Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Bang phái ngoại lai

Tiểu thuyết gốc · 2471 chữ

Thế Minh đập vào đầu nói: "Tao thấy cũng chẳng cần thiết. Cả ngày ở trường, mà cô ấy có thể theo sát được không? Làm như thế chỉ tổ thêm chuyện, mà sao lại để cô này thay Bóng?"

Trung Vương cười: "Quân ta với Thanh Bang hợp làm một, không đủ người, mà em thấy Bóng cũng có khả năng lãnh đạo thiên bẩm nên em để nó sang Thanh Bang rồi, mà Ngọc Thư cũng có năng lực lắm anh ạ, không kém Bóng là bao đâu. Mà em bảo này, cái phong thái của Bóng dễ bị mọi người để ý nên em bảo Thư thay cho. Còn chuyện cho Thư vào trường anh không phải lo, em làm thủ tục hết cho rồi, cho nó vào học cùng với anh thì đâu vào đấy hết, đúng chưa anh? Dạo này em bận lắm, nên có việc gì anh cứ chủ động nhé. Anh Minh đừng trách em nhé, nếu anh ưng Bóng hơn thì để em bảo Bóng đến." Trung Vương đầy vẻ lo lắng nhìn Thế Minh.

Thế Minh cười, "Không cần đâu. Dùng người đúng việc, mà điều động các anh em thì cậu cứ thế mà làm, anh thấy cậu làm thế đúng lắm rồi."

Thế Minh nghĩ đến cái bộ dạng mặt lạnh như tiền của Bóng mà cười thầm, nếu để cô ấy bên mình thì quả thực làm người ta để ý thật.

Cậu nói xong quay về lớp học tiếp.

Cô gái nhìn thấy bóng lưng Thế Minh, nói với vẻ đáng thương: "Anh Minh không thích em ạ?"

Trung Vương cười: "Đợt trước lúc Bóng làm vệ sĩ cho anh Minh, anh ấy cũng thế đấy. Em đừng để ý."

"Bóng?"

Cô gái nói thầm cái tên này, tên lạ mà lại cừ thế, ánh mắt của cô chất chứa đấy vẻ hâm mộ. Cô gái tên là Ngọc Thư, mười chín tuổi, cũng là do Trung Vương tự tay đích thân tỉ mỉ chọn ra. Đừng nhìn thấy vẻ ngây thơ đáng yêu mà đến khi động tay động chân, đánh nhau với Bóng chưa chắc đã thua, một chín một mười cả. Nhưng được cái Ngọc Thư vẻ ngoài xinh xắn đáng yêu nên đã ẩn nấp đi cái bản tính máu tanh đấy. Người trong đội Ám cũng hiểu bản chất ấy của cô, thường gọi cô là "rắn độc".

Sau khi tan học, bạn cùng phòng của Thế Minh cũng đi chơi cùng tụi con gái tối qua quen ở quán Bar. Chỉ có Thế Minh và anh cả hai người cô đơn ở phòng.

Anh cả cười hỏi: "Thằng út, anh ấy cái Tuyết có ý với mày đấy, sao mày không đi tìm nó?"

Thế Minh nghe xong, không biết từ bao giờ cậu lại nghĩ đến Tuệ Phương đang ở thủ đô, không biết bao giờ mới có dịp gặp lại, trong lòng cậu đầy hoài niệm, tiện thể nói: "Em có bạn gái rồi."

Anh cả nhớ đến cô gái đáng yêu hồi chiều đến giảng đường tìm cậu, hiểu ý gật đầu.

Cách ba hôm sau vào buổi chiều, Thế Minh nhận được cuộc điện thoại của Trung Vương:

"Anh Minh ơi, bọn em hiện giờ đang ở nhà nghỉ Học Phủ gần trường, bọn em điều tra đâu ra đấy cả rồi. Mà em còn tìm ra được một người, có lẽ sẽ có lợi cho anh em mình đấy."

"Được. Mày đứng ở cửa đợi anh, anh đến bây giờ đây." Nhà nghỉ Học Phủ thuộc quản lý của trường đại học, nằm ở bên cạnh trường.

