Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đám cớm

Tiểu thuyết gốc · 1212 chữ

Thùy Linh cũng là người hiểu chuyện, nghe Đặng Tâm Lỗi nói vậy mới chịu thôi, trừng mắt nhìn Ngô Bán Tiên rồi cũng không nói gì nữa, quay đi liền tươi cười nói với Thế Minh: “Nể mặt anh Minh, em sẽ không làm khó ông ta nữa, vậy chúng ta mau chóng về nhà thôi.”

Ngô Bán Tiên thấy cô có có vẻ định bỏ qua cho mình, thấy đây là một thời cơ tốt, ông ta liền cầm tay Vân, rón rén bước đi, chỉ sợ cô sẽ hối hận. Lúc mấy người Thế Minh chợt nhớ ra hai người họ, thì cả hai đã đi xa rồi, chỉ còn nhìn thấy bóng lưng.

Bọn họ cũng không ở lại thêm nữa, mau chóng đi lên xe.

Ai ngờ chưa đi được bao lâu thì đã có bảy, tám chiếc xe cảnh sát từ bốn phương tám hướng ập tới, Đặng Tâm Lỗi kêu lên: “Minh, chúng ta bị bao vây rồi.”

Trong lúc nói chuyện, gã dùng tay đập vô lăng, đâm nát xe cảnh sát ở ngoài cùng bên phải rồi bỏ trốn.

Thế Minh suy nghĩ, hiểu ra Đặng Tâm Lỗi đã bị cảnh sát theo dõi rồi, hơn nữa người cảnh sát muốn bắt là cậu, nếu không bọn họ đã ra tay từ lâu rồi.

Thế Minh hiểu ra liền nói: “Anh Lỗi, anh tìm một chỗ kín đáo để dừng xe lại, nhiều ngõ ngách một chút để em tiện chạy trốn, người cảnh sát muốn bắt là em, họ sẽ không làm khó hai người đâu, anh đưa Linh đi trước đi.”

Đặng Tâm Lỗi sốt ruột, đang định nói gì đó.

Lúc này Thùy Linh chen lời nói: “Anh đang bị thương, không đi được xa đâu, cảnh sát sẽ không làm khó em đâu, em chỉ là một học sinh, người nguy hiểm là anh mà.”

Nói xong thì cô ngừng một lát, nghĩ rồi nói tiếp.

“Anh Lỗi, anh nghĩ cách lái xe đến chỗ thành phố đông đúc đi, đợi em gọi điện thoại cho mấy anh em của Đạo Môn có vóc dáng sêm sêm với anh Minh qua đây tiếp ứng, đến lúc đó nghĩ cách để anh Minh chạy trốn.”

Thế Minh thầm khen Thùy Linh thông minh, nhưng với tình hình trước mắt e là không thể chống đỡ được đến lúc đó, cảnh sát đợi đến lúc này mới ra tay e là đã bố trí thiên la địa võng sẵn rồi. Cậu thầm than một tiếng, hôm nay sợ rằng sẽ rắc rối to đây, nhưng trước mắt quả thật cũng không có cách nào tốt hơn.

Lúc đang suy nghĩ, chợt có một tiếng động lớn vang lên, sau đó chiếc xe mất thăng bằng, hóa ra là có một chiếc xe cảnh sát đuổi kịp đâm vào đuôi xe của họ.

Chiếc xe bị va chạm rồi quay một vòng sang bên phải con đường, Thế Minh chỉ cảm thấy trời đất như quay cuồng, cuối cùng chiếc xe lật sang bên đường.

Thế Minh vốn đã bị thương, sau khi bị va chạm như vậy, cậu cảm thấy toàn thân như rã rời, mắt tối sầm và suýt nữa ngất đi.

Trong cơn choáng váng, cậu chỉ cảm thấy có người lôi cậu ra khỏi xe, bên tai không nghe thấy gì ngoài tiếng “ù ù”. Một lúc sau, không biết qua bao lâu, cảm giác được một luồng nước lạnh xối vào mặt, Thế Minh mới hơi tỉnh lại, nhưng đầu vẫn thấy nặng trịch.

