Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quy tắc ?

Tiểu thuyết gốc · 1695 chữ

Thế Minh cười nói: "Cảm ơn anh Hoa, mấy anh em của em chuẩn bị đầy đủ cả rồi!"

Rồi cậu quay lại gật đầu với đàn em. Trung Vương dẫn đầu, lấy vũ khí ra, súng, dao găm, vân vân và mây mây, không thiếu món nào.

Quốc Hoa tươi cười gật đầu, lại có một cái nhìn khác về thực lực của Thế Minh. Quốc Hoa bảo mọi người tập chung lại một chỗ, đặt bản đồ ở giữa, nói chi tiết một lượt kế hoạch tấn công rồi bắt đầu phân công, sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi thứ, gã nói với mọi người:

"Nói lại một lần cuối, không thể để kẻ nào sống sót rời đi! Bây giờ xuất phát!"

Một nhóm hơn hai mươi người đi ra khỏi Xóm Mới, lúc này là hai giờ hơn một chút, cả thành phố đều rất im ắng, đến cả xe đi lại trên đường cũng thưa thớt. Mọi người lên xe mà Quốc Hoa đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi đi thẳng về ngoại ô phía Tây.

Đến nơi, chỗ này còn yên ắng hoang vu hơn, dân cư thưa thớt, cũng hiếm thấy có chiếc xe nào qua lại trên đường. Đương nhiên là mọi người rất hài lòng với tình hình thế này, rất thích hợp để hành động!

Đến gần công xưởng bỏ hoang đó, chiếc xe dừng lại. Mọi người lần lượt xuống xe, cầm vũ khí, không ai nói gì, đều hành động theo kế hoạch đã vạch ra.

Trung Vương dẫn dắt đàn em, gật đầu với Thế Minh, lặng lẽ đi ra phía sau công xưởng, Thế Minh, Long, Ngọc Thư hành động cùng đám người Thế Minh. Có Thế Minh đi bên cạnh, gã yên tâm hơn kha khá. Bọn họ tiếp cận cổng lớn, rồi nhảy qua tường vào bên trong.

Bên trong yên tĩnh không một tiếng động nhưng lại có một hơi thở nặng nề của cái chết khiến người ta không thở ra hơi. Quốc Hoa không quen cảm giác này, lo lắng nhìn Thế Minh.

Thế Minh lại tỏ ra thoải mái, mỉm cười gật đầu với gã. Quốc Hoa bèn yên tâm hơn, dẫn đầu đi vào trong. Cánh cổng sắt màu đen đóng chặt, Quốc Hoa dùng sức chậm rãi đẩy ra, chỉ mở ra một khe nhỏ, thấy chiếc cửa đang bị khoá bởi một cái khoá lớn.

Quốc Hoa quay đầu lại ra hiệu cho mọi người chuẩn bị tấn công, sau đó lùi một bước, lấy súng ra bắn vào cái khóa bên trong.

"Pằng!" Tiếng súng vang lên giữa màn đêm yên tĩnh không khác gì tiếng sấm sét, khiến những con chim sẻ đang nghỉ ngơi trên cây cũng bay loạn lên.

Quốc Hoa bắn súng xong vẫn chưa dừng lại, dùng sức đẩy cổng ra, đám thuộc hạ cầm súng xông vào trong. Bọn chúng đã thuộc nằm lòng bản đồ nơi này rồi, hiểu rất rõ về địa bàn nơi đám Ma Sói ở. Đi thẳng vào bên trong góc tường.

Quả nhiên dường như trong nhà có người đang đắp chăn nghỉ ngơi dưới đất, đám người này không nói lời nào, cầm súng lên bắn loạn xạ, tiếng súng vang ầm trời, cái chăn cũng bị bắn thành cái tổ ong.

Quốc Hoa thấy đánh úp thành công thì trộm mừng, cầm súng lên bắn cùng bọn họ.

Rồi quay đầu lại nói với Thế Minh: "Người anh em, thành công rồi!" Nhưng đằng sau lại không có một ai cả, ba người bên Thế Minh không biết đã biến mất từ lúc nào.

Quốc Hoa chợt cảm thấy bất ổn, hét lên với đám đàn em: "Dừng tay, dừng tay lại hết cho tao!"

Mọi người nghe thấy tiếng hét thì ngừng bắn, nghi hoặc nhìn gã. Quốc Hoa bước nhanh về phía nghỉ ngơi của đám người Ma Sói, hất chăn ra.

Bên trong không có một bóng người, toàn là đống quần áo, vải vóc rách nát.

Đầu Quốc Hoa ong lên, thầm kêu không ha rồi! Gã hét lớn: "Mau rút, chúng ta mắc bẫy rồi!" Nói xong, gã không để ý đến chúng nữa, chạy ra ngoài cổng.

Chỉ là vào thì dễ ra thì khó, Long đứng ngoài cửa, hai tay hai súng nhắm vào tên Quốc Hoa đang chạy ra ngoài. Lúc này Quốc Hoa mới hiểu ra chút gì đó, nhìn vẻ mặt hung dữ của Long, gã sợ hãi, không kịp nghĩ ngợi gì, giơ súng lên chuẩn bị bắn cậu. Nhưng gã vẫn quá chậm, lúc gã giơ súng lên thì Long đã nổ súng. Viên đạn bắn xuyên qua ngực gã.

Tiếng súng vang lên như một tín hiệu, xung quanh lập tức có vô số người xuất hiện, bắt đầu tấn công đám đàn em của Quốc Hoa vẫn còn đứng ngơ ra tại chỗ. Một loạt tiếng súng vang lên đã có vài tên trúng đạn ngã xuống. Những người khác giờ mới chợt tỉnh mộng, vội tìm chỗ trốn thân, nhưng cái xưởng rộng mênh mông, nào có chỗ để bọn chúng trốn, liên tục có những tên kêu lên một tiếng rồi nằm xuống.