Đợi sau khi Thế Minh tan học, Trung Vương dẫn cậu lên phòng ở tầng 4. Bên trong có thành viên đội Ám và một người đàn ông lạ mặt khoảng 30 tuổi. Mọi người thấy Thế Minh bước vào thì lần lượt đứng dậy.

Trung Vương chỉ người đàn ông giới thiệu với Thế Minh: "Anh Minh à, người anh em này là Lưu Trung Viễn, người quê mình. Ông ý lăn lội ở đất J này cũng năm sáu năm nay rồi, cũng hiểu biết địa bàn cuộc sống vùng này."

Rồi nói với người đàn ông: "Anh Viễn, đây là đại ca tụi em, anh Minh."

Thế Minh bắt tay anh Viễn. Anh Viễn nói trước: "Anh Minh, mấy năm nay về nhà nghe thấy tin đồn về anh, thế mà nay lại gặp được anh, thật vinh dự cho em quá."

"Ừ" Thế Minh nhìn một lượt người này, người không cao lắm, mặt nạc đóm dày, nói chuyện mắt mũi đảo loạn xạ, khiến cậu có cảm giác người này không đáng tin. Mặc dù có diện mạo như thế, nhưng đã là người của Trung Vương đưa đến thì cũng có lý của nó.

Cậu cười: "Anh Viễn khách sáo quá, em ở cái đất J này thì cũng chả bõ bèn gì. Không biết mấy năm nay anh Viễn sống ở đây ra sao anh?"

Trung Viễn cười nói: "Anh Minh khiêm tốn quá, cả hai đất H và J ai cũng biết danh tính của anh đấy. Mặc dù mấy năm nay em ở cái xó xỉnh này chẳng có thành quả gì nhưng quen biết rộng anh ạ. Trong cái giới này, chuyện lớn chuyện bé em có thể kể vanh vách."

Thế Minh hiểu mục đích Trung Vương đưa người đàn ông đến tìm mình, hóa ra người này cũng là dân lão làng ở đây, mà có người này thì vạn sự thông, kiểu gì cũng gạt bớt được những rắc rối lặt vặt.

Cậu gật đầu: "Anh Viễn anh kể em nghe về tình hình dân anh em ở đất J đi. Nhưng chuyện gặp em anh đừng nói với ai nhé, không là em không vui đâu."

Nhìn ánh mắt lạnh tanh của Thế Minh, Trung Viễn lạnh gáy, nhanh miệng đáp: "Anh Minh anh cứ yên tâm đi. Chuyện ngày hôm nay có chết em cũng không dám hé miệng nói lấy nửa lời."

Thế Minh nói: "Được, anh nói đi, tất nhiên em cũng không để anh nói không đâu."

"Vâng, vâng anh. Em biết, em hiểu mà." Trung Viễn không dám khinh thường cậu trẻ này, bang phái Thế Minh hội trước cũng làm 3 phái đảng lớn nhất thành phố H phải tan rã.

Viễn nhỏ giọng nói: "Thành phố J trước kia là do ông Tư chiếm đóng. Cái lúc ấy ông Tư oai lắm, từ lãnh đạo trên thành phố rồi đến huyện, đến cả các anh em ở trong giới xã hội ai gặp cũng phải chào hỏi đàng hoàng. Mà còn chưa kể đến các anh em ở huyện khác đến đất J này cũng phải cúi đầu chào ông Tư đấy. Cái thời ấy...."

"Ờm" Trung Vương thấy anh ta cứ luyên thuyên mãi chưa đến hồi kết, nói lên một tiếng ngắt lời.

Trung Viễn nghe xong mới phản ứng lại được gật đầu cười: "À, đấy, anh Minh anh xem, cái tính ba hoa của em cứ nhắc đến chuyện cũ là..."

Thế Minh xua tay bày tỏ ý không sao, để Trung Viễn tiếp tục, về chuyện của ông Tư thì trong giới xã hội không ai không biết. Thế Minh cũng chẳng ngoại lệ, cậu thường nghe Long bàn luận về vấn đề này.

