Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Xử đẹp!

Tiểu thuyết gốc · 1445 chữ

Tia sáng đó xoẹt qua, đâm trúng cổ của Năm Ma. Lúc này hắn đã chạy ra đến cửa, đang định kéo cửa ra thì khóe mắt lại nhìn thấy một tia sáng lao tới, không biết đó là thứ gì, hắn sợ hãi vội nghiêng đầu sang một bên.

Hóa ra Thế Minh thấy Năm Ma không bị Phạm Cường đâm trúng chỗ chí mạng, cổ tay cậu khẽ cử động, con dao găm vàng lập tức rơi xuống. Quả nhiên Năm Ma đã đẩy Phạm Cường ra, định chạy khỏi phòng, Thế Minh đã nhất quyết muốn giết thì nào có thể bỏ qua cho hắn.

Cậu vung tay, con dao lao về phía cổ Năm Ma. Thấy hắn nghiêng đầu tránh đi, Thế Minh cười lạnh, dùng kĩ năng mà ông cụ dạy cậu, kéo cổ tay trở lại một chút, con dao bay ra bị bật trở lại dưới lực kéo rồi vòng quanh cổ của Năm Ma.

Năm Ma cảm thấy cổ đau nhói, vội đưa tay lên sờ, lúc này mới biết có một sợi dây mảnh đang quấn lên cổ mình, hắn không dám sơ suất cử động, gầm lên với Thế Minh: “Lê Thế Minh, đmm, mày ăn không biết bao nhiêu tiền từ chỗ tao, đến bây giờ còn đối xử với tao thế này, mày có còn là người không?!”

Thế Minh cười khẩy: “Tao đã muốn làm thế này từ lâu rồi, chỉ là lúc đó mày vẫn còn giá trị lợi dụng. Nhưng bây giờ thật không may, mày đã chẳng còn chút tác dụng đéo nào nữa hết!”

Năm Ma vẫn ôm chút tâm lí cầu may, nói: “Đừng có quên, hàng của mày đều là tao mua cho mày, không có tao để tao xem mày đi đâu tìm được nguồn hàng rẻ hơn! Cho dù hôm nay mày có giết tao, sau này cũng sẽ có người tìm mày trả thù thôi...!”

Hắn còn chưa nói xong, Thế Minh đã cười nói: “Chuyện này thì mày không cần phải biết nữa đâu! Cuối cùng, tao nói cho mày nghe, không ai có thể làm gì tao cả, càng không ai có thể uy hiếp đến bất cứ quyết định nào của tao!” Nói xong, Thế Minh kéo mạnh cổ tay lại.

“Lộc cộc... Lộc cộc...” Mọi người trong phòng liền đỏ rực mắt, đầu của Năm Ma lăn xuống đất, máu tươi bắn ra ngoài. Mọi người sợ hãi, một lúc lâu cũng không nói thành lời. Nhưng người ngồi đây không ai là chưa từng giết người cả, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy đầu một người sống sờ sờ rơi xuống một cách chân thật như vậy. Điều khiến họ thấy ngỡ ngàng nhất là không biết Thế Minh đã làm thế nào, rõ ràng Năm Ma đã tránh được một nhát dao rồi, nhưng con dao lại bay ngược trở lại một cách thần kì. Thật ra là do sợi dây bạc quá nhỏ nên mọi người không nhìn thấy.

Thế Minh cũng ngơ ra một lúc, không ngờ rằng sức mạnh của sợi dây này lại lớn đến vậy, bình thường lúc luyện tập cậu đều lấy mấy gốc cây to làm mục tiêu, lần này đổi thành người thật nên hơi căng thẳng, dùng sức hơi mạnh.

Đông Thắng không dám tin vào mắt mình, nhìn Thế Minh khẽ nói: “Anh Minh, anh làm thế nào đấy, không phải siêu năng lực đấy chứ?”

Phạm Cường trợn mắt, tuy cậu ta không biết là có chuyện gì, nhưng đánh chết cậu ta cũng không tin siêu năng lực: “Ê mập, có phải mày xem phim nhiều quá rồi không đấy, còn siêu năng lực nữa! Thế mà mày cũng tin?!”

Đông Thắng không phục nói: “Không phải siêu năng lực thì là gì? Mày biết thì làm cho tao xem đi!”

Phạm Cường mấp máy môi không nói gì. Quả thực là cậu ta không biết, lần đầu tiên bị Đông Thắng nói đến mức không biết cách đáp trả, lẩm bẩm nói: “Dù gì thì cũng không thể nào là siêu năng lực được...”

Cuối cùng Thế Minh cũng phản ứng lại, cậu thở dài một hơi, thấy mọi người đều đang nhìn mình với ánh mắt tò mò, sắc mặt đều không được tốt lắm: “Cường nói đúng, đây không phải siêu năng lực gì cả, chủ yếu là nhờ có nó!”

