Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xích quân

Tiểu thuyết gốc · 1764 chữ

Sau đó, Đặng Tâm Lỗi giới thiệu Trung Vương với năm người họ, bảo bọn họ phối hợp với Trung Vương để điều tra.

Sau khi Trung Vương dẫn năm người đi, Thế Minh hỏi Đặng Tâm Lỗi: "Thực lực của Đạo Môn mạnh thế nào, có tất cả bao nhiêu người?"

Đặng Tâm Lỗi nghĩ một lúc: "Từ tuyến 38 độ về phía Bắc, ngoại trừ tỉnh GP, GZ, H và J chúng tôi chưa phát triển đến thì những tỉnh còn đều có thế lực của chúng tôi! Đây là giang sơn mà đại ca mấy đời của Đạo Môn đã cố gắng đánh chiếm được. Cụ thể có bao nhiêu người, tôi cũng không thể nói rõ, chỉ riêng đệ tử bái môn thôi cũng không dưới hai mươi nghìn người!"

Đạo Môn thu nạp đồ đệ rất nghiêm khắc, những người mà bất trung bất nghĩa sẽ không thu nhận. Nhập môn phải thắp hương cho cụ tổ sư phụ trước, rồi uống rượu nhập môn phái và thề rằng sẽ trung thành với Đạo Môn cả đời. Quá trình này cũng chính là “bái môn” mà Đặng Tâm Lỗi nói, sau đó mới có thể xem là đệ tử chính quy. Thật ra những đệ tử chưa bái môn còn nhiều hơn đệ tử chính quy rất nhiều.

Thế Minh không hiểu những điều này, chỉ nghe đến hai mươi nghìn thôi đã giật mình rồi, thầm tặc lưỡi với thế lực của Đạo Môn.

"Vậy ân oán giữa đội Hồn và Đạo Môn là như thế nào?" Thế Minh hỏi.

"Để mà nói là ân oán chẳng thà nói đội Hồn và Đạo Môn là kẻ địch trời sinh thì đúng hơn, hai bên hoàn toàn không vừa mắt nhau, đội Hồn là thế lực của bọn Tàu, Đạo Môn là thế lực người Việt, Trung - Việt mới chiến tranh xong chưa bao lâu mà đội Hồn lại hăm he vươn tay qua cả bên đây rồi, Đạo Môn nào có thể tha cho được. Chuyện ba năm trước chắc cậu cũng biết, từ sau chuyện đó, ông lớn đã ra lệnh giết đội Hồn trên diện rộng, cứ thấy đội Hồn thì giết thẳng tay miễn lí do, tuyệt đối không bỏ qua, thế lực của đội Hồn ở các tỉnh đều bị đả kích nặng nề, nhưng cái thứ âm hồn bất tán này đúng là buồn nôn, bất cẩn một chút bây giờ chúng lại lộng hành trà trộn vào tận thành phố J rồi."

Lúc hai người đang nói chuyện, Phạm Cường ghé đầu lại tò mò hỏi: "Anh Minh, Đạo Môn là cái gì?"

Những người ngồi ở đây, ngoại trừ Đặng Tâm Lỗi ra thì đều đang nhìn chằm chằm vào Thế Minh, không hiểu đầu đuôi câu chuyện.

Thế Minh thầm trách bản thân lẩm cẩm, sau đó cậu kể lại một lượt từ đầu chí cuối câu chuyện phía bên ông cụ cho mọi người nghe.

Lúc này mọi người mới biết hóa ra người cứu Thế Minh là đại ca của Đạo Môn, bọn họ còn ngạc nhiên hơn khi biết về sự tồn tại của Đạo Môn.

Nói xong, Thế Minh đứng dậy nói: "Tôi về trường trước đây!"

Đông Thắng khuyên ngăn: "Anh Minh, không phải đã nói là không ở trường nữa rồi sao?"

"Mẹ nó nữa! Tao về đi học!" Thế Minh nghe mà thấy phiền, bước ra khỏi phòng họp.

