Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thiên Ý Hội

Tiểu thuyết gốc · 2528 chữ

Ở vùng ngoại ô phía bắc, trong một nhà máy bỏ hoang. Ngọc Đan bị Thế Minh bắt giam trong túp lều kín có diện tích chưa đầy năm mét vuông. Đặng Tâm Lỗi dựa vào cửa sổ, cười toe toét, nhỏ giọng nói với Thế Minh: "Anh Minh, cô gái này là Ngọc Đan à?"

Thế Minh cười nói: "Đúng vậy."

Đặng Tâm Lỗi có chút lo lắng: “Cô này không dễ chọc! Một Vũ Việt Hùng chúng ta cũng đủ đau đầu đối phó, giờ lại đắc tội nhà họ Nguyễn, chẳng phải trước sau công kích, kẹp chúng ta ở giữa hay sao?!”

“Đúng vậy!” Thế Minh gật đầu: “Chính là bởi vì gia tộc thế lực nhà họ Nguyễn có quan hệ Vũ Việt Hùng, nên anh mới bắt Ngọc Đan.”

Đặng Tâm Lỗi chớp mắt, thành thật nói: “Không hiểu.”

Thế Minh cười nói: "Chúng ta ở ngoài sáng, bên kia trong tối, để Vũ Việt Hùng ra tay trước xem xem. Ngọc Đan chỉ là người dò đường mà thôi."

Đặng Tâm Lỗi không biết Thế Minh đang nghĩ gì, lẩm bẩm: "Hy vọng hòn đá dò đường này sẽ không đập vào chân chúng ta!"

Một tòa nhà cao tầng sừng sững tưởng chừng như không thể phá hủy, nhưng một khi nền móng bị lung lay thì sự sụp đổ là không thể cứu vãn. Thiên Ý Hội một thời vinh quang đã vĩnh viễn rời xa, giờ đây nó phân tán thành những viên gạch rời rạc bị kẻ nạt người nộ, chỉ còn một số tên đầu xỏ trước đó gắng gượng chống đỡ.

Quán rượu Thiên Ý.

Một quán bar kín đáo nằm ở góc Tây Nam HA, đây là căn cứ cuối cùng của quán rượu Thiên Ý, dù vậy, vô số người vẫn lén nhìn với ác ý.

Trần Hồ Hoan đang ngồi thơ thẩn chuốc rượu bên góc quán, trên bàn đã có một dãy chai rượu rỗng. Còn hắn vẫn bí tỉ uống hết chai này đến chai khác.

Cứ tưởng rằng người say rượu là do uống say, nhưng rượu lại phản tác dụng, có người càng uống càng tỉnh. Hắn hiện tại chẳng thể cười, cũng chẳng thể vui, Trường Nghĩa gửi tối hậu thư cho hắn, thứ nhất là dùng một tỉ bảy mua quán bar Thiên Ý, thứ hai là dùng vũ lực. Trần Hồ Hoan là người đứng đầu tạm thời của Thiên Ý, nhưng quán này rất khó quản lý. Băng đảng Trường Nghĩa là một băng đảng mới nổi nhưng phát triển nhanh chóng, sau khi liên tiếp sáp nhập, hợp nhất một số băng nhóm đã trở thành một băng đảng có thế lực và sức mạnh vô cùng lớn ở HA. Với thực lực hiện tại của Thiên Nhất Bang, dù có gấp năm gấp mười quân bấy giờ cũng khó có thể cạnh tranh được với đối phương.

Sau sự sụp đổ của ba anh em, băng nhóm ngày càng trở nên tồi tệ, danh tiếng ngày càng đi xuống, hoạt động kinh doanh ngày càng nhỏ, cơ sở ngày càng ít đi, những người anh em bên dưới dần mất, và bây giờ gần như không thể giữ được căn cứ duy nhất còn lại.

“Biết giấu mặt vào đâu!" Trần Hồ Hoan cay đắng thở dài, lúc này hắn thấy không còn mặt mũi, nốc một ngụm cạn rượu, tiếp tục nhấc chai lên rót đầy ly.

