vũ Việt Hùng gật đầu, cùng Tiêu Bàng làm việc, anh chưa bao giờ cảm thấy mệt mỏi. Một người thông minh và trí óc lanh lợi, Tiêu Bàng chỉ lướt qua là hiểu vấn đề.

“Cho nên…” Vũ Việt Hùng đứng lên, đi đến bên cửa sổ, nhàn nhã nói: “Anh phải đi.”

"Em đi triệu tập một số người, đồng thời thông báo cho nhà họ Nguyễn!"

Tiêu Bàng vừa muốn quay người rời đi, lại bị Vũ Việt Hùng ngăn lại: “Trong thư đã nói, để anh đi một mình… Tốt nhất tạm thời không nên thông báo cho bọn họ. Một khi bọn họ biết Ngọc Đan ở chỗ Thế Minh, chắc chắn sẽ không thể kìm chế được, nếu dùng vũ lực, gây hỗn loạn, tính mạng của cô ấy sẽ gặp nguy hiểm, lợi bất cập hại, xôi hỏng bỏng không.”

Tiêu Bàng lo lắng nói: “Rõ ràng Thế Minh cố tình giăng bẫy, anh Hùng một mình đi, chẳng phải là lao đầu vào chỗ chết… Quá nguy hiểm, không được, cho dù có đi, cũng phải tính thêm em vào.”

"Ha ha!" Vũ Việt Hùng xoa xoa cằm lắc đầu: "Không cần, anh không phải thằng đần, sao có thể chết vô ích? Chỉ cần có người cùng anh đồng hành, Thế Minh sẽ không dám làm gì cả dù nó có cả gan bằng giời đi chăng nữa."

"Ai?"

“Cục trưởng!” Vũ Việt Hùng cười nói: “Mỗi lần có giám đốc công an ở bên cạnh, anh luôn cảm thấy an toàn và thoải mái.”

"Đúng vậy!" Tiêu Bàng dùng sức vỗ đầu, thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Cho dù không đi vào cùng anh, hắn có đứng ở bên ngoài, Thế Minh dù có sử dụng thủ đoạn nào cũng không thể làm gì được.”

​Vũ Việt Hùng nói vị giám đốc này tên đầy đủ là Bùi Cảnh Học, anh ấy khoảng ba mươi tuổi, đã trở thành phó giám đốc một bộ phận DN, có tương lai tươi sáng, có mối quan hệ tốt với Vũ Việt Hùng, và họ có những mối quan hệ thân thiết cả trong kinh doanh lẫn đời tư. Lần trước cảnh sát bao vây Đặng Tâm Lỗi, Ngũ Hành cùng những người đang chuẩn bị ám sát Vũ Việt Hùng, chính là anh ta cầm đầu.

Vũ Việt Hùng đã đến địa điểm đúng giờ như Thế Minh chỉ định trong thư. Dù biết đó là cạm bẫy Hồng Môn Yến, dù có các trưởng chi bộ trang nghiêm cùng hàng chục cảnh sát mang súng đứng bên ngoài bảo vệ nhưng ai cũng phải nghiêng mũ khâm phục lòng dũng cảm của anh.

Hôm nay trời nhiều mây, gió mạnh, cuồn cuộn như ngàn mũi kim thép quất vào mặt gây tê tê không chịu nổi. Một nhóm ô tô chạy lên đường cao tốc, bao gồm cả xe cảnh sát và ô tô, mạnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gầm rú của ô tô từ xa. Sau khi xuống xe, Vũ Việt Hùng đứng trước sân nhà máy bỏ hoang nhìn xung quanh, nơi đây dân cư thưa thớt, bụi rậm mọc um tùm, quả thực là một nơi vắng vẻ, thích hợp cho người ta ẩn náu. Bùi Cảnh Học ở bên cạnh, sau khi quan sát một lúc, thầm sợ hãi, lo lắng nói: "Anh thật sự muốn đi vào một mình à? Quá mạo hiểm, bằng không tôi phái người đi bắt Thế Minh!"

Vũ Việt Hùng trầm ngâm một lát rồi nói: "Anh không thể bắt được Thế Minh. Đừng quên thân phận của nó. Không có bằng chứng thuyết phục, anh không thể làm gì chống lại. Ngược lại, anh còn chẳng khác nào mang dây buộc mình."

"Ừ!" Bùi Cảnh Học thở dài, Vũ Việt Hùng nói đúng, Thế Minh cũng có một chức vụ trong Bộ Chính trị, tuy chức vụ không cao nhưng đó không phải là thứ mà một cảnh sát trưởng như anh ta có thể lay chuyển được.

"Nhưng nếu một mình đi vào, nếu Thế Minh có ác ý, khó có thể an toàn đi ra."

