Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoá ra là…

Tiểu thuyết gốc · 1547 chữ

Thế Minh có rất nhiều nghi vấn đợi ông cụ giải đáp.

Ông cụ thở dài lắc đầu, ngập ngừng một lúc nói: "Nam Bắc Đạo Môn được chia ra từ đường vĩ tuyến 17 độ, lấy phía Bắc là Bắc Đạo Môn, phía Nam là Nam Đạo Môn. Ông là người Bắc Đạo Môn, nhưng sau chiến tranh, kinh tế miền Bắc lạc hậu, thế lực của chúng ta mãi vẫn không phát triển nên không thể vào Nam để hợp quân với Nam Đạo Môn, cũng không hiểu về bang phái và các tổ chức ở miền Nam ra sao. Cả đời này ông chỉ có một người con trai, vốn nghĩ nó có thể thay thế vị trí của ông. Nhưng sau khi bước vào cánh cửa này, có rất nhiều việc không thể nào đoán trước được, trong một lần ngoài ý muốn, con trai ông gặp chuyện. Cả gia đình nhà con trai ông đều định cư và sinh sống ở thành phố H. Thuỳ Linh là cháu gái của ông. Sau đó, ông nhận được tin Thùy Linh mất tích nên mới vội chạy đến thành phố H, sai người nghe ngóng khắp nơi, nhưng vẫn không có kết quả. Một tuần sau, Thùy Linh lại được một học sinh đưa về, ông hỏi ra thì mới biết là được cháu cứu. Nhưng vì lúc đó có việc phải làm, không thể nào kịp thời đi cảm ơn cháu, không ngờ lỡ một lần lại lỡ đến tận hơn hai năm!"

Lúc này Thế Minh mới hiểu được đại khái, hóa ra vài năm trước bố của Thùy Linh đã qua đời, rồi lúc đó cô cũng rơi vào tay của Năm Ma. Còn cậu thì đã cứu Thùy Linh lúc đó.

Thế Minh nhìn sắc mặt buồn bã của ông cụ, biết rằng chắc chắn lúc đó đã có chuyện đau buồn xảy ra, chuyện đau khổ nhất cuộc đời này chắc cũng chỉ là kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà thôi.

Thế Minh vội chuyển chủ đề: "Ông, nếu lúc ông luyện Thái cực quyền mà cháu không chủ động hỏi, ông sẽ làm thế nào, còn nghĩ cách khác để tiếp cận cháu không?"

Ông cụ nghe vậy thì cười lớn: "Thế Minh, có lẽ ông lớn tuổi rồi nên hơi mê tín. Ông tin một thứ gọi là duyên phận. Ngày đầu tiên ông gặp cháu, ông đã biết là ông cháu ta có duyên rồi!"

Ông cụ lại chuyển chủ đề: "Tiếp xúc với cháu gần ba tháng, ông cảm thấy cháu quá mưu mô, tuy không thể hiện ra trước mặt ông. Tuy là vậy, nhưng quá trình cháu cứu Thùy Linh đã để lại một ấn tượng quá sâu sắc cho ông. Hàng vạn tội ác, tội dâm ô là khó tha thứ nhất, lúc đó ở trong tình cảnh như thế mà cháu không làm gì có lỗi với Thùy Linh, ít nhất cũng chứng minh cháu còn biết rõ hai chữ lương tâm!"

Thế Minh thầm cười khổ. Cậu vốn ghét nhất là cái chữ “dâm” này, đây cũng là nguyên nhân mà bang Thế Minh phát triển đến ngày hôm nay cũng không kiếm một đồng tiền nào từ phụ nữ.

Điều này rất hiếm thấy ở những bang phái khác. Thứ hai là, lúc đó Thế Minh có hứng thú với một cô nhóc mười bốn tuổi mới lạ, cậu cũng chẳng phải biến thái.

Đương nhiên, lời này không thể nói với ông cụ được, cậu cười: "Cháu nghĩ, trong tình cảnh đó mà cháu làm ra chuyện như vậy với Thuỳ Linh thì cháu không khác gì cầm thú cả!"

Ông cụ nghe vậy thì gật đầu tán thưởng: "Tốt! Thanh niên mà có quan niệm như vậy là rất tốt. Mong rằng sau này cháu cũng có thể làm được như những gì hôm nay cháu đã nói!"

Thế Minh tiếp thu, gật đầu.

Ông cụ vỗ vai Thế Minh, muốn nói gì lại thôi, cuối cùng nói: "Cháu cũng đói rồi nhỉ! Để ông bảo người mang cơm tới cho cháu!"

Nói xong, ông cụ đi ra khỏi phòng.

Một lúc sau, một người đàn ông đi vào, anh ta cầm một cái khay lớn, bên trên có rất nhiều món ăn, đặt lần lượt lên bàn rồi rời đi.

Thế Minh vừa ăn vừa nghĩ lại những điều ông cụ vừa nói, lặng lẽ sắp xếp lại một lượt trong đầu. Nhưng dù gì bây giờ trên người cậu cũng có vết thương, ăn cơm xong, cảm giác mệt mỏi lại ập tới, cậu cũng không nghĩ nhiều nữa mà đi ngủ tiếp.

