Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Sự ra đời của Đạo Môn

Tiểu thuyết gốc · 1679 chữ

Một lúc lâu sau cậu nói nói: "Em là... em là Thùy Linh?"

Cô gái nhìn Thế Minh, vui vẻ gật đầu, không hề che giấu vẻ mặt tươi cười của mình.

"Haha!"

Thế Minh nghĩ thầm, hôm nay nhiều bất ngờ thật đấy, không ngờ cậu lại nhìn thấy cô nhóc mà cậu từng cứu khỏi tay Năm Ma ba năm trước. Chỉ mới ba năm, cô nhóc ngày nào giờ đây đã trở thành một cô thiếu nữ xinh đẹp nhẹ nhàng rồi.

Thế Minh ngồi dậy, vết thương trên người vẫn còn hơi đau, nhưng cậu không quan tâm nhiều đến vậy, đi đến trước mặt cô gái, không biết phải nói gì mới phải.

Mà Thùy Linh vẫn nhìn cậu không chớp mắt với đôi mắt to tròn lấp lánh nhưng có chút mệt mỏi.

Một lúc lâu sau, cô như nhớ ra gì đó, dìu tay Thế Minh nói:

"Vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi, không thể xuống giường được!"

Nói xong, cô đẩy nhẹ Thế Minh xuống giường.

Sau đó, cô kiểm tra một lượt Thế Minh từ trên xuống dưới. Nhìn động tác quen thuộc này, chắc lúc cậu hôn mê, cô gái này vẫn luôn chăm sóc cho cậu.

Thế Minh cảm động: "Thùy Linh ở đây chăm sóc cho anh đấy à?" Thế Minh mỉm cười hỏi.

"Vâng, nhưng bây giờ anh vẫn chưa thể làm mấy động tác quá sức, vết thương có hơi nghiêm trọng." Cô cười đáp.

Thế Minh được Thùy Linh ôm lấy, cảm giác đã khác với ba năm trước. Lúc đó cô chỉ là một đứa nhóc mà bây giờ đã là thiếu nữ đang dậy thì rồi. Đầu cậu hơi nóng lên, suy nghĩ cũng có chút chậm chạp, tò mò hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Cô cười nói: "Hihi. Em không nói cho anh đấy!"

Thấy gương mặt tươi cười ngây thơ của cô, Thế Minh cảm giác cậu như bé đi năm tuổi, kéo tay Thùy Linh không buông như một đứa trẻ:

"Không được! Anh muốn biết!"

"Haha!" Cô vừa cười vừa nói: "Không nói cho anh đấy!"

"Em nói đấy nhé!"

Nói xong, Thế Minh luồn tay vào nách cù Thùy Linh, khiến cô bật cười khúc khích. Chẳng lâu sau cô đã đầu hàng, cô vừa cười vừa thở dốc nói:

"Em nói, em nói đây!"

Thế Minh đành phải lưu luyến bỏ tay ra. Thùy Linh kéo lại cái áo bị nhăn, nói: "Ông nội em đã cứu anh, ông ấy chính là người đã dạy anh Thái cực quyền ấy!"

"Ồ!" Thế Minh không thấy lạ, lúc Thùy Linh xuất hiệu cậu đã đoán ra quan hệ giữa cô và ông cụ không bình thường rồi, bây giờ có được câu trả lời khẳng định, Thế Minh cũng hiểu tại sao ông cụ lại chạy đường xá xa xôi đến phố H rồi.

Chỉ là cậu thấy khó hiểu với cách làm của ông cụ. Lúc đó là do cậu nhìn thấy ông cụ tập Thái cực quyền liên tục nhiều ngày nên mới tò mò bắt chuyện. Nếu cậu không tò mò thì ông cụ sẽ dùng cách nào để tìm cậu đây?

Thế Minh cười cười lắc đầu, đây có lẽ là duyên phận! Chỉ là, ông cụ là một nhân vật quan trọng của Đạo Môn, Năm Ma còn chẳng là cái thá gì trong mắt ông, sao cháu gái của ông lại bị Năm Ma bắt cóc chứ?

Thế Minh suy nghĩ, lúc này cửa phòng mở ra, ông cụ mỉm cười đi vào, Thùy Linh vội đứng dậy chào ông.

Ông cụ nói với Thế Minh: "Thế Minh, trước kia cháu cũng từng gặp Thùy Linh rồi nhỉ, haha. Nói ra thì vẫn phải cảm ơn cháu đã cứu con bé khỏi tay Năm Ma!"

"Thùy Linh, cháu ra ngoài chơi trước đi, ông có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Sau khi Thùy Linh ra ngoài, ông cụ nói với Thế Minh: "Ông biết trong lòng cháu có rất nhiều câu hỏi, nghe ông từ từ giải thích với cháu. Nói về khởi nguồn của Đạo Môn trước đi."

Nói xong, ông cụ kéo Thế Minh ngồi xuống giường.

Đạo Môn có lẽ cháu chưa từng nghe, nhưng chắc chắn cháu nghe qua về Đạo Mẫu.

Thế Minh gật đầu: "Vậy hai bên này có liên quan gì đến nhau ạ?"

Ông cụ nói: “Đạo Mẫu là một tôn giáo bản địa lâu đời, đồng thời cũng là tôn giáo lâu đời nhất và bí ẩn nhất ở Việt Nam. Mẫu nghĩa là mẹ, thờ Mẫu nghĩa là thờ mẹ. Thờ nhân vật Mẫu đã được gắn với nhiều huyền tích có công với nước, thương yêu người dân, thậm chí, gắn với những nhân vật có thật, là các Vương Mẫu, Quốc Mẫu, Thánh Mẫu như Ỷ Lan, Mẹ Gióng, Thiên Ya Na, Linh sơn Thánh Mẫu - Bà Đen, Bà Chúa Xứ… Về đạo này thì ông không nói nhiều nữa, nói thêm một chút về Đạo Môn của chúng ta.”