Đặng Tâm Lỗi cười lớn, dù gì thì Thế Minh cũng là một thiếu niên chưa đến hai mươi tuổi, bị người ta cai quản như vậy đương nhiên là khó chịu, có tâm lí phản nghịch là chuyện thường.

Đến phòng học, Đặng Tâm Lỗi theo Thế Minh vào trong, tuy mọi người thấy gã không phải ở lớp này nhưng cũng không ai hỏi gì.

Giáo viên lớp Thế Minh tuổi cao nên trí nhớ cũng kém, đến sinh viên lớp mình cũng không nhớ hết được, những chuyện ngoài lề thầy cũng chẳng thèm để tâm. Nhiệm vụ chính của thầy là trước giờ vào lớp điểm danh, nhà trường có thông báo gì thì nói lại với sinh viên một lượt. Giáo viên đã hơn sáu mươi tuổi, vốn đã nên nghỉ hưu từ lâu, nhưng đến trường nghề dạy học, mỗi tháng có thể kiếm được chút tiền, ít cũng hơn hai trăm nghìn. Nên vẫn cố gắng đi dạy kiếm cơm.

Tiết này là tiết học nổi tiếng nhất trường – Nguyên lý chủ nghĩa cơ bản Mác Lê-nin, là một khúc hát ru nổi tiếng, nội dung vốn đã khô khan, nhàm chán, vô dụng, lại thêm bài phát biểu "tuyệt vời" và giọng nói "mê người" độc đáo của thầy giáo, các sinh viên đồng loạt nằm xuống, tiếng "khò khò" vang lên.

Giáo viên Triết từng nói thế này, tôi biết giáo trình của Triết học rất khô khan, mọi người có thể ngủ trong lớp học, nhưng không thể phát ra tiếng ngáy!

Thế Minh từng nghĩ rằng, nếu ghi âm bài giảng của giáo viên lại, đợi đến tối khi kí túc xá tắt đèn trước khi đi ngủ, cậu bật bài giảng này lên

chắc sẽ chữa được cái thói mất ngủ, về đêm là tỉnh như sáo của mọi người.

Khi tiết học thứ hai kết thúc, Đặng Tâm Lỗi không thể chịu nổi nữa, nói với Thế Minh: "Minh, trưa nay tôi chỉ ăn chút mì gói, bây giờ chúng ta ra ngoài ăn gì đi!"

Ngọc Thư nghe thấy tiếng nói thì mở đôi mắt đang lim dim ra: "Tan học rồi sao! Vậy thì mau đi thôi!"

Thế Minh lắc lắc đầu, môn này cậu nghe cũng cảm thấy rất khô khan chứ đừng nói gì đến là Đặng Tâm Lỗi và Ngọc Thư. Cậu lấy thẻ cơm ra, hào phóng nói với hai người:

“Được, tôi mời hai người đi ăn cơm, tôi quẹt thẻ! Haha!"

Ba người đến canteen của đại học J, Thế Minh mua một cốc nước ép, sau đó đưa thẻ cơm cho Đặng Tâm Lỗi, còn cậu đi sang một bên xem màn hình tivi.

Lúc này TV đang chiếu một đoạn video về Chu Dung Cơ - Thủ tướng mới được bổ nhiệm của Trung Quốc trả lời các câu hỏi của các phóng. Thế Minh vừa uống nước vừa xem, đột nhiên bên cạnh truyền đến một tiếng “Xuỳ” khinh bỉ.

Thế Minh quay đầu lại nhìn, liền thấy một thanh niên anh tuấn ngồi cách cậu ba mét, trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.

Thấy Thế Minh đang nhìn mình, anh ta gật đầu và mỉm cười với cậu.

Thế Minh cảm thấy người này khá thú vị, chủ động hỏi: "Có vẻ như là rất xem thường vị Thủ tướng mới này nhỉ?!"

"Haha!" Người kia cười nói: "Những người nắm quyền đều như nhau cả!"