Mở mắt ra, Đặng Tâm Lỗi đang lo lắng nói gì đó, Thế Minh hơi lắc lắc đầu, cố gắng để nghe.

Đặng Tâm Lỗi chỉ về một phía, giọng nói vô cùng sốt ruột: “Minh, không có nhiều cảnh sát lắm, để tôi chặn lại, bên cạnh có một cái ngõ nhỏ, cậu đi từ đó...” Những lời còn lại cậu không thể nghe rõ nữa.

Thế Minh dốc hết sức, một lúc sau mới bò dậy được từ dưới đất, cố gắng chống đỡ cơ thể loạng choạng đi về phía Đặng Tâm Lỗi chỉ, trước mắt vẫn còn thấy choáng váng mơ hồ.

Sau khi đi vào ngõ, Thế Minh chống tay lên tường thở dốc. Lúc này ý thức và cảm giác đau đớn mới dần hiện lên, cậu quan sát tình hình xung quanh. Nhưng sức khỏe của cậu lúc này thực sự là quá kém, đi được vài bước đã nghe thấy tiếng bước chân phía sau truyền đến.

Thế Minh quay đầu lại nhìn, đã có vài cảnh sát xuất hiện phía sau, trong tay đều cầm súng, bọn họ hét lên: “Đứng yên, giơ hai tay lên.”

Thế Minh lạnh lùng nhìn đám cảnh sát này, vẫn bất động, bình tĩnh lại, thầm cầu nguyện cho Thùy Linh và Đặng Tâm Lỗi được bình yên, bây giờ cậu cũng không lo được nhiều nữa.

Cảnh sát dần dần tiến sát lại, lúc cách cậu không đến năm mét, có một tên to cao bước lên phía trước, vung tay tát Thế Minh một cái: “Đm bảo mày giơ tay lên mày có nghe thấy không!”

Thế Minh bị đánh đến choáng váng, tức giận nhìn kẻ đó. Hắn bị Thế Minh nhìn như vậy thì khó chịu, cầm súng gõ vào đầu Thế Minh vài cái: “Oắt con, mày nhìn cái gì, không phục à, mày có tin là tao dùng một phát súng bắn vỡ sọ mày không!”

Thế Minh nghiến răng, cúi đầu xuống tỏ vẻ yếu đuối, cái cảm giác bị bắt nạt vài năm trước lúc cậu còn là học sinh đã quay lại. Tóc mái che đi đôi mắt đỏ rực của cậu, đôi mắt ấy giờ đây không khác gì một con dã thú. Chỉ là tên cảnh sát thô bạo kia không nhìn thấy, những cảnh sát khác đều đứng một bên không tiến tới ngăn cản, cười cợt mắng chửi.

Lúc này, giọng nói tức giận của một cô gái vang lên: “Aaa, đừng đánh anh của tôi, anh ấy bị thương rồi, đám khốn khiếp này, tôi sẽ không tha cho mấy người.”

Thùy Linh thấy Thế Minh bị đánh thì khóc lóc muốn xông tới nhưng bị mấy tên cảnh sát cản lại. Tên cảnh sát đánh Thế Minh kia vẫn không biết sống chết mà còn trêu chọc:

“Cô em này xinh đấy, sao lại có một thằng anh thế này chứ.” Nói xong còn lắc lắc đầu tỏ vẻ.

Sau đó, hắn nhe cái bộ răng vàng khè ra cười với Thùy Linh: “Cô em, hay là nhận anh đây làm anh trai đi, ít nhất thì anh trai cũng không bị đánh đập như thế, mất mặt lắm, haha.”

Thùy Linh nghe thế thì tức tối nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm tên cảnh sát, cô thề rằng nhất định phải khiến hắn trả giá.

Thế Minh chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt cậu đỏ lừ, tên kia thấy vậy thì ngây ngốc tại chỗ.

Ánh mắt này là thế nào? Tựa như một con hổ sao? Hay báo? Hay Sói? Tóm lại thì cũng không phải ánh mắt của người.

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 8
Lượt đọc 70

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.