Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Gặp mặt ông Văn

Tiểu thuyết gốc · 2154 chữ

Nghĩ qua mà đau ong cả đầu, Thế Minh vỗ mấy cái vào đầu không muốn nghĩ nữa, giờ đi được bước nào hay bước đấy, tuỳ cơ ứng biến vậy. Hiện giờ cái cần nhất là bản thân phải đích thân đi thăm bí thư tỉnh, dù gì người này cũng là người có chức có quyền ở tỉnh.

Nghĩ là làm, Thế Minh nhấc máy gọi cho Trung Vương.

"Vương à, em liên lạc với bí thư tỉnh giúp anh, anh có chuyện muốn gặp ông ý!"

"Anh Minh ạ? Khi nào gặp? Bây giờ hay sao?"

"Ừ. Bây giờ em gọi cho ông ấy, xem ông ấy bao giờ rảnh, càng sớm càng tốt cho anh."

"Được ạ. Anh đợi em giờ em đi tìm cách liên lạc với ông ấy."

"Ừ, anh đợi tin từ mày."

Thế Minh ngắt điện thoại, cậu đi từng bước trên sân bóng, tự nói với bản thân, cậu mong ông bí thư này sẽ không làm mình thất vọng.

"Minh, Thế Minh!"

Thế Minh vừa đi dạo trên bãi cỏ vừa nghĩ việc thì nghe thấy tiếng gọi, cậu quay đầu lại nhìn, hoá ra là cô gái nói chuyện với mình ở quán Bar hôm trước. Hình như tên là Hoàng Tuyết thì phải. Hoàng Tuyết cầm một chiếc bình nước đi về phía cậu.

Thế Minh cười gật đầu: "Chào bạn, mình nhớ không nhầm bạn tên Tuyết phải không?"

Hoàng Tuyết bước gần lại nói: "Haha, Minh, tôi thấy cậu cũng lịch sự phết đấy chứ!"

Thế Minh giờ chẳng phải là cậu thanh niên ba năm về trước cứ nói chuyện với bạn gái là mặt đỏ lên nữa, cậu khéo miệng trả lời: "Mình mặc dù là người hào sảng, nhưng chí ít cũng biết phép lịch sự mà!"

Hoàng Tuyết đối mặt với Thế Minh, cô đỏ mặt, ánh mắt chỉ dám lướt sang một bên, cúi đầu hỏi: "Thế Minh cậu học Thái cực quyền bao lâu rồi, có khổ công tập luyện không? Khi nào Minh rảnh dạy mình vài chiêu có tiện không?"

Nhìn thấy anh mắt biết cười của Thế Minh, cô vội giải thích: "Minh đừng có mà hiểu lầm, tớ chỉ là muốn học một môn võ để phòng thân thôi."

"Haha. Tớ còn chưa kịp hiểu lầm ấy chứ!"

Thế Minh cười nhìn Hoàng Tuyết, cảm thấy cô cũng là một người con gái khá thú vị.

Mà Hoàng Tuyết nghe lời của Thế Minh xong, đầu cô cúi thấp, chậm rãi nói: "Thế cậu dạy mình có được không?"

Thế Minh cười nói: "Học Thái cực quyền vất lắm, phải bền chí mới thành!"

Thế Minh nói câu này quả thực rất đúng, người học Thái cực quyền phải dày công tập luyện mới thành, không hợp với những người có tính hấp tấp háu thắng. Người không có gốc học võ, chỉ học vài ba tháng thì không thấy hiệu quả, khó càng thêm khó. Mà hơn nữa, chẳng có mấy cô gái học theo học được Thái cực quyền.

Hoàng Tuyết kiên định: "Cậu yên tâm, tớ nhất định sẽ cố gắng."

Rồi cô chuyển ngay chủ đề: "Cậu ăn trưa chưa?"

Thấy Thế Minh lắc đầu, mặt cô đỏ hồng, cười nói: "Hay quá, cậu đợi mình mang bình nước này về kí túc xá rồi tụi mình đi ăn cơm nhé!"

Thấy vẻ mặt hớn hở của Hoàng Tuyết, Thế Minh đôi chút mất kiểm soát, cậu thấy tình hình có vẻ không ổn lắm, vội nói:

"Xin lỗi Tuyết nhé, tớ bận mất rồi. Lúc nữa còn phải ra khỏi trường giải quyết chút việc, để sau có dịp hẹn cậu nhé!"

Thế Minh cảm nhận thấy Hoàng Tuyết như có ý với mình, chị em nhà họ Đỗ đã đủ khiến cậu đau đầu rồi, giờ thêm người phụ nữ nữa thì cậu chỉ có nước lên thớt.

Hoàng Tuyết gật đầu, lại có chút không nỡ: "Thế tối nay Minh rảnh không?"

"Ờ."

Thế Minh nhìn thấy ánh mắt chan chứa hi vọng hiện rõ trong đáy mắt cô, cậu không nỡ từ chối, mà cũng chẳng dám đồng ý, do dự một hồi.