"Bạn ơi, uống như vậy rất dễ say." Ngay khi Trần Hồ Hoan nâng ly, bên cạnh vang lên một giọng nói trầm thấp. Anh quay đầu nhìn lên, chỉ thấy không biết lúc nào bên cạnh mình còn có thêm hai người nữa, người này đứng sau người kia. Người đàn ông trước mặt khoảng chừng hai mươi tuổi, dáng người trung bình, mặc quần bó màu xanh nước biển. Bộ vest vừa vặn một cách tinh xảo, khiến anh trông cao ráo và thẳng thắn, tràn đầy năng lượng. Nhìn khuôn mặt, với mái tóc đen, mái cao hơn lông mày, nhưng lại có một sợi tóc trắng mà lẽ ra ở độ tuổi này của không nên có, trông cực kỳ kệch cỡm.

Một đôi mắt đen hẹp nheo lại tỏa sáng rực rỡ, có thể là do quán bar quá tối, cũng có thể là do ánh sáng phản chiếu, trong chốc lát, Trần Hồ Hoan thật sự nhìn thấy đôi mắt của người đàn ông này tỏa sáng, âm thầm lắc đầu cười nhạo. Có vẻ như thực sự đã uống quá chén. Hắn đặt ly xuống và nhìn quanh, trời đã gần tối, trong quán vẫn còn lác đác vài vị khách, rõ ràng là người thanh niên lạ mặt đang nói chuyện với mình.

Anh ta đặt chiếc cốc xuống, thản nhiên nói: "Anh là ai? Nếu tôi nhớ không lầm, hình như tôi chưa từng gặp qua anh."

Haha! Chàng trai cười hào sảng, mặc kệ Trần Hồ Hoan có đồng ý hay không, anh ta từ từ ngồi xuống chiếc ghế đối diện. Anh ta hơi giơ tay lên, người đàn ông đi theo phía sau lập tức biết ý dâng một chiếc cốc sạch sẽ lên.

Người đàn ông mỉm cười nhận lấy, cầm chai rượu trên bàn, rót một ly, nhấp một ngụm rồi cười nói: “Rượu ngon.” Từ đầu đến cuối, chàng trai trẻ thậm chí không nhìn Trần Hồ Hoan, thậm chí ngay cả bản thân anh ta cũng cho rằng bản thân mình trong suốt trong mắt đối phương.

Anh chợt bật cười, cười nhạo chính mình, cười nhạo ý trời, bản thân thực sự đã sa ngã đến mức đến vô danh tiểu tốt cũng có thể tuỳ ý giẫm đạp. Giờ đến cả thiếu niên mới hai mươi tuổi còn hôi mùi sữa này cũng không coi trọng mình. Anh nhớ lại cảm giác vinh quang biết bao khi có ba ông chủ ở đây.

Nghĩ đến đây, lòng như lửa đốt, nắm tay đập mạnh xuống bàn rồi đứng phắt dậy. Đang ngồi thì không sao, nhưng khi đứng dậy, cả thế giới quay cuồng, đầu óc mụ mị.

Trần Hồ Hoan yếu ớt ngồi xuống, tay chống bàn: "Tôi tưởng tôi không có say, kỳ thực cũng đã quá chén rồi." Anh ngẩng đầu, dùng ánh mắt say khướt nhìn đối diện thanh niên, yếu ớt nói: "Là ai? Anh là ai? Ở đây làm gì?

"Tôi là Thế Minh!" Thanh niên mỉm cười nói.

"Hả?" Trần Hồ Hoan nhất thời không có phản ứng, lắc đầu: “Đúng là vô danh tiểu tốt, chưa từng nghe qua."

"Có từng nghe nói tới Vũ Việt Hùng không?" Thiếu niên tiếp tục cười và nói.

"Vũ Việt Hùng?!" Nghe được ba chữ này, cơn say cấp tám của Trần Hồ Hoan đột nhiên biến mất, hai mắt mở to, giọng điệu đột nhiên tăng lên vài âm: "Anh là người của Đạo Môn sao?"

“Đúng là người Đạo Môn, nhưng tôi là Bắc đạo môn!” Chàng trai cầm ly rượu lên, uống thêm một ngụm, tuy đang uống rượu nhưng đôi mắt nheo lại nhìn chằm chằm vào người khác.

“À! À...?" Trần Hồ Hoan sắc mặt thay đổi lớn, trong lòng âm thầm kinh ngạc, Bắc Đạo Môn! Thế Minh? Anh ta nhảy lên, run rẩy chỉ vào chàng trai trẻ, ngạc nhiên nói: "Thế Minh? Anh là đại ca của Bắc Đạo Môn à, Lê Thế Minh?"

