Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đến phố J xử

Tiểu thuyết gốc · 1222 chữ

Nghĩ vậy, Thế Minh ngửa mặt lên nằm một lúc, nghĩ lại quá trình mới giết Năm Ma lúc nãy, thấy được con dao mà ông cụ Kim Bằng đưa cho cậu thậm chí còn mạnh hơn cả súng, hơn nữa còn khiến người ta khó đề phòng hơn, bản thân cậu lại càng thêm phần tự tin hơn.

Thế Minh càng nghĩ càng hưng phấn, bất giác ngồi dậy tiếp tục luyện tập. Bây giờ cậu đã nắm bắt được một số kĩ thuật, mu bàn tay sẽ không dễ dàng bị sợi dây cứa rách nữa, nhưng vẫn chưa khống chế hoàn toàn được con dao. Đến giờ cậu vẫn chưa đạt đến trình độ xoay con dao trong tay mà không để rơi xuống đất như ông cụ chứ đừng nói đến việc gọt táo bằng một tay. Thế Minh vừa ngẫm nghĩ những kĩ năng mà ông cụ dạy vừa luyện tập, trời đã tối đi lúc nào không biết.

Tiếng mở cửa đã thức tỉnh Thế Minh, thấy bố mẹ đã về, cậu vội cất dao, điện thoại và súng đi, những thứ này không thể để lộ trước mặt bố mẹ được.

Thế Minh bước ra khỏi phòng, thấy mẹ cậu đã về, cười nói: “Mẹ, mẹ về rồi à!”

“Ấy? Minh, con không đi học à, sao lại về rồi?”

“À... Trường con được nghỉ vài ngày, không có việc gì nên con về nhà ở vài hôm!”

“Minh, con không thể tự ý trốn học được...”

Chớp mắt, ngày thứ năm đã trôi qua. Mấy ngày vừa rồi Thế Minh chỉ ở trong nhà, rất ít khi ra ngoài, bang phái ở đất H đã đi vào quỹ đạo, không có việc gì cần cậu xử lí cả. Vì cậu thật sự rất hứng thú với dao pháp của ông cụ Kim Bằng nên vẫn luôn ở nhà tập luyện.

Ngày hôm đó, Thế Minh đang tập luyện thì nhận được điện thoại của Trung Vương:

“Anh Minh, mấy ngày này lớp phòng thủ của Hỏa Hồng nới lỏng, bên dưới thấy không còn đông như trước nữa! Em muốn nắm bắt cơ hội này, ngày mai sẽ ra tay!”

Thế Minh hỏi: “Có nắm chắc không?”

“Một trăm phần trăm thì em không dám nói, nhưng em và anh Lỗi đều cảm thấy có tám phần sẽ thành công!”

“Để tao nghĩ xem!”

Thế Minh trầm tư một lúc, có chút không yên tâm, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì hậu quả không thể tưởng tượng được:

“Trung Vương, mày đợi tao, bây giờ tao sẽ đi xe đến phố J, tìm tụi mày ở đâu đây?”

“Anh Minh, em thấy chuyện này không cần đích thân anh đi một chuyến đâu, em và anh Lỗi đều tự tin nắm chắc phần thắng!”

“Không được! Chỉ khi tao đồng hành cùng mọi người thì mới chắc chắn được. Đừng nói nữa, trước khi đến nơi tao sẽ gọi điện cho mày, tao chưa đến thì đừng có tự ý hành động!”

Thế Minh cúp máy rồi vội gọi cho Long: “Anh Long, anh điều động anh em đến phố M đi, đánh lạc hướng đội Hồn, để chúng tưởng rằng ta tiến tới đó!”

“Minh, chúng ta đã rút khỏi đất J rồi, chẳng lẽ đội Hồn vẫn chưa buông lỏng cảnh giác sao?”

“Không phải, chủ yếu là làm yểm hộ cho em, em định đích thân đến đất J chỉ huy, nếu không em cảm thấy không yên tâm!”

“Thế thì không được đâu, nguy hiểm quá!”