Vũ Việt Hùng nghe xong ngẩng đầu lên cười: "Anh nghĩ nó có thể sao? Thế Minh là một người thông minh. Liệu nó có giết tôi giữa thanh thiên bạch nhật trước mặt bao nhiêu cảnh sát như vậy không? Trừ khi nó bị điên hoặc bị đẩy đến bước đường cùng. Nhưng tôi biết, cho dù trên thế giới này tất cả mọi người đều phát điên, nó cũng sẽ không điên, cũng không đến mức tuyệt vọng, cho nên chỉ cần anh ở đây, nó sẽ không bao giờ ra tay."

Bùi Cảnh Học liếc nhìn Vũ Việt Hùng một lúc lâu, sau đó khen ngợi: "Là kẻ thù của một kẻ như anh, tôi không biết Thế Minh đáng đời hay là xui xẻo."

“Ha ha!” Vũ Việt Hùng lắc đầu: “Có lẽ hắn vui mừng cũng chưa muộn!”

Nói xong, chỉnh lại bộ vest chỉnh tề chuẩn bị đi vào. Đúng lúc này, từ phía sau xuất hiện một người đàn ông, dáng người mảnh khảnh, đeo kính cận màu xanh lá cây, nhìn kỹ có thể dễ dàng nhận thấy mắt trái của anh ta là màu trắng đục, không có lòng đen, có một vết sẹo cắt chéo từ lông mày đến xương gò má. Hắn kéo vạt áo, từ bên hông lấy ra một khẩu súng lục màu sẫm, đưa cho Vũ Việt Hùng, nói: "Anh Hùng, đề phòng."

Vũ Việt Hùng không muốn cầm, nhưng hắn biết tính tình của người anh em này, nếu không nhận, hắn cũng sẽ không buông. Sau đó hắn tùy ý nhét khẩu súng vào túi, vỗ nhẹ lên vai người chột một mắt, trấn an nói: “Đừng lo lắng, anh không sao đâu.”

Tên chột một mắt chưa kịp nói thì có một người khác đi ngang qua, hắn dung mạo thư sinh khác thường, làn da trắng nõn, nhìn không quá hai mươi lăm tuổi, khóe miệng nhếch lên, có chút gì đó tự nhiên, đôi mắt to trong sáng, trong đáy mắt trông rất quyến rũ, nếu không phải trên ngực không có phần nhô ra thì bất cứ ai nhìn vào cũng cứ nghĩ hắn là một cô gái tuyệt đẹp.

Người đàn ông liếc nhìn người chột một mắt, cong môi cười nói: “Đúng là thằng tậm tịt như khúc gỗ. Nếu anh Hùng đã nói không sao thì sao anh lại căng thẳng như vậy?"

Anh ta không cười nhưng lại tạo cho mọi người ấn tượng rằng mỉm cười. Gặp phải người đàn ông khiêu dâm này mấy lần, Bùi Cảnh Học không khỏi ngây ngất, càng nhìn càng thấy đáng tiếc, hắn với vẻ ngoài vô cùng xinh đẹp, ngây thơ đến mức vô hại, nhưng tiếc rằng là một người đàn ông.

Những lời này hắn chỉ dám nghĩ trong lòng, cho dù có chết cũng không dám nói ra. Người đàn ông này mặc dù có vẻ ngoài nam tính, khuôn mặt tươi cười, nhìn dễ bắt nạt nhưng thực tế hắn chính là Châu Đình, khủng long bạo chúa, một trong tám vị thiên vương của Nam Đạo Môn, hình dáng thiên thần nhưng tính khí của một ác quỷ, Văn Nông đã có thể coi là một người khó tính, nhưng so với Châu Đình thì kém hơn nhiều, rất bướng bỉnh và có điều cấm kỵ lớn nhất, đó là không ai được phép khen là xinh đẹp.

Trước đây rất nhiều người đã nói, nhưng hậu quả thật bi thảm, chỉ sợ hắn là người duy nhất có thể đánh một người tới hơn 40 vết thương mà không chết. Một tên chột một mắt là Cao Phương Thường, một trong Bát Thiên Vương, lạnh lùng vô cảm, cực kỳ kiêu ngạo, nhãn quan rất cao, mặc dù cũng được xếp vào hàng trong số Bát Thiên Vương, trong số bảy người còn lại, chỉ có hai người hắn coi trọng. Ở Thành phố ĐN, một nửa trong số Bát Thiên Vương cũng đã bị mất tích, theo lời của hắn, chỉ có một số người danh giả vô thực mới bị loại bỏ. Cao Phương Thường đã quen với việc bị Châu Đình gọi là khúc gỗ.

Cao Phương Thường khịt mũi, không nói gì rồi quay lại xe. Châu Đình “Phì phì” hai lần, quay sang Vũ Việt Hùng tiếp tục trêu chọc: “Anh Hùng, anh thấy thái độ của khúc gỗ này thế nào?”

Vũ Việt Hùng cười khàn khàn, lắc đầu, sáng suốt lựa chọn rời đi, nếu bị Châu Đình vướng lấy, thì đúng là dính như keo, anh hạ tay xuống chắp sau lưng đi về phía cổng sân. Cửa không khóa, đẩy nhẹ, bên trong không có ai, đúng lúc đang phân vân thì phía sau truyền đến một tiếng ho nhẹ khiến anh giật mình. Gần như theo bản năng, anh bước tới một bước và cẩn thận nhìn lại. Thì ra sau cánh cửa có người đang ngồi xổm trên sàn nhà, không biết đã ngồi xổm bao lâu, trên mặt đất có năm sáu mẩu tàn thuốc.