Trung Viễn tiếp tục nói: "Từ sau khi ông Tư mất, trong giới anh em xã hội cũng loạn ầm lên, các bang phái cũng chẳng có quy củ gì, đánh nhau liên miên, các băng đảng ngoại lai cũng thuận đà làm tới rồi trà trộn vào. Mà cái lúc ấy lãnh đạo huyện cũng có tay trong với cả hội dân xã hội, khó mà khống chế được cục diện hỗn loạn của ấy. Cũng là do cái chết của ông Tư lai dính líu đến hẳn bên đảng nhà nước. Do đó bên trên điều dân đặc vụ xuống để quản lý, huyện mới khống chế được đấy. Thực ra cũng chỉ là ngoài mặt cả thôi, bên dưới vẫn cứ là đánh nhau triền miên tranh chấp thiệt hơn. Đến bây giờ cũng ổn hơn nhiều rồi, các băng phái đều có căn cứ riêng, mỗi băng đảng cứ cọ xát thì dùng việc bàn bạc để giải quyết. Mà chủ yếu là do ông Lâm, phó tổng cảnh sát huyện trấn giữ, ông ta là người của nhà nước ấy. Cứng đầu cứng cổ từ trong máu, thấy mấy anh em xã hội là phừng phừng lên, cứ như dân xã hội lên giường với mẹ nó không bằng... hề hề..." Nhắc đến ông Lâm, Trung Viễn cứ bặm môi, xem ra anh ta từng bị ông này cho một vố khá đau.

Thế Minh nghe xong hiểu phần nào về tình hình của đất J, còn khi nhắc về phó tổng cảnh sát cậu cảm thấy khá là khó nhằn. Kể ra ông này giống ý như ông Trình đều là dạng khó giải quyết.

Có điều ai là người cũng đều có thóp hết, nắm được thóp ông ta là xong chuyện.

Thế Minh cười rồi sau đó nói: "Anh Viễn, nói cho em biết ở đây có những băng đảng nào, à mà phải rồi anh còn bảo có cả băng đảng ngoại lai?" Thế Minh thầm nghĩ, nếu cậu không nhầm thì Bang Hổ Trắng trú chân ở đây, haha, người quen cả.

Trung Viễn nghĩ hồi thì nói: "Bang hội lớn thì chẳng có còn bang tầm trung trung thì đầy, thế lực các bang phái cũng chẳng ai kém ai. Bang ngoại lai nước ngoài mà, à cầm đầu thì vẫn là bang Hổ Trắng rồi, Chiến rìu Mianma ấy, thế lực là vẫn cứ là vô địch. Còn xếp thứ hai là Bang Thu hồn, nó là..."

Thế Minh ngắt lời, hỏi: "Chiến rìu Mianma là ai?" Cái tên này Thế Minh lần đầu tiên nghe thấy.

Trung Viễn giải thích: "Chiến rìu là tên Bang phái đấy anh, máu mặt ghê đấy anh, cũng được gọi là bang xã hội to nhất. Mặc dù thực lực vẫn chưa đạt dến được trình độ như Mafia của Italy,

nhưng các bang phái tầm trung cũng không dám động hề gì. Chiến rìu chủ yếu là buôn lậu súng ống đạn dược, Bang Hổ trắng cũng là một chi nhánh của chúng ở đây đấy, chúng đang nhăm nhe đòi thôn tính cái thị trường lớn này. Có điều em thấy đều là cái bọn to đầu não rỗng, chẳng có gì ghê gớm sất."

"Ờ" Thế Minh cảm thấy khá nhức đầu.

Trung Viễn nói tiếp: "Bang Thu hồn ý mà... Lời đồn về dân xã hội đều do các bọn Tàu đứng đằng sau tiếp tay cho, mà cụ thể có thật hay không thì ai mà biết được. Nhưng Bang Thu hồn thực sự mà nói cũng nhiều tiền lắm, đất hẹp người đông, chúng nó ít cũng phải đến cả nghìn người, mà người đông thì cũng phải lắm thóc chứ anh. Các thành viên đều là ở các trường cấp hai, cấp ba mà nó dùng mô típ giống anh Minh phết đấy nhỉ. Còn về việc có bang ngoại lai khác không thì không rõ, em nghe bạn bè nói gặp cả bọn xã hội đen Hàn hay sao ý."

