Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ngất đi

Tiểu thuyết gốc · 2091 chữ

Thùy Linh chậm rãi quay đầu qua nhìn Thế Minh, Thế Minh nhìn thấy cô như vậy, không khỏi đau lòng:

"Anh có biết một mình đợi chết ở đó là cảm giác thế nào không? Anh có biết mùi thối rữa của thi thể mẹ ở bên cạnh là như thế nào không? Anh có biết cảm giác khi một người không bao giờ có thể nhìn rõ tình hình xung quanh và luôn sống trong nỗi sợ hãi là thế nào không?"

Mỗi một câu hỏi của cô đều khiến cơ thể Thế Minh khẽ run lên.

Thùy Linh im lặng, Thế Minh không dám thở mạnh, cuối cùng, cô như tỉnh dậy khỏi cơn mộng, nhưng lại có vẻ như là chưa, trong cơn hoảng hốt lại nói một câu:

"Cuối cùng cũng có một ngày, đột nhiên có một tia sáng chiếu rọi xuống đầu em, em sợ hãi nên đã trốn vào góc sâu nhất. Sau đó, ánh sáng đó càng lúc càng sáng hơn, cái cửa hang bên trên cũng càng lớn hơn, em nghe thấy bố đang gọi tên em và mẹ. Sau đó, em nhìn thấy bố nhảy xuống, đứng trước mặt em."

"Ông ấy không nhìn thấy em mà nhìn thấy mẹ em trước, ban nãy lúc chiếu đèn, em chỉ mải nhìn bên trên, quên mất nhìn mẹ. Đến lúc em nhớ ra thì đã bị bố chặn mất, không thấy thi thể của mẹ đâu, nhưng em thấy rõ rằng cơ thể bố em toàn vết thương, cả người ông ấy toàn máu là máu. Em đột nhiên thấy rất sợ hãi, thậm chí còn sợ hơn lúc em ngồi đợi chết trong bóng tối, em gọi nhỏ 'bố ơi', bố em chậm rãi quay người lại, ba chú đứng thành một hàng phía sau bố em, chặn trước thi thể của mẹ, em vẫn không thấy mẹ đâu. Em nhỏ giọng nói: Bố ơi, mẹ đâu rồi?"

Thế Minh thấy rất rõ, Thùy Linh nói từng câu từng chữ, cậu đều thấy cơ thể cô đang run lên.

"Bố em không nói gì cả, nhưng sắc mặt ông ấy rất đáng sợ, ông ấy đã cứu em, bế em vào trong lòng, rời khỏi hang động tối đen đó. Trước khi rời đi, em lén nhìn xuống từ trên vai bố em, thi thể của mẹ đã được ba chú chôn, sau đó, em cũng không biết rằng ba chú đã đi đâu, cuối cùng chỉ có bố đưa em tiếp tục lên đường chạy trốn, nhưng phạm vi bao vây của kẻ địch càng lúc càng hẹp, cuối cùng bất đắc dĩ bố đã đẩy em xuống sông... lúc em tỉnh lại thì đã ở trong tay Năm Ma rồi."

Thùy Linh đột nhiên im bặt lại, Thế Minh giật mình, nhìn về phía cô, thấy sắc mặt cô tái nhợt, hai mắt nhắm chặt lại rồi cả người đổ về phía trước, cô đã ngất đi rồi. Thế Minh gần như vô thức xông tới ngay lập tức, đỡ cô dậy, chỉ thấy hai bàn tay cô lạnh ngắt như người mất hồn.

Khi Thế Minh nghe thấy điều này, trái tim cậu đau đớn vô cùng, nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, Thế Minh chợt nhận ra rằng toàn thân cậu đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Thế Minh lập tức gọi điện cho Đặng Tâm Lỗi, nhanh chóng lái xe đến bệnh viện gần nhất.

Trong bệnh viện, Thùy Linh cứ hôn mê mãi, nhưng trong giấc mơ, cô không ngừng gọi bố mẹ. Và thế là hai người đổi vị trí cho nhau, đổi thành Thế Minh chăm sóc cho cô.

Nhưng đây xem ra là một chuyện đau lòng được cất giấu sâu trong lòng Thùy Linh, trong lúc hôn mê, cô kêu lên mấy lần, mồ hôi chảy ròng, Thế Minh không biết phải làm sao.

Mãi đến về sau, Thùy Linh khua tay loạn xạ, bắt được cánh tay Thế Minh, dựa vào trong lòng cậu như có được chỗ dựa rồi mới dần bình tĩnh lại, yên tĩnh thiếp đi. Nhưng đôi tay đó lại nắm chặt góc áo của Thế Minh, thậm chí móng tay còn cắm sâu vào trong thịt, đau đến mức Thế Minh nghiến răng nghiến lợi, nhưng nhìn gương mặt trắng bệch của Thùy Linh, cậu nào dám rời đi, đành phải chịu đựng, mặc cô dựa vào lòng để ngủ.

