Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Tìm cách hẹn Quốc Hoa

Tiểu thuyết gốc · 2332 chữ

Thế Minh chỉ cười không nói.

Trung Vương nói: "Anh Viễn, đến lúc đó anh sẽ biết, giờ chỉ nói một câu thôi, anh có giúp chúng em việc này không?"

Trung Viễn nhìn bốn người mặc áo đen đứng bên cạnh đang nhìn mình chằm chằm, cứ như chỉ cần anh ta nói một chữ "Không" thì bọn họ sẽ xé toạc anh ta ra vậy, anh ta vội nói: "Anh Vương nói gì vậy chứ, chúng ta đều là đồng hương cả, việc của mấy anh cũng như việc của em, đương nhiên em sẽ giúp rồi! Anh Minh, anh nói thời gian và địa điểm đi, đến lúc đó chắc chắn sẽ mời lão đó tới."

Thế Minh cười hỏi: "Có phải anh và Quốc Hoa thân nhau lắm không, sao lại tự tin mời được lão đến vậy chứ."

Trung Viễn phóng đại nói: "Tuy em và lão không thân lắm, nhưng mọi người đều là những người có máu mặt trong giới, gì thì gì cũng phải nể anh em tí mặt mũi chứ!"

Thế Minh thầm cười khẩy, ghé sát Trung Viễn, khẽ nói: "Mong anh Viễn sẽ không làm em thất vọng!"

Trung Viễn cảm nhận được áp lực từ phía Thế Minh, anh ta khẽ rùng mình, vội nói: "Đương nhiên là không ạ!"

Thế Minh hài lòng gật đầu: "Thời gian và địa điểm anh quyết đi, em nghĩ như vậy thì anh sẽ yên tâm hơn!"

Rồi cậu quay đầu lại ra hiệu cho Trung Vương, Trung Vương hiểu ý, lấy một chiếc túi màu đen dưới giường ra, lấy năm xấp tiền dày cộp ra ném cho Trung Viễn, thấy anh ta đang định làm mấy hành động khách sáo.

Trung Vương xua tay nói: "Bọn em chưa từng keo kiệt với người giúp mình, chút tiền này anh cứ cầm lấy, sau này bọn em sẽ còn nhiều việc nhờ đến."

Trung Viễn nghe vậy thì đứng dậy cảm ơn Thế Minh và Trung Vương, thầm cảm thán Thế Minh hào phóng, rồi tham lam nhét tiền vào trong người, tươi cười nói: "Anh Minh, anh yên tâm đi, không đến ba ngày nhất định sẽ có tin tốt cho anh. Vậy bây giờ... em đi được rồi chứ?"

Thế Minh gật đầu nói: "Được, ba ngày nhé. Tiền em không cho không anh đâu, trong vòng ba ngày em phải có được đáp án khiến em hài lòng. Được rồi, anh đi đi!"

Trung Viễn như trút được gánh nặng, khom người với Thế Minh rồi rời đi.

Thấy anh ta đã đi, Trung Vương cười nói: "Anh Minh, anh thấy tên này thế nào?"

"Không thế nào cả, gió chiều nào theo chiều nấy, không đáng tin giống chị Thủy. Mày tìm thấy anh ta ở đâu đấy?"

"Haha, là một người bạn nói cho em, bảo là có một người tỏ tường mọi tin tức như vậy ở đất J, sau đó đã đưa số điện thoại của anh ta cho em. Không ngờ vừa đến đã thật sự tìm được anh ta rồi. Tuy là gió chiều nào theo chiều nấy, nhưng em thấy ở trước mặt chúng ta, anh ta cũng không dám nói dối. Dù sao anh ta không thể nào không biết chúng ta là người thế nào được!"

"Ừm!" Thế Minh lạnh lùng nói: "Tuy là vậy, nhưng vẫn phải đề phòng anh ta, mày phải cho người trông chừng người này cho kĩ, nếu anh ta dám nói chuyện của chúng ta ra ngoài thì cứ giải quyết luôn đi, không thể để lại hậu họa được!"

"Vâng! Anh Minh, em hiểu rồi!"

Trung Vương đáp, rồi quay lại gật đầu với bốn người phía sau, bọn họ không nói gì, đi ra khỏi phòng.

Trung Vương hỏi tiếp: "Anh Minh, đến lúc đó chúng ta có ra tay với lão Quốc Hoa này không?"

Thế Minh lắc đầu: "Vốn định dùng mấy thủ đoạn cứng rắn, bây giờ xem ra không thể lấy cứng chọi đá được được rồi. Tình huống ở cái đất J này quá phức tạp, bất cẩn chút thôi thì chúng ta sẽ sa vào bùn lầy. Chúng ta đành phải dùng mấy thủ đoạn mềm mỏng trước, "lạt mềm buộc chặt" mà, nếu không được thì lại nghĩ cách khác."

Nghĩ một lúc cậu lại nói: "Chúng ta phải chuẩn bị chu toàn, Trung Vương, mày cho người tìm hiểu về tính cách của Quốc Hoa, điều tra kĩ càng xem lão có họ hàng, bạn bè thế nào, đến lúc đó nếu thực sự không ổn thì chúng ta đành phải làm tới thôi."