Thế Minh tặc lưỡi, dù có chuẩn bị trước, nhưng tình hình ở đất J vẫn làm cậu rất đau đầu. Các bang phái ở dân mình đã đủ rắc rối, lại còn thêm bang ngoại lai ở trong đấy, sai một ly đi một dặm.

Thế Minh tạm để chuyện đau đầu sang một bên, cậu hít sâu một hơi hỏi: "Anh Viễn, anh biết cái quán Bar Tân Thanh là do ai làm chủ không?"

"À, Bar Tân Thanh ấy à, ông chủ tên là Vương Quốc Hoa, râu ria xồm xoàm , đánh nhau hung lắm. Là người không dễ mà dây vào đâu, cũng là chủ của tụi giang hồ đấy. Anh Minh nhắm vào ông ý ạ?"

Thế Minh nhìn vào Trung Viễn hỏi: "Ừ, đang có ý định, không biết có gặp khó khăn gì không?"

Trong tầm nhìn của Thế Minh, Trung Viễn có gì đó không được thoải mái cho lắm, lắc đầu, ánh mắt vô định trả lời: "Anh Minh, thằng này không dễ ăn đâu, nó có hai quán Bar một quán rượu ở thành phố J đấy, cũng có số má ở đất này. Mà nó lại còn có không ít anh em xã hội, nó cũng không phải thành lập bang phái gì đâu, nhưng đàn em cũng ngót nghét mười mấy tên. Nếu không cẩn thận ra tay là mình bị thiệt đấy anh ạ."

Thế Minh hỏi: "Thế mày quen Vương Quốc Hoa không?"

"Quan hệ sâu thì không có, nhưng cũng gặp vài lần, cũng có chào hỏi nhau."

Trung Viễn cũng đã trải đời ở đất này hơn chục năm, kinh nghiệm đầy mình, hỏi nghi hoặc: "Ý anh Minh là em đi hẹn gặp hắn à?''

Thế Minh cúi đầu trầm tư, rồi cậu gật đầu nói: "Ừ, cũng định thế, anh xem có hẹn được ông ý không?"

Trung Viễn mặc dù ở thành phố J nhưng tình hình ở thành phố H cũng nắm rõ như lòng bàn tay, nó biết cách xử sự của Thế Minh, ra tay độc hiểm đủ để miêu tả về con người Thế Minh. Nếu cậu ta dã để mắt tới Tân Thanh, hẹn Quốc Hoa kiểu gì cũng chẳng phải để cho vui.

Trung Viễn mặt đầy vẻ khó xử nói: "Anh Minh, không phải em không muốn giúp anh. Nhưng anh cũng thấy đấy, em ở giữa , nếu có sự gì thì về sau em làm sao ở cái đất này được nữa?"

Trung Vương đứng bên cạnh nghe xong ừ Hứ một tiếng, cậu ta giọng đanh thép: "Ý là không giúp có phải không?"

Bốn người trong đội Ám lần lượt hiểu ý đưa tay vào túi trong áo ngực.

Trung Viễn bị dọa cho sợ mất mật, mồ hôi mồ kê ướt đẫm, nhanh mồm đáp: "Không, không anh ơi, ý em là, em chỉ là..."

Thế Minh đứung dậy vỗ vào vai Trung Viễn: "Anh yên tâm anh chỉ việc hẹn Quốc Hoa đến đây, em không làm gì lão ấy đâu. Em cũng không để anh khó xử, em chỉ là muốn bàn chuyện buôn bán bình thường thôi ấy mà."

Trung Viễn vẫn chưa hiểu chuyện gì, hỏi lại: "Anh Minh muốn bàn chuyện buôn bán với lão ý?"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.