Một lúc sau, ông cụ cũng đến, hỏi bác sĩ thì biết được không có gì đáng ngại, chỉ tạm thời hôn mê do kích động quá mức mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được.

Ông cụ đau lòng nhìn Thùy Linh nằm trên giường mà vẫn ôm chặt cánh tay Thế Minh, hỏi qua cậu về những việc đã xảy ra, lắc đầu nói: "Linh nó là một đứa trẻ số khổ, Thế Minh, nếu cháu có thời gian rảnh thì hãy ở bên con bé."

Ông cụ vốn muốn đón cô từ viện về nhà, nhưng cho người tách tay cô ra khỏi người Thế Minh thì mới phát hiện cô ôm rất chặt, thử vài lần rồi cũng đành bất lực từ bỏ, Thế Minh thấy vậy cũng chỉ biết cười.

Cậu vội nói: "Ông cứ yên tâm ạ, Linh ở đây rất an toàn, cháu sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, lúc nào cô ấy tỉnh cháu sẽ thông báo cho ông ngay."

Ông cụ không nói thêm gì nữa, thở dài một tiếng, cảm ơn Thế Minh rồi trở về.

Chuyện cũ của Thùy Linh đối với với cô mà nói có vẻ đã tổn thương cô rất sâu sắc, những năm qua vẫn luôn giấu kín trong tim, không ngờ hôm nay lại nhớ lại, tâm trạng kích động nên đã hôn mê rất lâu.

Thế Minh nhìn cô gái đang hôn mê vẫn ôm chặt lấy mình, bất giác lắc đầu cười đau khổ. Không lâu trước đó, cậu vẫn còn là một người bị thương đi từ quỷ môn quan trở về, không ngờ giờ lại đến lượt cô đổ bệnh. Hai người lần lượt bệnh rồi luân phiên chăm sóc cho nhau.

Một lúc sau, Thế Minh cũng gật gù buồn ngủ, nhưng cậu cố gắng chống đỡ, ngồi thẳng dậy, chỉ vì lúc này Thùy Linh đang tựa vào lòng cậu. Nhìn gương mặt tiều tuỵ, sắc mặt đau khổ này, Thế Minh đã căm hận đội Hồn và Năm Ma đến mức chỉ muốn xé tan xác chúng ra.

Nhưng cứ ngồi như vậy cũng không phải một việc dễ dàng, cậu ngồi bên giường, một chân lơ lửng một chân chạm đất, người hơi nghiêng ra giữ cho cơ thể thẳng đứng, lâu dần, cơ thể cậu sẽ đau nhức khó chịu, nhất là Thùy Linh còn túm chặt vào vết thương của cậu, ngón tay ấn mạnh vào, cho dù cô có thiếp đi rồi thì cái sức đó cũng không giảm nhẹ đi.

Thế Minh cũng xem như là mạnh mẽ, vẫn có thể nghiến răng chịu đựng, nếu đổi lại là người khác e là đã nhảy cẫng lên rồi.

Cho dù có là vậy thì việc này cũng không hề nhẹ nhàng, Thế Minh thầm than trong lòng nhưng cậu vẫn không rời đi. Một lúc sau, cơn buồn ngủ cũng ập tới, trong cơn đau tê tái và nhức nhối dần dần này, cậu đã ngủ gật ngay khi đang ngồi.

"Aiii..."

Thế Minh ưỡn eo một cái rồi tỉnh dậy, cảm giác toàn thân đều đang đau nhức. Thế Minh đang thở dài thì chợt phát hiện ra không biết cậu đã nằm trên giường bệnh từ lúc nào, mà Thùy Linh vốn là người nằm ở đây thì bây giờ không biết đã đi đâu rồi.

Thế Minh vội gọi một tiếng, đứng dậy nhìn xung quanh, vẫn không thấy bóng dáng Thùy Linh đâu. Căn phòng rộng rãi trống trải, đến một tiếng động cũng không có.

Thế Minh chợt có một cảm giác lạnh lẽo dâng lên trong lòng, cứ như là một mình cậu ở trong một ngôi mộ vậy. Cậu nhíu mày, không có thời gian để nghĩ ngợi điều gì khác, bắt đầu đi tìm Thùy Linh.