“Em tự có tính toán! Làm theo em nói đi, anh đến phố M cũng không phải để chơi đâu, muốn giả vờ thì giả vờ cho giống vào. Anh đến đấy xử bừa hai bang phái nào cũng được, sau đó xem tình hình rồi tính!”

“Vậy được rồi, gọi các anh em khác theo cùng sao?”

“Ừm, bảo Trọng Tuấn đi với anh đi, nó sẽ đưa ra ý kiến giúp anh!”

“Ừm. Anh biết rồi!”

Chiều đó, cả đảng Long của bang Thế Minh tấn công vào thành phố M, hơn nghìn người của đảng Long phân chia xe đi tới đó.

Lúc này, Thế Minh đeo kính râm, cầm hành lí đơn giản lặng lẽ lên một chiếc xe khách đến phố J, chỉ sợ sẽ khiến đội Hồn chú ý đến nên không đưa cả Ngọc Thư theo cùng.

Cả đường cậu không nói gì, năm giờ sau cậu tới phố J, gọi điện cho Trung Vương, hỏi rõ nơi ở của cậu ta rồi bảo tài xế lại tới đó.

Nơi Trung Vương ở là khu nhà tập thể cũ đã dột nát, đường đi lại rất nhiều ổ gà. Vì giờ là mùa thu, mưa lũ xối xả, nước mưa biến cả con đường thành ao bùn. Tài xế vừa lái xe vừa chửi bới đường xấu, phàn nàn rằng nếu đi con đường này một lần, chiếc xe yêu dấu sẽ mất năm năm tuổi thọ!

Thế Minh cười thầm, tên Trung Vương này biết tìm chỗ thật, đúng là có hơi hoang tàn đổ nát, nhưng thật sự là không dễ để tìm thấy.

Đi qua một đoạn đường dài, cuối cùng cũng nhìn thấy hai người chờ trực cậu. Trung Vương đang ngồi gác chân dưới mái hiên và Đặng Tâm Lỗi đang đứng bên cạnh. Thế Minh bảo tài xế dừng xe lại, ném cho anh ta hai trăm nghìn trả tiền thù lao. Tên tài xế vốn đang còn nhăn nhó mặt mày lập tức tươi cười, mồm miệng liến thoắng cảm ơn.

Hai người kia đưa Thế Minh vào phòng, bên trong còn năm, sáu anh em nữa, họ vội đứng dậy chào Thế Minh.

Thế Minh quan sát nơi đây một lượt, bên ngoài nhìn có vẻ rách nát nhưng bên trong bày trí cũng khá ổn áp, chỉ là có hơi bừa. Cậu hỏi: “Chỗ này là tụi mày thuê à?”

Trung Vương nói: “Lúc mới đầu đúng là muốn thuê, nhưng anh Lỗi không chịu, cứ nói gì mà có ở tạm thì cũng không thể bôi nhếch bôi nhác được, nên sau đó đã mua lại luôn!”

“Ờ!” Thế Minh nhớ đến căn biệt thự kia của ông cụ Kim Bằng, xem ra Đặng Tâm Lỗi ở Đạo Môn tiêu tiền quen thói rồi, cũng may là không mua một cái biệt thự như của ông cụ.

Cậu cười nói: “Mua rồi cũng tốt, sau này chúng ta dùng nơi này làm căn cứ bí mật. Trung Vương, nói nghe kế hoạch đánh úp của hai anh em đi!”

Trung Vương đáp lại một tiếng, lấy một bản phác thảo từ bên cạnh ra rồi trải lên bàn, vừa chỉ vừa giải thích. Thế Minh cúi người xuống nhìn, liên tục gật đầu. Trung Vương nói xong, Thế Minh nghĩ một lúc, cảm thấy không có vấn đề gì cả, gật đầu nói: “Được, cứ làm như vậy đi!”

Lúc này có tiếng gõ cửa ở bên ngoài, Trung Vương rút súng ra nhìn Thế Minh theo bản năng. Đặng Tâm Lỗi xua tay nói: “Có lẽ là người của tôi!”

Nói xong thì đi ra ngoài, đến cửa gã hỏi: “Tìm ai thế?”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 68

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.