Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Em đẹp lắm!

Tiểu thuyết gốc · 1411 chữ

Thế Minh đỏ ửng mặt, một lúc lâu không nói ra lời nào, nhưng thấy Thùy Linh cười đến mức co gập người như vậy, mặt cậu nóng bừng, lắp bắp nói: "Thế, thế thì sao?"

Thùy Linh nghe lời này rồi lại nhìn dáng vẻ của cậu, tiếng cười càng lớn hơn, giòn tan vang vọng trong vườn hoa tĩnh lặng, khiến nó có thêm phần ấm áp.

Đây là lần đầu tiên Thế Minh thấy khó xử như vậy trước mặt một cô gái, Thùy Linh có vẻ như đã có sự thay đổi rất lớn so với trước kia.

Bây giờ cậu muốn nói gì đó nhưng lại không biết mở miệng thế nào, đâu còn giống một đại ca của bang phái xã hội đen nữa. Lúc này, cậu trông khép nép như một đứa bé chưa từng trải trước một cô gái nhỏ hơn mình vài tuổi.

Thùy Linh tươi cười, tiến gần về phía Thế Minh, lúc đi đến trước mặt cậu, cô ghé vào tai cậu nói: "Anh, nếu như em không hái hoa xuống thì sao có thể tặng cho người anh mà em thích nhất được?"

Nói xong cô lại không kìm nén được mà bật cười thành tiếng.

Nụ cười này như ánh trăng trên trời, như vườn hoa tràn ngập hương thơm, trên mặt cô tràn đầy ý cười, biết như vậy không tốt lắm thì lắc đầu định kìm nén, nhưng cô vẫn không thể nhịn được. Ánh trăng như nước, nhẹ nhàng chiếu xuống vai cô, làm tôn thêm vẻ đẹp động lòng người.

Không biết từ lúc nào mà Thế Minh nhìn đến si mê, quên cả việc đáp lời cô.

Thùy Linh cười một hồi, lúc phát hiện ra Thế Minh đang nhìn chằm chằm mình, cô kêu lên một tiếng, không còn vẻ đỏ mặt như mấy năm trước mà hỏi thẳng:

"Anh, em xinh không?"

Thế Minh giật mình, giống như kẻ cắp mà bị người ta bắt thóp vậy, cậu cảm thấy vô cùng khó xử, nhưng dưới ánh nhìn dịu dàng như nước của cô, cậu không thể nào trốn tránh được:

"Anh, em... à, Thùy Linh, em xinh lắm!"

Thế Minh gãi gãi đầu: "Thùy Linh, có vẻ... em không giống trước kia lắm."

Vừa dứt lời, Thế Minh ngây ra, trong lòng chợt có một cảm giác khó diễn tả bằng lời, cô lại có vẻ như không để ý đến, nở nụ cười nhẹ, nói:

"Anh, mấy năm qua thì anh cũng thay đổi chứ?"

Nghe giọng điệu của cô, còn nhỏ tuổi như vậy, có vẻ cô đã phải chịu nhiều thăng trầm trong vài năm qua.

Thế Minh cảm thấy chấn động, trong một bang phái như Đạo Môn, ông nội lại là đại ca, chỉ dựa vào những thứ mắt thấy tai nghe, cô thay đổi lớn trong mấy năm qua cũng là chuyện thường.

Lúc đang định lên tiếng cậu vô tình nhìn qua lại thấy gương mặt xinh đẹp của cô đơn độc dưới ánh trăng, cậu cảm thấy có đôi chút quen thuộc. Thế Minh chợt nhớ lại dáng vẻ và đôi mắt lưu luyến của Tuệ Phương lúc đi học đại học.

Lúc này đây, cậu chợt trở nên ủ rũ, mất hết tinh thần, cậu nhìn Thùy Linh, thở dài một hơi: "Thùy Linh, muộn quá rồi, đừng để nhiễm lạnh, nghe lời anh, về nghỉ ngơi được không?"

Cô híp mắt lại, đôi môi đỏ mọng cũng mím chặt lại, như định nói gì đó nhưng bầu không khí lại trầm xuống trong giây lát.

"Anh đang nhớ đến điều gì đó sao?" Cô đột nhiên hỏi, trong đáy mắt phản chiếu bóng dáng Thế Minh.

Thế Minh nghe vậy thì chợt lùi bước, cậu né tránh ánh mắt dịu dàng của Thùy Linh, nói một câu yếu ớt với vẻ bất an: "Không, không có, Thùy Linh... anh... em về nghỉ ngơi sớm đi."

Sau đó cậu nhanh chóng bước đi, trông như đang thảng thốt chạy trốn.

Thùy Linh không nói gì, sắc mặt phức tạp, cô cầm bông hoa lên, lại nhìn kĩ nó một lúc.