Trung Vương chưa từng nghi ngờ quyết định nào của Thế Minh, luôn luôn nghe theo, nhớ kĩ từng lời mà cậu nói, vừa nghe vừa gật đầu.

Thế Minh nhìn đồng hồ, không còn sớm nữa. Trung Vương cười nói: "Anh Minh, sắp tối rồi, hay là xuống khách sạn phía dưới ăn chút gì đi!"

Thế Minh trước nay không hề kén chọn việc ăn uống, lắc đầu nói: "Không cần phiền phức đến vậy, tao về canteen trường ăn là được, bây giờ tao là sinh viên rồi mà, sao có thể hở tí là đi ăn hàng được!"

Trung Vương cười haha, tiễn Thế Minh ra ngoài.

Thế Minh ăn cơm ở canteen xong thì trở về kí túc xá. Trong phòng đang rất náo nhiệt, có bốn người đang ngồi, hai người đang đúng, trên bàn là bài tây, hạt dưa, thuốc, tiền, chồng chất lên nhau, cá cược ầm ĩ.

Anh Tư ngồi trên giường thấy Thế Minh về thì lớn tiếng nói: "Chú Bảy, biết chơi liêng không, giúp anh hai ván, anh sắp chết mẹ nó rồi!"

Thế Minh nghe vậy thì ngơ ra, cậu chợt có một cảm giác, hình như ngoài tính kế người khác và đánh nhau ra, cậu không biết trò chơi gì khác cả, càng mù tịt về mấy trò cờ bạc này.

Thế Minh ngại ngùng nói: "Anh Tư, em... không biết chơi bộ môn này!"

Mọi người nhìn Thế Minh như người ngoài hành tinh, thấy vẻ ngơ ngác của cậu, anh Tư cười nói: "Này chú Bảy, anh phục mày thật đấy, liêng cũng không biết chơi!"

Thế Minh nhìn hai người đang đứng bên cạnh nói: "Anh cả và anh năm đang đứng đây cả này, bảo hai người họ thay chân cho anh đi!"

"Anh cả nói gì cũng không chịu chơi tiền! à, anh ba nhìn là biết "giả nghèo", cậu ta cũng không chơi!" Anh Tư bất mãn nói: "Nào, Bảy, giúp anh tí, thua thì tính cho anh!"

Thế Minh cười nói: "Em thật sự không biết chơi!"

"Anh đứng cạnh dạy cậu, chiến đi!"

Thế Minh hết cách, đành phải ngồi vào chỗ của anh Tư, mơ mơ hồ hồ chơi với bọn họ. Ai ngờ Thế Minh vừa chơi đã thắng liên tiếp vài ván, giúp anh Tư gỡ được kha khá. Anh Tư đứng bên cạnh cười không khép được miệng lại, chỉ đứng bên cạnh liên tục tách hạt dưa cho Thế Minh, cứ một lúc lại bưng một cốc nước tới. Ba người khác tức tối trợn mắt.

Thế Minh trước kia từng chơi show hard, chẳng mấy chốc đã nắm bắt được những điều cần thiết. Mười ván thì có đến chín ván thắng, không sai chút nào. Bất kể là cầm được bài tốt hay xấu, Thế Minh vẫn ung dung mỉm cười, nói đến độ điềm tĩnh thì đám người này không ai có thể so với cậu. Chơi một lúc, Thế Minh chỉ cần để ý đến chút sắc mặt của bọn họ là biết được bài của bọn họ tốt hay xấu.

May mà mọi người chơi cũng không lớn, gà chỉ có vài đồng. Chẳng mấy chốc, Thế Minh không những gỡ lại được mấy chục mà anh Tư chơi thua, hơn nữa còn kiếm được thêm cả trăm cho anh ta.

Mọi người tưởng rằng Thế Minh đang gặp vận may, nên đều đứng dậy không chơi nữa, oán trách anh Tư chơi xấu, đang chơi thì đổi người, khiến bọn họ thua tiền. Anh Tư vô cùng thích chí, khoác vai Thế Minh nói: "Được rồi, được rồi! Đừng nói nữa, tôi mời mọi người ăn thịt xiên nướng được chưa?!"

Mọi người nghe vậy mới bỏ qua cho anh Tư, thầm nghĩ lát nữa phải ăn cho đã cái miệng, bù lại số tiền thua lúc nãy.

Anh năm nghe vậy thì hoan hô, cười nói: "Haha, có thể ăn ké rồi!"

Anh Tư liền tỏ ra chán ghét, lớn tiếng nói: "Cứt, không chơi thì nhịn."

Rồi quay sang nói với anh cả: "Anh cả, em không nói anh đâu nhé!"

Thế Minh vừa ăn xong, vốn không muốn đi, nhưng anh Tư nhất quyết không chịu, kéo Thế Minh ra ngoài cho bằng được. Đối mặt với anh em trong kí túc xá, Thế Minh không thể nào tỏ thói xã hội đen ra được, cũng không muốn tỏ ra như vậy, đành phải thở dài một tiếng rồi đi theo. Anh cả kéo anh năm mặt đen thui đi theo phía sau.