Nói xong, Thế Minh kéo sợi dây lại, phần cuối dây bạc nhuốm màu đỏ, từ từ tụ lại thành những giọt máu nhỏ lăn trên đó. Mọi người nhìn kĩ lại, phát hiện hóa ra là một sợi dây bạc rất mảnh nối với con dao, tất cả đều ngạc nhiên. Thế Minh cẩn thận lau sạch sợi chỉ bạc, sau đó đeo lại con dao vào cái đai bảo vệ cổ tay, thấy xác Năm Ma chia thành hai mảnh dưới đất, cậu thấy ghê tởm, nói với mọi người:

“Dọn gã cho sạch đi, đừng để lại bất kì dấu vết nào!"

Nói xong, Thế Minh nhanh chóng bước ra khỏi phòng.

Sau khi ra ngoài, Thế Minh hít sâu một hơi, thầm nói: Sau này dùng dao phải thật cẩn thận, đây quả là một món vũ khí bất khả chiến bại!

Lúc này, tên canh gác ở cửa tiến tới nói: “Anh Minh, giải quyết hai tên đàn em của Năm Ma rồi!”

“Ừm!” Thế Minh nói: “Xử lí sạch sẽ rồi chứ! Lúc khiêng ra ngoài thì cẩn thận vào, đừng để người khác phát hiện!”

“Em biết rồi ạ!” Tên đó đáp một tiếng rồi đi vào căn phòng bên cạnh.

Giờ đây, Năm Ma hợp tác với Thế Minh ba năm cũng đã chết dưới tay cậu. Đúng như những gì Thế Minh nói, Năm Ma đã không còn giá trị lợi dụng, hơn nữa hắn đã biết quá nhiều phi vụ buôn bán của bang Thế Minh, không tính đến chuyện của Thùy Linh, Thế Minh cũng sẽ tiêu diệt kẻ này, chỉ là có Thùy Linh thì khiến cậu cảm thấy cậu làm việc này thêm phần yên lòng hơn thôi.

Thế Minh chào mọi người trong bang phái rồi bắt xe về nhà. Ngọc Thư theo cậu về, rồi ở lại dưới quán tạp hóa dưới nhà.

Trong nhà vẫn không có ai, trông có hơi trống trải. Chỉ khi về nhà Thế Minh mới cảm thấy an toàn, có thể gỡ bỏ toàn bộ lớp phòng bị trên người. Cậu cởi quần áo ra, tắm một phen thoải mái, sau đó đắp chăn nằm trên giường xem TV, trong lòng lại nghĩ đến chuyện ở thành phố J.

Không biết Trung Vương đã xử lí chuyện của đội Hồn thế nào rồi? Thế Minh có chút không yên tâm, gọi điện thoại cho cậu ta: “Trung Vương, đội hồn có động tĩnh gì không?”

“Đội Hồn thì vẫn thế không có động tĩnh gì cả. Bang Thu Hồn đã đến Xóm Mới một chuyến sau khi anh đi không lâu, đi một vòng rồi rời đi luôn, chắc là xem chúng ta có rút sạch sẽ thật hay không!”

“Chúng mày ở lại có bị đội Hồn phát hiện không?”

“Chắc là không! Bọn em đã phân tán mai phục ở khắp nơi trong phố J rồi, giải quyết gọn gàng không chút sơ hở, nếu thật sự bị phát hiện thì chỉ có thể nói là ông trời không phù hộ mà thôi!”

“Được! Vẫn phải cẩn thận vào, nghe lời anh Lỗi, dù sao anh ta cũng xuất thân là một sát thủ, rất rành về việc ẩn nấp này!”

“Haha, anh Minh đừng quên em cũng xuất thân là quân trinh thám đấy, mấy cái vụ này em còn nằm lòng hơn!”

Nghe Trung Vương nói vậy, Thế Minh định nói thêm gì đó, những bên kia lại nói:

“Được rồi anh Minh, em biết nên làm thế nào, em và anh Lỗi đã thương lượng xong rồi! Anh yên tâm đi! Nếu không có gì ngoài ý muốn xảy ra thì ba ngày sau bọn em sẽ ra tay!”

“Được rồi, trước khi ra tay nhớ gọi điện cho tao, tao muốn lúc nào cũng biết được tình hình bên đó!”

Vâng!”

Thế Minh cúp máy, thầm nghĩ chắc Trung Vương và Tâm Lỗi cùng làm việc chắc sẽ không có vấn đề gì. Hơn nữa, khoảng thời gian này ông cụ Kim Bằng vẫn chưa rời đi, cho dù có vấn đề gì chắc ông cũng sẽ giúp một tay!

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 10
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.