Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Lên đường

Tiểu thuyết gốc · 1567 chữ

Nói xong, hắn quay lưng bước vào trong.

Long thấy bộ dạng của cậu ta thì chửi thầm: Ra vẻ cái đầu b*!

Long và Thế Minh bước hẳn vào trong công xưởng, hai người đàn ông đi sát rồi dí súng vào đầu. Bên trong rộng mênh mông, mà tan xác hoang sơ, hầu hết máy móc đã bán được kha khá, còn một vài máy chưa bán thì chất ở ngoài sân.

Góc tường còn trải mấy tấm chiếu và những tấm thảm, Thế Minh nghĩ đây có lẽ là chỗ ngủ của bọn họ.

Giữa căn phòng đặt một chiếc ghế, bên trên chễm chệ một người đàn ông bốn mươi tuổi, mặt mày dữ tợn. Đằng sau có ba người đàn ông vạm vỡ tay đặt về phía sau lưng, một trong ba người vừa mới thu súng của hai người bọn họ xong.

Thế Minh nhìn thấy người đàn ông trung niên đang nhìn chằm chằm vào mình, cậu không chút sợ sệt, mắt đối mắt nhìn thẳng vào ông ta.

Người đàn ông trung niên thầm khen: "Được lắm. Đáng mặt đàn ông."

Thế Minh mở lời trước: "Chú là Ma Sói?"

"Haha" Người đàn ông trung niên cười nói:

"Đúng thế, chỉ có bạn tao mới dám gọi tao thế! Mày là thằng nào? Đến đây làm gì? Tao mong mày không phải mấy thằng cớm chó chết!"

Thế Minh nói: "Cháu là Lê Thế Minh!"

"Lê Thế Minh" Người đàn ông trung niên lắc đầu nói to: "Tên này lạ lắm, tao chưa nghe qua bao giờ."

"Haha." Thế Minh cười lớn: "Vậy thì giờ nghe thấy. Cháu mong chú có thể nhớ kĩ cái tên này, vì nó rất quan trọng với chú đấy."

"Ô" Người đàn ông trung niên nhìn cậu, nói: "Mày thử nói tao nghe cái lý do nó quan trọng với tao xem nào?"

"Bởi vì người có cái tên này, sẽ giúp chú có rất nhiều tiền, mà còn bảo vệ được cái mạng của chú nữa!" Thế Minh kiêu ngạo nói.

Người đàn ông trung niên đứng dậy, đến trước mặt Thế Minh, nhìn thẳng mặt cậu nói:

"Dù mày cho tao cảm giác mày không phải bọn cớm, nhưng thái độ của mày làm tao rất gai mắt! Nếu không phải vì mày cũng ở trong đất xã hội, tao sớm đã cho mày một phát súng rồi! Mày nghe rõ chưa?"

Thế Minh cười nhẹ tiến đến gần người trung niên nói: "Không có chuyện đó đâu. Vì cháu sẽ giúp chú có thêm rất nhiều tiền, và bảo vệ cái mạng của chú nữa. Cháu không đùa đâu, bất kể là hiện tại hay tương lai, cháu đều là một người rất quan trọng đối với chú!"

Người đàn ông nhìn Thế Minh một hồi, cuối cùng cũng không bật cười ra thành tiếng, giọng hắn vang lên nói:

"Nói tao nghe, mày quan trọng với tao thế nào, làm thế nào để có thể giúp tao có nhiều tiền, rồi làm sao lại bảo vệ được cái mạng của tao? Nếu mày không cho tao một câu giải thích hợp lý thì mày đừng mong sẽ sống để bước chân ra khỏi cánh cửa này. Và mày cũng chuẩn bị tinh thần ngày hôm nay năm sau cũng là ngày giỗ đầu của mày đấy! Nhóc ạ!" Người đàn ông trung niên còn cố nhấn nhá từng câu chữ.

Thế Minh không chút sợ sệt, cậu thong thả trả lời: " Vậy thì chú cứ để cháu nói hết rồi hãy quyết định

"..."

Trời về đêm, đêm nay quả là một đêm dài với Thế Minh và Quốc Hoa. Thế Minh và Quốc Hoa đã bàn bạc xong xuôi, nhưng hai mươi người thuộc hạ của Quốc Hoa vẫn chưa biết sự tình ra sao, chúng chỉ biết nửa đêm canh ba đã bị ông trùm gọi ra, rồi xuất hiện hơn chục thằng lạ mặt đứng cùng.

Quốc Hoa sau khi bàn xong với Thế Minh, rồi quay ra nói với anh em: "Mai ba giờ sáng, chúng ta có vụ làm ăn lớn, nếu thành công, mỗi thằng được thưởng nóng năm mươi triệu, nếu thất bại, thì mất mạng. Bọn mày có dám đi cùng tao không?"

Mọi người nhìn nhau, năm mươi triệu với bọn lang vạ tay sai như chúng nó quả là một con số lớn, mà ngày thường Quốc Hoa đối xử với chúng nó cũng tốt, bao năm vào sinh ra tử, chúng cũng một lòng theo hắn ta, đồng thanh:

"Nhất trí đại ca!"