Đêm khuya, cơn đau khiến cậu thức giấc. Lúc này Thế Minh không còn cảm thấy buồn ngủ nữa, ngồi dậy định đi dạo.

Ra đến cửa, mở cửa bước ra. Mấy căn phòng bên cạnh đều tối thui, chắc là mấy người họ đã ngủ cả rồi. Phía sau nhà là một cái vườn rộng lớn, bốn phía đông tây nam bắc đều có sân vườn. Thế Minh bước ra khỏi căn phòng mà cậu ở, và đi đến vườn phía xa ở trung tâm.

Lúc này trời đã vào khuya, nhìn lên bầu trời đầy sao, có vầng trăng tròn đang treo lơ lửng. Gió đêm thổi qua, mang theo hương thơm nhè nhẹ. Con đường quanh co và thăm thẳm, dẫn đến một nơi vô định phía trước. Dọc hai bên đường, đâu đâu cũng thấy cỏ xanh, bụi cây và hoa đủ màu đua nhau khoe sắc.

Thế Minh học Thái cực quyền xong thì càng ngày càng cảm thấy thích hoàn cảnh tĩnh lặng như vậy, cậu đi theo con đường quanh co đó, gió nhẹ thổi qua, có chút cảm giác lành lạnh.

Trong một đêm khuya yên tĩnh, có một thiếu niên đang đi lại một mình trong vườn hoa, nghĩ lại chuyện trước kia.

Bên đường có một đóa hoa nhỏ đang rung rinh trong gió, trên cánh hoa trắng hồng có đính những giọt sương pha lê, tinh xảo trong suốt, Thế Minh dừng bước, vô thức ngẩn người.

Hương thơm thoang thoảng ùa tới.

Đột nhiên, một bàn tay mảnh mai như là vươn ra từ bóng đêm vĩnh hằng, mang theo cảm giác về vẻ đẹp tĩnh lặng, in dấu ánh trăng và các vì sao trên bầu trời, chạm tới bông hoa.

Rồi hái nó xuống!

Thế Minh quay đầu lại nhìn, có chút bực tức khó mà giải thích. Một cô gái trẻ mặc chiếc áo màu xanh đứng đó, giống như thu hút được ánh sáng từ trên trời, nhẹ nhàng đặt bông hoa trước mũi, hít một hơi thật sâu.

Thế Minh ngơ ra, nhận ra cô gái này chính là Thùy Linh, lúc này cô đang mặc một chiếc áo màu xanh, làn da dưới ánh trăng trắng nõn như tuyết, xinh đẹp giống như tiên nữ.

Cô hái hoa xuống đặt bên mũi ngửi, hít sâu một hơi, sắc mặt như đang say đắm, trông cô lại càng xinh đẹp động lòng người hơn. Và bông hoa như rực rỡ hơn trước khuôn mặt kiều diễm của cô.

Thế Minh tiến tới, bước chân của cậu phát ra âm thanh, lúc này cô cũng chú ý đến cậu.

Thế Minh mỉm cười hỏi: "Thùy Linh, muộn thế này rồi vẫn chưa đi ngủ sao?"

Cô quan tâm hỏi: "Anh còn đang bị thương, trời tối lại lạnh, sao cũng ra đây thế? Em thì nghe ông nội nhắc đến một số chuyện của bang phái, mọi chuyện có vẻ rắc rối, tâm trạng không được tốt nên em ra đây đi dạo."

Thế Minh gật đầu, ông cụ là đại ca của Đạo Môn, làm việc đến khuya cũng là bình thường.

Sau đó, Thế Minh lại nhìn vào bông hoa trong tay cô, nhíu mày hỏi: "Hoa đang nở đẹp, sao em lại hái nó xuống?"

Đôi mắt sáng ngời của Thùy Linh lay động, ánh mắt lấp lánh đảo quanh cơ thể Thế Minh, cười nói:

"Em hái bông hoa này, chính là phúc khí của nó, được em ngửi, là duyên phận mà nó tu ba kiếp mới được. Anh thấy em nói có đúng không?"

Thế Minh sửng sốt, đây là lần đầu tiên cậu nghe thấy cách nói lạ lùng như thế, lắc đầu nói: "Bông hoa này bị em bẻ hái xuống, thì mất mạng rồi, sao mà vui cho được?"

Thùy Linh cười tươi như hoa nói: "Anh không phải hoa, sao biết nó sẽ không vui?"

"Em cũng không phải hoa, sao lại biết được nó sẽ vui, nói không chừng lúc này bông hoa đang vô cùng đau khổ đấy. Đó, em xem, trên hoa có nước, nói không chừng do đau đớn quá nên bật khóc đấy. Gọi là hoa khóc, à phải gọi là lệ hoa.”

Thùy Linh nghe vậy thì ngơ ra một lúc, sau đó bật cười thành tiếng, lúc này cô thật sự xinh đẹp diễm lệ như một rừng hoa, khiến Thế Minh ngắm đến ngất ngây.

"Lệ hoa? Haha, lệ hoa, anh thú vị thật đấy. Hahaha."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.