Hoàng Tuyết không để cậu có thời gian suy nghĩ, cười nói: "Mình hiểu rồi, thế nhé, tối nay..."

Cô chưa nói hết câu thì ngừng lại. Vì cô thấy người con gái vừa xinh đẹp vừa đáng yêu đang đứng dưới gốc cây cách đấy không xa nhìn cậu, chính là cô gái lần trước đứng ở giảng đường gọi cậu.

Cô biết rõ cô gái này cũng có một mối quan hệ không bình thường với Thế Minh, nhưng ánh mắt trêu tức hứng về phía cô ta, hắng giọng: "Thế nhé, tối hẹn với cậu rồi đấy."

Hoàng Tuyết nói hết câu, quay người rời đi, lúc lướt qua cô gái, Hoàng Tuyết còn "hứ" một tiếng.

Cô gái ấy chẳng ai khác chính là Ngọc Thư - cô vệ sĩ mà Trung Vương dành riêng cho cậu. Nghe Hoàng Tuyết "hứ" một tiếng, Ngọc Thư cười nắc nẻ.

Thế Minh mới nhận ra được sự tồn tại của Ngọc Thư, ánh mắt cậu lướt qua chút ngạc nhiên, không biết bằng cách nào cô đã tìm được đến đây. Ngọc Thư thấy Thế Minh hướng về phía mình, cô lại càng được nước cười ngây ngô.

Thế Minh bước chậm từng bước ra khỏi trường, vừa đợi cuộc điện thoại của Trung Vương vừa nghĩ bước tiếp theo nên hành động ra sao. Ngọc Thư theo sát không rời.

Gần một giờ chiều, Trung Vương cuối cùng cũng gọi điện thoại đến.

"Anh Minh ơi, ô sờ kê rồi. Tối nay sáu giờ, ông bí thư tỉnh tên là Trần Trung Văn anh nhớ. Ông ý họp ở khách sạn JW xong thì gặp anh. Hẹn ở khách sạn JW luôn."

"Được!" Thế Minh trong lòng cũng đầy mong đợi, tối nay cũng gặp được lãnh đạo rồi, cậu hứng phấn đến lạ.

Trung Vương nói tiếp: "Anh Minh, tối nay năm rưỡi em đến đón anh. Anh đứng trước cổng trường đợi em. À anh Minh, em nói thật, không có xe bọn em cũng khó mà hành động, anh tính hay là mua vài con xe để tiện đi lại, anh thấy sao?"

Thế Minh đồng ý: "Ừ, đúng năm rưỡi anh đứng trước cổng trường đợi. Còn về xe à, ờm, chú tự tính đi, nếu thật sự cần thì bảo anh Long mang ít tiền qua mà mua."

"Vâng anh." Thế Minh cúp điện thoại, cậu cảm thấy tâm trạng cũng tốt hơn, thấy Ngọc Thư cách mình hơn mười mét, cậu vẫy tay với cô.

"Đến thành phố J cũng được một khoảng thời gian rồi nhỉ, có muốn đi mua sắm gì không?"

Ngọc Thư nghe xong sững lại, cô lắc đầu, không hiểu ý Thế Minh.

"Khà khà, đi, anh dẫn đi ra hàng quán mua ít đồ, chứ chẳng lẽ mặc mòn một bộ quần áo hay sao?"

Thế Minh kéo Ngọc Thư ra khỏi trường đi về phía cửa hàng bán quần áo. Cô gái mặt đỏ ửng như trái cà chua, câm lặng không nói lên lời, chỉ biết đi theo Thế Minh. Thấy cậu đưa mình đi thật, không phải là người thích thể hiện, cô có cảm giác ấm áp đến lạ.

Năm rưỡi chiều, Thế Minh mặc bộ quần áo mới Ngọc Thư chọn hộ, cậu nghĩ dù gì cũng là đi gặp người máu mặt trong huyện, cũng phải ăn mặc cho ra dáng. Quần tây áo vest giờ đang là mốt, sang trọng lịch sự nhưng có chút khó thở. Khoác bộ vest lên người, cậu thấy mình cao gầy hơn nhiều.

Mấy anh em cùng kí túc xá nhìn thấy cười trêu, đoán già đoán non cậu đi gặp bạn gái có phải không? Thế Minh sợ gây thêm rắc rối thì đáp thẳng thừng: "Các anh nói đúng ý em quá."

Nói hết câu cậu bước ra khỏi kí túc xá. Ngọc Thư không biết đứng đợi cậu từ bao giờ, mà nhìn kĩ hoá ra cô còn ăn vận đẹp đẽ và trang điểm nhẹ. Cô mặc một chiếc váy trắng liền thân đi một đôi bốt màu đen khiến cậu có cảm giác mới mẻ và thần bí.

Hai người đối mặt nhìn nhau cười, đi sát bên nhau bước ra khỏi cổng trường.