“Là tôi đây!” Thiếu niên cười nói: “Là Thế Minh bị Vũ Việt Hùng cản trở.”

Trần Hồ Hoan nhìn chằm chằm thiếu niên mười giây, sau đó mở miệng, chậm rãi ngồi xuống, lắc đầu lẩm bẩm: “Ngại quá! Ngại quá! Ở trước mặt đại ca Bắc Đạo Môn, mà lại làm ra chuyện xấu hổ thế này, thật xấu hổ.” Anh lẩm bẩm mà không biết mình đang nói gì.

Thế Minh không để ý, nói: "Mời vào phòng tắm rửa mặt, tôi không muốn nói chuyện cùng người say.”

"Say rượu?!" Trần Hồ Hoan cười khổ, loạng choạng đứng dậy, vẫn còn choáng váng, chống tay vào bàn mới đứng dậy được, vẫy tay vui vẻ: "Lại đây giúp tao!" Nói xong, từ trong quán bar chạy tới, một thanh niên khoảng 17, 18 tuổi đầu tiên nhìn Thế Minh, vẻ mặt có chút tò mò, không nói gì, đỡ Trần Hồ Hoan đi.

“Anh Minh, kẻ say rượu sa đọa như vậy có thể tin được sao?”

Đi cùng với Thế Minh là Trung Vương. Thân thủ của anh rất ổn, sau khi nằm viện vài ngày, lập tức chạy đến HA, ông không muốn làm chậm hành động của Thế Minh vì vết thương của mình.

Thế Minh khẽ mỉm cười: "Anh không quan tâm có thể tin được hay không, hiện tại anh chỉ muốn xem nó có ích lợi gì với chúng ta hay không!"

Không lâu sau, Trần Hồ Hoan một mình bước ra ngoài. Bước thấp bước cao, tóc ướt, mỉm cười với Thế Minh, gật đầu nói: "Thực xin lỗi, vừa rồi tôi uống nhiều quá, để anh Minh cười chê rồi."

Trần Hồ Hoan bây giờ hoàn toàn khác so với trước đây, anh ấy tỉnh táo và tràn đầy năng lượng hơn. Anh ta khoảng ba mươi tuổi, mũi thẳng, miệng vuông, đầu đầy đặn, dáng vẻ đoan nghiêm, tạo cho người ta cảm giác rất lương thiện, thật thà. Anh ngồi lại vị trí ban đầu, đẩy chai rượu trên bàn sang một bên: "Anh Minh là người cao sang, sẽ không vô cớ đến nơi tồi tàn của tôi uống rượu."

"Không!" Thế Minh đi thẳng vào vấn đề và nói thẳng: "Tôi muốn quán bar này." Trần Hồ Hoan thậm chí không tỏ ra ngạc nhiên. Thế Minh, ông chủ của Bắc Đạo Môn là ai? Cho dù nói rằng anh ta đến lần này để đòi mạng mình anh ấy sẽ không ngạc nhiên.

Trần Hồ Hoan nhìn thẳng vào đối phương: "Anh Minh lẽ ra tôi nên cho anh, nhưng quán bar Thiên Ý không phải của tôi, tôi sợ không thể đưa ra quyết định."

"Ha ha!" Thế Minh cười híp mắt nói: "Tôi đến đây, tìm được anh, chứng tỏ tôi tin tưởng anh có thể quyết định."

Cậu cầm ly rượu bằng cả hai tay, nhàn nhã nói: “Chẳng lẽ anh đang hy vọng người duy nhất còn sống vẫn đang khúm núm chạy trốn, đợi tên họ Đoàn sẽ quay lại và phục hưng Thiên Ý hay sao?!”

Trần Hồ Hoan sắc mặt thay đổi, lập tức khôi phục bình thường, nghiêm túc nói: “Ba anh em họ Đoàn đã từng là đại ca của tôi. Sau này cũng sẽ như vậy, bất kể anh ấy ở đâu, dù có quay lại hay không, điều này cũng sẽ không thay đổi. Thiên Ý tất cả mọi thứ đều thuộc về họ Đoàn tôi không có quyền quyết định, mặc dù quán bar Thiên Ý hiện tại thực sự đứng tên tôi."

"Tôi nghĩ anh có quyết định hay không, quán bar này cũng phải đổi tên." Thế Minh chậm rãi nói: "Trường Nghĩa bang không phải người như anh có thể xử lý được."