Vũ Việt Hùng chưa từng được nhìn thấy người đàn ông này trước đây, nhưng đối phương toát ra khí chất đáng sợ, nên không dám nhìn trộm. Người kia ngẩng đầu nhìn Vũ Việt Hùng, Vũ Việt Hùng cũng nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt sắc bén, bắn ra tia lửa.

Không biết qua bao lâu, người đàn ông đứng dậy, phủi chiếc quần nhăn nheo, bình tĩnh nói: "Anh là Vũ Việt Hùng?!"

"Chính xác!" Người đàn ông này từ trong góc tối đi ra, Vũ Việt Hùng có thể nhìn rõ dung mạo, tuổi tác rất trẻ, không quá ba mươi, lưng rắn chắc, vòng eo săn, cao khoảng 1 mét 8. Lúc đó là mùa đông, phần thân trên của anh vẫn còn quần áo, vẫn hơi hở hang, bắt mắt nhất là trên cổ áo lộ ra một hình xăm đầu rồng màu xanh lam sống động, cùng một đôi mắt rồng sáng đỏ.

Vũ Việt Hùng hơi run run, như nhớ ra điều gì đó, hỏi: “Mày là ai?”

Người đàn ông cười toe toét, để lộ hai hàng răng trắng nhỏ: "Tên? Suýt chút nữa tôi đã quên mất, mọi người gọi tôi là Long."

Vũ Việt Hùng âm thầm gật đầu, tướng quân thứ hai Thế Minh hội, Long! Hắn và Thế Minh công khai và bí mật chiến đấu đã lâu, đương nhiên đều đã kiểm tra chi tiết, rất rõ ràng ở Thế Minh có bao nhiêu người có năng lực, ai là danh nhân. Ngoài Thế Minh, anh ấy còn biết rất rõ, Long có sức ảnh hưởng lớn nhất trong Thế Minh Hội, anh cũng rất quen thuộc với, nhưng lần đầu gặp mặt, vẫn có phần xa lạ.

Vũ Việt Hùng cười: “Tôi cũng có nghe nói tới anh, không ngờ cũng tới tận HA.”

Long cũng cười, xoa xoa cổ tay nói: “Con người luôn cần phải vận động, mới có thể tiếp thêm sinh lực. Sống trong hòa bình ở vùng Bắc quá lâu, tôi không khỏi muốn tìm việc gì đó để làm.”

Vũ Việt Hùng nghe vậy cười xoà: "Nhưng HA cũng không hơn gì ngoài Bắc. Việc làm ở đây không dễ tìm, thậm chí có tìm được cũng không dễ làm! Nếu không cẩn thận", anh ta dừng lại khẽ búng ngón tay: “Sẽ bị đào thải.”

Trong lời nói của Vũ Việt Hùng có gì đó, Long có thể nghe hiểu được ý. "Không có cạnh tranh thì không có tiến bộ, không tiến bộ là thụt lùi, mong các anh có thể cho động lực để tiến bộ!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Long xua tay nói: “Mời vào trong!”

Vũ Việt Hùng nhượng bộ, không chút do dự sải bước vào sâu trong sân, không nhận ra vẻ mặt rụt rè. Long lén giơ ngón tay cái lên, chỉ bằng lòng dũng cảm của mình, anh được coi là nhân vật cừ cội số một. Dưới sự hướng dẫn của Long, cả hai đến một tòa nhà nhỏ tầng hai. Đây vốn là văn phòng của nhà máy, nhưng hiện tại đã đổ nát, màu sắc nguyên bản của các bức tường đã phai màu, khó mà phân biệt được, chẳng thể tìm được một cửa sổ hoàn chỉnh.

Trước cửa có một đám người, Vũ Việt Hùng nhìn qua, thấy phần lớn đều quen thuộc, nhưng cũng có một số ít chưa từng gặp, hắn đoán rằng bọn họ có thể là tinh anh của nước này. Thế Minh Hội đã đến DN cùng với Thế Minh. Anh ấy đã đúng, ngoài các thành viên của Đội Ám, trong số những người xa lạ còn có Đồn Thắng và Phạm Cường, những người trụ cột của Hiệp hội Thế Minh.

Đặng Tâm Lỗi dẫn đầu tiến lên trước, tức giận không biểu lộ ra ngoài mặt, nhiệt tình nắm tay Vũ Việt Hùng, hoan nghênh! Một cách bí mật, anh ấy đã tăng sức mạnh của mình. Bên ngoài có mấy chục cảnh sát đang tuần tra, An Quốc đã truyền tin vào trong, cho dù không giết được, vẫn tốt hơn là cho hắn một đòn trước.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 4
Lượt đọc 22

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.