Tìm ở hành lang rồi lại đi hỏi y tá cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đâu. Thế Minh suy nghĩ một lúc rồi đi lên tầng thượng, quả nhiên ngay sau đó cậu đã nhìn thấy bóng dáng của Thùy Linh.

Chỉ thấy Thùy Linh quỳ dưới đất, đưa mặt đón gió lạnh, bờ vai run rẩy, tuy đã cố gắng kìm nén nhưng vẫn phát ra những tiếng nghẹn ngào.

Cô đang khóc.

Thế Minh đứng nguyên tại chỗ, cảm thấy rất thương cô, nhất thời không biết phải làm sao, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi bước tới, cố gắng khiến giọng nói của mình trở nên nhẹ nhàng:

"Linh, bên ngoài gió lớn, theo anh về phòng đi, cẩn thận cảm lạnh!"

Không ngờ rằng, thà cậu không nói gì còn hơn, vừa nghe thấy tiếng của cậu, Thùy Linh vốn đang kìm nén sự đau thương lúc này lại đột nhiên như vỡ oà, tiếng khóc đau thương vang lên. Cô chậm rãi ngẩng đầu lên, gương mặt vốn sáng như ngọc này lại điểm thêm những giọt lệ như ngọc trai.

Thế Minh mắt chữ A miệng chữ O, cậu cũng chỉ là một chàng thiếu niên, sao mà hiểu được suy nghĩ của những cô gái này, lập tức trở nên bối rối, cứ như là Thùy Linh khóc vì cậu vậy, đến mức nói chuyện cũng lắp bắp:

"Linh, em, em đừng... đừng có như vậy... Anh, anh... à không, em... không không, ý anh là..."

Thùy Linh ngân ngấn nước mắt, nhìn vẻ bối rối của Thế Minh, cô lắc đầu, cắn răng nhưng vẫn không thể kìm nén được sự đau lòng, nước mắt chất chứa ba năm qua đã vỡ oà vào lúc này.

"Là do em, do em đã hại chết bố mẹ!" Cô gái chìm đắm sâu trong kí ức đau khổ thê lương cất lời.

Thế Minh lập tức lắc đầu, nhìn bóng dáng yếu ớt không nơi nương tựa của cô lúc này, cậu chợt thấy hoảng hốt, giống như nhìn thấy dáng vẻ bất lực của bản thân nhiều năm trước: "Không phải vậy đâu."

Cậu tiến tới, dịu dàng nói: "Mẹ em là người thương em nhất, lúc đó em còn nhỏ, không hiểu chuyện, sao có thể là người hại mẹ được?"

Thùy Linh nấc nghẹn nói: "Nhưng mà, nhưng mà vì cứu em mà bố, bố đã... đã..."

Thế Minh nhỏ giọng nói: "Không phải vậy đâu, chú ấy đến cứu mẹ con em, sau đó em đã sống sót được đúng không, em chính là hi vọng của họ đấy."

Cơ thể Thùy Linh khẽ run rẩy, sắc mặt cũng tái đi, Thế Minh nhìn cô, gương mặt vốn thanh tú của cô giờ lại có vẻ thương tâm, mắt ngân ngấn lệ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.

Chỉ là cô ngẩng đầu lên, nhìn Thế Minh bằng đôi mắt ngân ngấn nước đó, cậu lại không dám nhìn thẳng, dời mắt đi.

Một lúc lâu sau đó.

"Anh thật tốt."

Tim Thế Minh như rơi mất một nhịp, cậu lập tức bình tĩnh lại, ngốc nghếch trả lời rằng: "Có gì đâu, anh chỉ an ủi em vài câu thôi, không đáng là gì cả."

Khoé miệng Thùy Linh khẽ mấp máy, cười tươi như hoa, trong đôi mắt sáng dường như có sóng nước dập dềnh, trong suốt như pha lê.

Thế Minh mỉm cười nói: "Vậy từ ngày hôm nay trở đi, em đồng ý với anh đừng để Thuỳ Linh khóc nhè xuất hiện thêm lần nào nữa nhé, anh muốn em ngày nào cũng thật vui vẻ, được không?"

Thùy Linh nghe xong, vành mắt đỏ ửng, vội lấy tay lau mặt, "vâng" một tiếng rõ ràng.

Thấy Thùy Linh có vẻ đã nghĩ thoáng hơn nhiều, cậu đưa cô đi ăn chút đồ rồi cho người chở cô về nhà.

Thấy Thùy Linh đã lên xe, cậu mỉm cười vẫy tay tạm biệt.

Thế Minh quay người lại, gương mặt lập tức hiện lên sát ý:

"Đội Hồn, Năm Ma, tôi nhất định phải khiến mấy người nợ máu trả máu."

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 84

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.