Lúc ăn thịt xiên nướng, mọi người đều không nề hà chút nào, cái nào cũng gọi ra một đống, đương nhiên không thể thiếu tí cồn được, bọn họ gọi một két bia để lót dạ trước. Mọi người còn chưa ăn gì, bia thì đã hết hai két.

Ăn xong thì cũng đã sắp mười hai giờ rồi, anh Năm cầm đầu giở trò trong men rượu, thấy bên đường có thùng rác thì giơ chân lên đá, khiến rác bay ra đầy đường, những người khác cũng bắt chước theo. Thế Minh thấy vậy thì thầm lắc đầu.

Về đến kí túc xá, mọi người đều không đi ngủ ngay mà nằm trên giường tám chuyện. Tám từ điện ảnh đến bóng đá, từ nghệ sĩ đến chiến tranh Iraq, vừa nói xong mấy trò cười 18+ thì lại nói đến quân sự quốc gia. Nhắc đến quân sự, mọi người đều trở nên có tinh thần, từ đánh nhau Việt Nam đến chiến tranh thế giới thứ nhất thứ hai, vân vân và mây mây. Điều này khiến Thế Minh có cái nhìn khác về bọn họ, cũng cảm thấy hứng thú về những thứ bọn họ đang nói, cậu nhân cơ hội này nhắc đến súng.

Nhắc đến súng, mọi người thảo luận về khẩu 54 thường gặp nhất, khen chê đều có, anh Sáu nói: "Khẩu 54 cũng tạm, tính năng tương đối an toàn, chỉ là quá ít đạn, có tám viên thôi à!"

Anh Năm nói: "Thôi đi, 54 chẳng khác gì rác, tầm bắn chỉ có năm mươi mét!"

Trước kia lúc anh Năm còn ở thành phố M đã nhập ngũ một năm nhờ vào quan hệ của gia đình, lúc mới tới đó áo cậu ta đã có hai vạch, bố cậu ta là cán bộ cấp trung đoàn trong quân đội.

Anh Sáu không hài lòng nói: "Vãi, muốn bắn xa thì anh dùng súng trường ấy. Khẩu 95 có thể dễ dàng bắn trúng con gấu đen cách xa ba trăm mét!"

Thế Minh mỉm cười nằm trên giường nghe bọn họ thảo luận, bất giác thiếp đi...

Buổi trưa của hai ngày sau, cậu nhận được điện thoại của Trung Vương: "Anh Minh, tên Trung Viễn hẹn được lão Quốc Hoa rồi!"

Thế Minh vui mừng hỏi: "Mày điều tra về lão thế nào rồi?"

"Là một tên háo sắc điển hình, bên ngoài không dưới năm ả vợ bé, trong đó còn có cả sinh viên đại học. Phụ nữ có dan díu với lão thì nhiều lắm, nhưng nghe nói lão rất sợ vợ, có thể phát triển đến ngày hôm nay đa phần là nhờ sự ủng hộ của bố vợ. Nhưng lão cũng có năng lực, nghe nói là rất nghĩa khí với bạn bè, nhưng cũng rất độc!"

"Ồ? Bố vợ lão là ai?"

"Là phó giám đốc cảnh sát thành phố J, chỉ huy đứng thứ hai trong đồn cảnh sát, có quyền có thế!"

Thế Minh trầm tư nói: "Thế thì lão Quốc Hoa này không dễ giải quyết rồi, cứ gây chuyện bừa với lão thì phiền phức lắm!"

"Anh Minh, em cũng nghĩ rồi, anh có thể tìm một cô gái xinh đẹp nào đó để dụ lão không, chỉ cần chúng ta có thể nắm được thóp của lão thì không sợ lão không nghe theo. Nếu thật sự không ổn thì đành phải hi sinh một cô gái trong đội Ám để..."

Trung Vương không nói tiếp nữa, nhưng ý tứ thì đã rất rõ ràng.

Thế Minh im lặng một lúc lâu không nói gì, một lúc sau mới nói: "Để tao suy nghĩ thêm, cố gắng tìm ra cách tốt nhất. Trước hết cứ hẹn lão ra đã, tao phải đích thân xem xem người này thế nào mới quyết định được!"

"Vậy được ạ, Trung Viễn đã quyết định địa chỉ ở khách sạn Phi Đằng, thời gian là trưa mai. Anh Minh, đến lúc đó em đón anh nhé!"

"Ừm!"

Thế Minh gật đầu rồi cúp máy. Thầm nghĩ, tên Quốc Hoa này đúng là phiền phức, phó giám đốc cảnh sát là bố vợ của lão, cậu thì lại không có chỗ dựa, sao mới có thể khiến lão nghe lời được? Tìm thư kí tỉnh? E là không được, tuy đã cho đối phương không ít lợi ích, nhưng cậu chưa từng gặp người này nên không nắm chắc lắm. Muốn thật sự tìm một người phụ nữ quyến rũ Quốc Hoa e là cũng không dễ, lão lăn lộn bao nhiêu năm rồi cũng đâu phải đồ ngu.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 10
Lượt đọc 94

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.