Sau đó, dưới ánh trăng chiếu rọi giữa màn đêm đen tối, cô mỉm cười, bàn tay lại siết chặt lại khiến bông hoa xinh đẹp nát tan.

Thế Minh về đến phòng, mồ hôi đã ướt đẫm người, tất cả những gì cậu có thể nghĩ đến là hình ảnh Thùy Linh đứng dưới ánh trăng với một sức hấp dẫn chết người, cậu lắc đầu, không biết là sợ hãi hay không dám đối mặt, cố gắng ném bóng hình đó ra khỏi tâm trí.

Thế Minh không phải là người đàn ông truyền thống bảo thủ, nếu không cũng không ngồi được đến vị trí ngày hôm nay. Nhưng trên phương diện tình cảm cậu lại khá là cố chấp. Trong những lần nói chuyện với Tuệ Mỹ, cậu nghe ra những lời nói có ý của Tuệ Mỹ, nhưng cậu vẫn luôn giả vờ ngốc nghếch cho qua chuyện, không phải cậu không biết Tuệ Mỹ có gì đó với cậu, chỉ là sự tồn tại của Tuệ Phương khiến cậu không dám đối mặt.

Mà Thùy Linh đêm nay lại khiến cậu cảm thấy hoàn toàn khác lạ, cô giống như một vòng xoáy trong bóng tối, không ngừng hút vào, không thể nào thoát ra được.

Quả nhiên đàn ông đều đa tình như nhau, sao cậu có thể tránh được? Thế Minh cười nhạo chính mình, nhưng cậu đã có Tuệ Phương...

Một đêm mất ngủ.

Sáng hôm sau, Thế Minh chào tạm biệt ông cụ, dù sao trong bang phái vẫn còn rất nhiều chuyện đợi cậu giải quyết, không thể ở đây lâu được, có lẽ cậu cũng hơi sợ hãi việc gặp lại Thùy Linh, sợ rằng cậu không thể khống chế được trước sức hấp dẫn kinh người đó, nên đã lựa chọn trốn tránh.

Ông cụ cũng không miễn cưỡng, cho người đưa cậu về. Trước khi đi, ông cụ gọi người đàn ông mà đưa Thế Minh tới đây qua, nói với cậu:

"Cậu ta tên là Đặng Tâm Lỗi, là cao thủ hàng đầu trong những đệ tử Đạo Môn, bây giờ tình cảnh của cháu quá nguy hiểm, cứ để cậu ta đi theo cháu đi, như vậy ông có thể yên tâm hơn!"

Thế Minh vội nói: "Cháu cảm ơn ông, nhưng sau này cháu sẽ tự cẩn thận, chắc không cần anh Lỗi bảo vệ đâu ạ!"

Ông cụ lắc đầu nói: "Mấy năm qua đội Hồn phát triển rất nhanh, thành phố nào cũng có bóng dáng của bọn chúng, khoảng thời gian này chúng đã phát triển đến thành phố J rồi, đúng là thật to gan." Ông cụ tức giận nói.

Thế Minh nghĩ thấy cũng đúng, bèn cảm ơn ông. Lúc này ông cụ cười lớn chấp nhận, trong lòng cũng đã có dự tính của riêng mình.

Đang định rời đi, Thùy Linh lại đi từ cửa vào, lưu luyến nói: "Anh, sao anh đi vội thế, không ở thêm vài ngày sao?"

Thế Minh còn chưa nói gì, ông cụ đã cười nói: "Thùy Linh, để Thế Minh đi đi! Ở trong cùng một thành phố cả, có thời gian rảnh thì cậu ấy sẽ đến thăm cháu!"

Thế Minh hơi không dám nhìn thẳng Thùy Linh, vội gật đầu tán thành, rồi lại từ biệt hai người họ. Chạy lên xe Đặng Tâm Lỗi như đang trốn tránh.

Ông cụ thấy dáng vẻ này của Thế Minh thì có chút tò mò: "Hôm nay Thế Minh kì lạ thật đấy, cứ luống ca luống cuống.”

"Ông, anh ấy xấu hổ ý, hahaha."

Ông cụ nhìn Thùy Linh, rồi lại nhìn chiếc xe đã đi ra, bừng tỉnh bật cười: "Haha, còn trẻ thích thật đấy."

Về đến Bar Xóm Mới. Lúc này đã đầy ắp người, bar tạm dừng kinh doanh. Các anh em tập trung ở vũ trường, luôn miệng nói là phải trả thù cho anh Minh, tính sổ với đội Hồn và bang Thu Hồn.

Cuối cùng, Long nghe mấy tiếng lải nhải này đến phiền cả người, lớn tiếng nói: "Mẹ bà nó, đừng có ầm lên nữa!"

Nói xong thì lấy dao ra nói: "Ai còn nói nữa là tao xẻo đấy!"

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 87

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.