Trung Vương một tay cầm súng một tay cầm dao, xông lên phía trên cùng.

Có ba tên đàn em của Quốc Hoa chạy về phía bọn họ, chúng còn tưởng đều là người phe mình, hét lớn: "Người anh em, đây là bẫy, mau chạy..."

Hắn còn chưa nói xong, Trung Vương đã liên tiếp nổ súng bắn vào ngực hắn.

Hai tên còn lại ngỡ ngàng nhìn Trung Vương, không có phản ứng gì. Trung Vương cười khẩy, tốc độ bắn vẫn không giảm, tiếp tục bước về phía trước, giơ tay lên lại bắn thêm một nhát. Một tên há hốc miệng, giữa trán lập tức xuất hiện một cái lỗ tròn, hắn trợn trừng mắt nhìn Trung Vương, vẻ mặt rất không cam lòng, như đang muốn hỏi gì đó.

Tên cuối cùng cũng đã phản ứng lại, đang định giơ súng lên thì Trung Vương đi đến bên cạnh hắn, siết cổ hắn nói: "Người anh em, xin lỗi nhé!" Đồng thời con dao trong tay cũng đâm vào ngực hắn. Máu tươi chảy ra rơi "tí tách".

Trung Vương cầm súng, thấy có tên ngã dưới đất nhưng vẫn chưa chết thì lại nã thêm một nhát đạn nữa. Cậu thầm giải thích trong lòng thế này: Mình đang làm việc thiện thôi! Kết thúc sự đau khổ của một người buộc phải chết những vẫn còn đang khổ sở giãy giụa chưa thể chết, cậu làm việc này cũng giống như một bác sĩ cao thượng vậy!

Hơn mười tên mà Quốc Hoa cho là tinh anh đã ngã hết xuống đất trong giây lát.

Ma Sói với gương mặt dính đầy máu đi về phía cổng, cười lớn nói: "Thế Minh! Ra đây đi, giải quyết xong cả rồi! Cậu đúng là đồ nhát gan nhỉ, vừa mới đánh nhau mà đã trốn đi nhanh thật đấy!"

"Haha!" Một tiếng cười lớn vọng ra từ sau cổng, Thế Minh thong dong bước ra, chậm rãi nói:

"Tôi là đồ sứ, sao có thể đấu với đồ sành cho được!"

Trong tay cậu cầm khẩu súng bạc, chậm rãi bước đến bên cạnh Quốc Hoa đang nằm dưới đất, gã vẫn còn hơi thở, cơ thể không ngừng co giật, ánh mắt căm hận nhìn Thế Minh nói:

"Tại... tại sao, tao không làm gì có lỗi với mày, tại sao lại hại tao?"

Thế Minh ngồi xuống, thương hại nhìn Quốc Hoa, chậm rãi nói:

"Anh Hoa, anh không làm gì có lỗi với tôi cả. Nhưng... anh phải biết là, bản chất của cái xã hội này vốn là cá lớn ăn cá bé, huống chi đây còn là xã hội đen nữa, ai thông minh thì xưng bá, cái tư duy chém giết, có gan đánh nhau xông pha thiên hạ đã lỗi thời lắm rồi. Mà phải cần cái này.”

Cậu chỉ vào đầu mình ý là phải dùng cái não để hành sự.

Quốc Hoa không cam lòng, yếu ớt nói: "Mày... mày đã tính kế tao từ trước rồi đúng không?"

Thế Minh gật đầu, bây giờ không còn gì phải che giấu nữa, cười nói: "Châm ngôn của tôi là ai chặn đường tôi thì tôi sẽ giết người đó! Tôi đã từng cho anh cơ hội rồi, tôi nói muốn mua lại Xóm Mới của anh với giá hơn hai trăm triệu nhưng anh không đồng ý. Nếu đã thế, tôi cũng đành phải dùng hạ sách này thôi. Những gì cần nói tôi cũng đã nói rồi, mong anh có thể yên lòng mà ra đi!"

Quốc Hoa còn rất lưu luyến cái thế giới này, gã còn có gia sản hàng tỉ đồng, vô số người tình đếm không hết, nghĩ đến việc bản thân sắp phải chết như thế này gã liền bật khóc. Cuối cùng, hắn buông lời cay độc: "Lê Thế Minh! Mày được lắm, mưu mô lắm! Nhưng chuyện mày làm hôm nay đã phá hoại quy tắc, mày sẽ không bao giờ có chỗ đứng ở đất J này được đâu!"

Điều này Thế Minh đã từng nghĩ đến, cũng chính vì điều này nên cậu mới tốn biết bao công sức như thế để tiêu diệt gã Quốc Hoa này.

Thế Minh cười lớn: "Sẽ không ai biết là tôi giết anh đâu, ngày mai giới xã hội đen sẽ có lời đồn thổi: Quốc Hoa âm mưu ám sát Ma Sói của Tam Giác Quỷ nhưng không thành rồi bị giết ngược lại! Haha, anh Hoa, người sắp chết rồi còn bận tâm chuyện thế tục làm gì nữa!"

Nói xong, Thế Minh cầm súng dí vào đầu Quốc Hoa.

Đời là thế, quy tắc được lập ra chỉ để dành cho những người tuân thủ quy tắc, còn lợi thế vẫn nằm trong tay kẻ làm trái lại với quy tắc.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 77

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.