Thế Minh lặng lẽ lắng nghe, cậu cảm giác sẽ có những thông tin rất quan trọng.

"Đạo Môn được hình thành ra từ Đạo Mẫu, sớm nhất là đã bắt đầu đi vào nước ta từ thời kì chống Tàu, sau là Pháp trị, một bộ phận người tín ngưỡng Đạo Mẫu để chống lại sự xâm lược của các tôn giáo khác ví dụ như Cơ đốc giáo, và thật ra là cũng để bảo vệ tín ngưỡng của địa phương thì đã bắt đầu tổ chức một số hoạt động tẩy chay. Sau đó, trong lịch sử kháng chiến kéo dài hàng thế kỷ, vì đất nước đau khổ và thiếu ăn thiếu mặc, bọn họ dần phát triển thành thổ phỉ trên núi."

Nói đến đây, ông cụ thở dài một tiếng, như là không muốn nhớ lại những kỉ niệm về con đường mồ hôi xương máu hàng trăm năm về trước.

"Các tiền bối của chúng ta chưa từng đánh người bên mình bao giờ, mà chỉ tập trung vào những kẻ ngoại lai, chỉ cần có cơ hội là sẽ hành động, tiền bối của chúng ta đã duy trì cách chiến đấu này mãi."

"Nhưng dù gì thì cũng đã trở thành dân thổ phỉ rồi, nên các tiền bối không thể nào tự xưng là đồ đệ của Đạo Mẫu được nữa, vì như vậy sẽ khiến tôn giáo mất mặt, nên đã đổi tên thành Đạo Môn. Vì sự cố gắng của những anh hùng đi trước, bọn Pháp khổ sở đủ đường, sau đó đã dùng một đội quân lớn mạnh để bao vây chung ta. Sau đó, bất đắc dĩ những người đạo Môn đã phải di dân từ phía Nam tới phía Bắc, nhưng việc đánh trả lại Pháp vẫn luôn tiếp tục diễn ra."

"Cứ như vậy, bao gồm cả việc sau đó kháng chiến chống Mỹ, thống nhất hai miền, đánh đuổi Trung Quốc, chúng ta vẫn luôn góp phần trong đó. Nhưng dù sao chúng ta cũng là thổ phỉ, nên từ sau khi đất nước cải cách thì chúng ta đã chuyển sang làm ăn ngầm cho đến tận ngày hôm nay."

Thế Minh nghe xong đầu đuôi câu chuyện, không ngờ bang phái này lại có một lịch sử bi tráng như vậy, nhưng nghĩ lại thì dường như có điểm nào đó bất ổn.

"Ông, nếu ông nói như vậy, Đạo Môn phải là công thần đánh đuổi giặc ngoại xâm mới phải, theo lí mà nói sau khi đất nước thống nhất thì không phải nên tham gia vào Đảng rồi cống hiến cho nhà nước sao? Sao lại rơi đến nước..."

Thế Minh không nói hết câu, dù sao đãi ngộ khi trở thành xã hội đen và làm quan chức cũng khác biệt nhau rất nhiều.

Ông cụ nghe xong thì cười lớn, khen ngợi: "Đúng là một cậu nhóc nhanh nhạy, nghi vấn của cháu là đúng, thế để ông hỏi cháu một câu, thành viên bang Thế Minh của cháu đều làm theo suy nghĩ của cháu sao? Trong số bọn họ, chẳng lẽ không có ai có suy nghĩ khác sao?"

Thế Minh nghe vậy thì ngơ ra, rồi lập tức tỉnh ngộ. Dù sao đã làm thổ phỉ bao nhiêu năm như vậy nên khó tránh khỏi việc có âm mưu phản đồ, e là bọn họ cũng làm một vài việc không vẻ vang lắm nên mới phải thành ra như vậy.

Ông cụ không nói thêm gì nữa, đại khái chính là như thế.

Thế Minh nghi hoặc hỏi: "Vậy... vậy ông là...?"

Ông cụ nói: "Ông là đại ca của Bắc Đạo Môn, bây giờ mà tính lại thì chắc là đại ca đời thứ hai mươi chín của Đạo Môn!"

Thế Minh ngạc nhiên, không ngờ ông cụ từng dạy cậu Thái cực quyền hai tháng lại là đại ca của Đạo Môn, một cảm giác kính ngưỡng chợt bộc phát, cậu vội đứng dậy hành lễ nói:

"Cháu Lê Thế Minh kính chào thầy!"

Ông cụ xua tay cười nói: "Cháu không phải đệ tử của Đạo Môn, ông cũng không phải thầy cháu, không cần phải khách sáo như vậy, chúng ta chỉ là hai người bạn tuổi tác cách biệt hơi nhiều mà thôi, haha!"

Thế Minh cảm thấy rất bội phục phong thái của ông cụ, trong lòng vẫn còn có nghi vấn:

"Ông ơi, nếu ông đã là đại ca của Bắc Đạo Môn thì chắc ông hiểu rất rõ về các bang phái ở phía bắc nhỉ. Và nếu, nếu đã có Bắc Đạo Môn, thì chẳng lẽ còn có một Nam Đạo Môn sao? Tại sao Thùy Linh bị bắt ông lại không cho người đi cứu em ấy? Hơn nữa em ấy còn là cháu gái ông, chắc là phải có nhiều người bảo vệ lắm chứ!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 11
Lượt đọc 82

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.