Quốc Hoa hài lòng gật đầu, tự hào quay sang nhìn Thế Minh, ra oai giống như đang nói gã cũng là người đứng đầu có thế lực trong giới xã hội, có một đám đàn em trung thành với mình. Thế Minh thầm cảm thấy tiếc nuối cho những người này, nhưng vẫn tươi cười giơ ngón tay cái với Quốc Hoa.

Quốc Hoa cười lớn, nói với mọi người: "Được rồi, bây giờ tụi mày về ngủ hết đi, đến giờ tao sẽ gọi chúng mày. Đi đi, lên tầng tìm chỗ mà ngủ!"

Rồi nói với Thế Minh: "Người anh em, chú cũng bảo người của chú lên trên ngủ đi!"

Thế Minh gật đầu với Trung Vương đứng bên cạnh. Trung Vương nói với các anh em: "Tụi mày theo bọn họ lên trên ngủ đi, đừng có ngủ say như chết ra đấy!"

Mọi người gật đầu đồng ý, sau đó theo đàn em của Quốc Hoa đi lên trên tầng.

Quốc Hoa nói với Thế Minh: "Vinh hoa phú quý phải xem ngày hôm nay thế nào rồi, haha!"

Quốc Hoa cứ nghĩ đến vụ hành động sáng mai là lại có chút căng thẳng, tim đập loạn xạ.

Nhìn vẻ căng thẳng của gã, Thế Minh vỗ vai gã nói: "Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên. Không cần lo, có những chuyện đã được định sẵn trong cuộc đời chúng ta, anh có tránh cũng không tránh được!"

Thế Minh chợt bộc lộ cảm xúc, giống như là đang nói chính bản thân cậu, sau đó lại bổ sung: "Ví dụ như là, anh Hoa đã được định sẵn sẽ có cơ hội đổi đời vào ngày mai!"

Quốc Hoa nghe vậy thì vui sướng, lấy thuốc lá

trong túi áo ra, đưa cho Thế Minh một điếu, hai người ngồi yên lặng trên sofa hút thuốc.

Quốc Hoa hỏi: "Chuyện này quá trọng đại, người anh em thông minh, nghĩ xem còn có sơ hở gì không?"

Thế Minh thầm than, dài dòng vãi! Cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ một lược, vô cùng chắc chắn là không còn sơ hở gì, đương nhiên sơ hở mà cậu nghĩ không giống với cái mà Quốc Hoa nghĩ!

Cậu lắc đầu nói với gã: "Anh Hoa yên tâm đi, lần này không chút sơ hở nào, không có lí do nào để thất bại cả! Haha!"

Nói xong, Thế Minh bật cười. Quốc Hoa cũng ngốc nghếch cười theo.

Một lúc sau, Quốc Hoa nói: "Người anh em đi ngủ trước đi, không sáng mai lại không có tinh thần!"

Thế Minh quả thật cũng có chút buồn ngủ rồi, bèn gật đầu đồng ý.

Một giờ sáng, Quốc Hoa tỉnh dậy trước, đánh thức mọi người dậy rồi tập trung ở tầng một. Gã nói với đàn em:

“Tao biết chúng mày đang đoán lát nữa sẽ có hành động gì, bây giờ tao sẽ nói cho chúng mày, chúng ta phải đi đánh úp Ma Sói của Tam Giác Vàng, nhớ kĩ, đến lúc đó không được nương tay, đối phương chỉ có sáu người, không thể giữ lại mạng của tên nào cả, nếu không, không chỉ tao mất mạng mà mạng của tụi mày cũng khó mà giữ được, rõ chưa?"

Quốc Hoa nói một hơi, nhìn sắc mặt của mọi người, nói tiếp: "Tao nói rồi, lần này mà thành công thì chắc chắn không quên bọn mày, sau này tao làm việc lớn, chúng mày cũng không phải chịu thiệt. Quốc Hoa tao chưa lừa chúng mày bao giờ đúng chứ, nói được chắc chắn làm được!"

Một tên đứng ra, lớn tiếng nói: "Đại ca, anh không cần nói nữa, chỉ cần một lời của anh, đi đâu em cũng theo!"

Những người khác cũng lần lượt tỏ thái độ, tình nguyện tiến về phía trước. Quốc Hoa nhìn bọn họ, có chút kích động nói: "Được lắm, anh em tốt! Từ nay về sau tiền tài lợi lộc đang đợi chúng ta kiếm!"

Quốc Hoa lấy một chiếc túi da màu đen trong quán bar ra. Sau khi mở ra, bên trong toàn là súng 54, dao kiếm và các loại vũ khí khác, còn có hai khẩu tiểu liên, nhưng nó được thiết kế rất đơn giản.

Quốc Hoa chia vũ khí cho từng tên đàn em, bảo bọn họ kiểm tra một lượt. Chúng nhận lấy, không còn xa lạ gì với những món đồ này, ít nhiều thì cũng đã từng chơi qua, lần lượt nạp đạn vào, bắn thử, cảm nhận tính năng của vũ khí trong tay.

Quốc Hoa nói với Thế Minh: "Thế Minh, đàn em của chú có dùng không?"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 83

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.