Trần Hồ Hoan lắc đầu thở dài: "Anh Minh cũng là người biết khá nhiều, nhưng đó là việc riêng của chúng tôi, không liên quan gì đến anh..." Anh ta nói nửa lời, dù sao so với Bắc Đạo Môn, Thiên Ý Hội chẳng là gì, Thế Minh cũng không phải là người anh có thể đắc tội.

"Muốn ra mặt không?" Thế Minh đột nhiên hỏi.

"Ra mặt?" Trần Hồ Hoan nhất thời không hiểu anh có ý gì. Thế Minh hai mắt lóe lên, ánh mắt như dao đâm vào mặt, lời nói có chút dụ hoặc: “Thay vì bị áp bức bắt nạt như một con chó, thà tìm chỗ dựa mà đứng lên làm người."

"Haha, haha..." Trần Hồ Hoan trên mặt hiện lên vẻ mê hoặc: "Muốn tìm chỗ dựa, liền không đợi đến hôm nay, tôi biết Bắc Đạo Môn, tôi..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã bị Thế Minh xua tay cắt ngang: “Ở HA, dù anh gia nhập thế lực nào, bọn họ cũng không dám công khai đối đầu với Nam Đạo Môn, huống chi là Vũ Việt Hùng, ba ông chủ của anh hoàn toàn không thể trả thù cho anh ta. Nhưng tôi thì khác. Mục đích đến HA là để chống lại Nam Đạo và giết Vũ Việt Hùng. Về mặt này chúng ta đều giống nhau. Chúng ta đều có một mục tiêu chung. Nếu anh không giúp tôi, còn có thể giúp anh nữa? Lẽ nào anh muốn đợi cái vốn liếng cuối cùng bị người khác cướp đi, càng ngày càng rời xa con đường báo thù?”

“Ý của tôi chỉ có vậy thôi, đây là cơ hội cho các anh, mà là cho ba ông chủ họ Đoàn của anh đã gặp kết cục bi thảm, các anh hãy tự suy nghĩ đi! Hợp tác với tôi, anh chỉ có lợi và không có hại. Muốn làm người hay tiếp tục làm chó lạc, lựa chọn cuối cùng vẫn là ở anh. Tôi xin tạm biệt.”

Nói xong, Thế Minh cuối cùng cũng rời mắt khỏi ánh mắt sắc bén như dao của Trần Hồ Hoan, đứng dậy và bước ra ngoài.

Sau khi đi ra khỏi quán bar, Trung Vương đuổi kịp Thế Minh: "Anh Minh, anh nghĩ nó sẽ đồng ý sao?"

Thế Minh cười ha hả: "Nhất định!"

“Ồ?” Trung Vương sửng sốt: “Sao Anh Minh lại chắc chắn như vậy?”

Thế Minh ánh mắt sâu thẳm, bình tĩnh nói: “Khi một người phải đối mặt với nhiều lựa chọn tồi tệ, cuối cùng họ sẽ chọn một lựa chọn tương đối tốt.”

Ngày hôm sau, Thế Minh cử Kim và năm người khác gửi thư cho Vũ Việt Hùng. Không nói nhiều, tuy khách khí, nhưng giữa các câu chữ lại ẩn chứa vẻ trịnh trọng, đại khái là muốn mời Vũ Việt Hùng tới nhà máy bỏ hoang nơi mình tạm trú, nguyên nhân là vì "Đã lâu không gặp, có hơi hoài niệm." Ngoài ra còn có một chút đề cập đến Ngọc Đan, ở đây ai cũng có thể thấy rằng đây mới là mấu chốt trong thư.

Tiêu Bàng đã chán nản kể từ khi trốn thoát khỏi thành phố HA. Ngoài ra, hắn còn bị cả nội thương lẫn ngoại thương và lâm bệnh nặng. May mắn thay, Vũ Việt Hùng không trách móc, còn tử tế an ủi hắn, điều này chỉ khiến Tiêu Bàng càng thêm tiếc nuối. Lần này đến HA, bệnh chưa khỏi, Vũ Việt Hùng muốn anh về lại thành phố CT để dưỡng bệnh, nhưng Tiêu Bàng từ chối, nói: “Sĩ chết vì tri kỷ. Cho dù tôi thực sự có việc bất trắc gì, sẽ chỉ có hai chữ: “Nhận tội!”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.