Thế Minh ngơ ra, không phải vì câu nói của anh ta, mà là vì phát âm của anh ta rất gượng, có vài âm nghe lai lái giọng người nước ngoài nói tiếng Việt, cậu nghi hoặc hỏi:

"Anh không phải người Việt Nam à?"

Người kia nói: "Cậu nói đúng, tôi là người Trung Quốc!"

"Ồ!" Thế Minh gật đầu, người Trung Quốc trông không khác mấy so với người Việt Nam, anh ta lại ăn mặc rất giống người Việt, nếu không phải phát âm hơi lạ thì rất khó để biết được anh ta là người Trung.

Tuy Thế Minh không có ấn tượng gì tốt đẹp với Trung Quốc, nhưng cũng không đến mức nhìn thấy là muốn giết người.

Lần đầu tiên nói chuyện với người Trung, cậu cảm thấy cũng khá mới mẻ, bèn cười nói: "Anh nói tiếng Việt giỏi lắm, đến Việt Nam du học sao?"

"Ừm! Tên tiếng Việt của tôi là Vô Danh, rất vui được làm quen với cậu!" Người kia đưa tay ra.

"Tôi là Lê Thế Minh!" Hai người bắt tay nhau.

Thế Minh hỏi: "Anh đến Việt Nam học gì thế?"

"Tôi học lịch sử Việt Nam! Tôi rất hứng thú với lịch sử kháng chiến của nước cậu!"

Vô Danh chuyên tâm nói: "Chỉ cần là có giai cấp thì sẽ không có sự bình đẳng. Không bình đẳng đương nhiên sẽ xảy ra phản kháng."

"Ồ!" Thế Minh không có hứng thú với mấy thứ này, cậu hỏi: "Ban nãy tôi thấy anh có vẻ xem thường lãnh đạo Trung Quốc, thế anh có cái nhìn thế nào về lãnh đạo Việt Nam?"

Vô Danh cười nói: "Như nhau cả, đều là mấy lão già bảo thủ. Nhìn chính phủ của Trung Quốc, những nghị viên trong đó toàn là những lão già đã quá ngũ tuần, Việt Nam cũng sêm sêm thế! Người nắm quyền toàn là mấy lão già sắp xuống lỗ. Tư tưởng của bọn họ rất bảo thủ, làm việc không quyết đoán, không có dũng khí của thanh niên, đáng ra phải nên nhường chỗ cho thanh niên từ lâu rồi! Xã hội tốt đẹp không nên có chính phủ..."

Vô Danh dừng lại, tò mò nói: "Đây chắc là ngày đầu tiên chúng ta biết nhau nhỉ?"

Thế Minh không hiểu tại sao anh ta lại hỏi như vậy, gật đầu nói: "Đúng thế!"

"Chết tiệt! Tôi không biết tại sao lại nói với cậu những điều này, hơn nữa nói rồi cậu cũng không hiểu, hihi, sớm muộn cũng có ngày tôi thay đổi hiện trạng lúc này. Cái gì mà chủ tịch, đất nước gì đó toàn là rác rưởi cả!"

Nói xong, Vô Danh đứng dậy rời đi, đi được một đoạn quay đầu lại nói: "Này cậu, đừng có coi tôi là kẻ thần kinh, tôi rất bình thường! Tuy đây là ngày đầu chúng ta gặp nhau, nhưng cậu lại khiến tôi cảm thấy rất quen thuộc. Thật ra tôi với cậu là cùng một loại người!"

Nói xong, anh ta ném cho Thế Minh một tấm thẻ nhỏ màu đỏ, rồi bước ra khỏi canteen.

Chiếc thẻ rơi xuống bàn trước mặt Thế Minh. Ban nãy quả thực Thế Minh có nghĩ anh ta là đồ thần kinh bất ổn. Ban đầu nói chuyện qua lại được vài câu, thấy bình thường, nào ngờ càng nói càng thấy anh ta là kẻ khùng chính hiệu.

Ài! Thế Minh thở dài, cầm tấm thẻ đỏ lên nhìn, không thấy có chỗ nào đặc biệt.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 11
Lượt đọc 75

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.