Trung Vương và hai người đàn em đứng trước cổng đợi khá lâu, thấy Thế Minh bước ra thì chạy lại đón. Mọi người cùng nhau lên xe đi về JW.

Kiến trúc JW quả thực rất sang trọng, còn được trải hẳn thảm đỏ, bức tường bốn phía gắn đá lấp lánh. Thế Minh bước vào khách sạn, cậu có cảm giác y như lần đầu đến nhà Đỗ Chấn, đẹp đẽ hút hồn!

Trung Vương đi đến quầy lễ tân, cậu đã đặt sẵn một phòng Vip ở tầng năm. Cậu đưa chìa khoá phòng cho Thế Minh nói: "Anh Minh này, anh lên trước đi, em đi tìm ông ấy trước."

Thế Minh gật đầu, cậu đi trước, Ngọc Thư và hai người đàn em đi liền theo sau. Ba người lên đến tầng 5, sau khi bước vào phòng tiếp khách, cậu ngạc nhiên với lối bày trí ở đây, cậu quay lưng hỏi: "Một phòng thế này thuê hết bao nhiêu tiền?"

Một người trả lời: "Dạ khoảng 3 đến 4 triệu anh ạ. Mà bây giờ không phải là mùa du lịch, giá đấy còn ổn áp đấy anh. Quan liêu hầu như đều tập trung ở đây ăn uống phè phỡn mà!"

Thế Minh lắc đầu, ba bốn triệu? Bằng cả tháng lương của bố mẹ cậu rồi! Mà mấy ông quan chức đến đây ăn như cơm bữa, đúng là bọn có tiền có quyền!

Thế Minh ngồi ở ghế sô pha đợi gần nửa tiếng, Trung Vương mới mời ông Bí thư lên gặp. Thế Minh ngồi trên ghế nhìn qu người đàn ông trung niên trạc năm mươi tuổi vừa bước vào. Tóc vẫn đen nhưng có chút hói, đeo kính thì có cảm giác con người có chút bảo thủ, nhưng sau đôi mắt kính ấy là một lão già xảo quyệt!

Lúc Thế Minh nhìn ông Văn cũng là lúc ông ta nhìn cậu. Ông lộ ra vẻ ngạc nhiên, cũng dễ hiểu thôi, đây là phản ứng thường tình của bất cứ người nào lần đầu tiên gặp cậu.

Kẻ đứng người ngồi, hai người chủ vẫn chưa ai nói câu gì, vô hình tạo lên âp lực trong đáy mắt hai người. Hai bên như đang chờ đợi điều gì, đợi đối phương biết được cái uy của mình, để đối phương hiểu, lần gặp mặt này, ai mới là chủ. Cái không khí nặng nề này khiến cho bốn người còn lại cảm giác khó chịu.

Trung Vương có chút sợ hãi đến mức lã chã mồ hồi, tự hỏi không biết nên làm sao mới phải nhẽ? Cậu nhìn ông Văn: "Bí thư Văn, chú đừng đứng nữa mỏi chân ạ, mời chú ngồi!"

Nói xong, cậu lịch sự khom người đưa tay ra làm hành động "mời".

Ông Văn cũng thở dài một tiếng, ông cũng khá ngạc nhiên với người thanh niên trước mặt sao mà tự tin đến thế. Cậu ta có cái khí thế mà hiếm ai có được. Ông nghĩ vậy rồi quay sang cười với Trung Vương:

"Người quen cả, đừng khách sáo!"

Ông ngồi xuống sô pha cạnh Thế Minh.

Thế Minh thấy ông Văn bước đến, cậu mới đứng dậy, giơ tay ra: "Chào chú, bí thư Văn, xin lỗi vì cháu không ra tận cửa tiếp đón, mong chú bỏ qua ạ!"

Ông Văn bắt tay Thế Minh trả lời: "Cậu khách sáo quá. Cậu là...?"

"Lê Thế Minh ạ." Thế Minh cười lạnh.

"Chú mỗi ngày đều phải gặp rất nhiều người mà, cháu là cái gì đâu nên chú không nhớ cũng phải lẽ ạ."

Nghe lời nói này của Thế Minh, Trung Vương cảm thấy lạnh run. Ông Văn sắc mặt cũng thay đổi, nhưng cũng bắt chặt lấy tay cậu rồi cười: "haha, Cháu là Lê Thế Minh à, chú thấy Trung Vương thường nhắc đến cháu, nay mới có dịp gặp mặt, xứng danh là anh hùng một phương trời đây! Haha"

Thế Minh thả tay ra, ông Văn ngồi xuống sa pha.

"Dạ chú Văn, dạo này chắc chú bận lắm nhỉ?"

"Cũng bình thường thôi."

Hai người nói chuyện được một lúc, ông Trung Văn là người đi vào chủ đề chính trước, ông hỏi:

"Minh này, cháu bảo Vương hẹn chú đến đây có việc gì cần nhờ phải không?"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 97

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.