Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Đưa vào bệnh viện

Tiểu thuyết gốc · 1507 chữ

Thế Minh nở nụ cười ranh mãnh, nghiêng đầu né mũi dao của đối phương, nhanh như một tia chớp tay trái cậu đấm huỵch vào ngực hắn.

Người kia tốt nghiệp trường cảnh sát chính quy nên phản ứng rất nhanh, thấy lòng bàn tay của Thế Minh còn có ánh sáng gì đó màu vàng ánh kim, biết được có điều bất ổn liền nhanh chóng lấy tay cầm súng chặn lại.

Thế Minh dùng con dao đang cầm trong tay đâm vào cánh tay đối phương, cậu càng trở nên tàn nhẫn hơn, buông con daogăm vàng trong tay ra, nhanh chóng dùng lòng bàn tay lấy sợi dây bạc vòng qua cánh tay của hắn, sau đó dùng sức ở cổ tay, “rắc” một tiếng, cánh tay hắn bị cắt lìa ra.

Đặng Tâm Lỗi ở phía sau chạy đến bảo vệ Thùy Linh, Thế Minh thấy vậy cũng yên tâm hơn.

“Aaa!” Tên kia đau đớn hét lên, bịt chỗ tay bị đứt, nhảy tưng tưng tại chỗ. Thế Minh cười khẩy nhìn hắn, kéo sợi dây bạc lấy con dao găm vàng về.

Mấy người cảnh sát khác đều ngơ ra, một lúc sau mới chợt phản ứng lại, cùng nhau xông tới bao vây Thế Minh. Có một cảnh sát xông lên đánh cầm súng đánh mạnh vào gáy cậu từ phía sau, Thế Minh cũng có thể cảm thấy được, nhưng cậu lại không còn sức để tránh đi, chỉ thấy đầu ong lên, trước mắt tối mịt rồi ngất đi.

Cảnh sát không biết Thế Minh có ngất thật hay không, tiến tới đá đá cậu để kiểm tra. Cho dù Thế Minh không ngất thật thì giờ cũng bị bọn họ đá đến mức ngất đi.

Mà lúc này Thùy Linh muốn xông lên nhưng lại bị Đặng Tâm Lỗi giữ chặt lấy, nếu như ánh mắt có thể giết người thì đám người kia đã chết hàng trăm nghìn lần rồi.

Đặng Tâm Lỗi phải bảo vệ Thùy Linh, thực sự không có dư sức để lo cho Thế Minh, thấy tình hình trước mắt thì nói:

“Mấy người nhớ kĩ cho tôi, bây giờ mấy người cứ đá cho thỏa sức vào, tôi ở đây đảm bảo, mấy người đá cậu ấy bao nhiêu cái thì sau này tôi sẽ trả lại gấp bội.”

Cảnh sát nghe vậy thì ngơ ra, nhìn Đặng Tâm Lỗi. Họ biết người này là nhân vật quan trọng của Đạo Môn, lúc xuất phát cấp trên đã dặn rồi, chỉ bắt Thế Minh, đừng có động vào bất cứ ai của Đạo Môn, nhất là cô gái kia. Lúc này bọn họ mới không cam lòng mà dừng lại. Tên bị Thế Minh cắt mất cánh tay đã được đưa đến bệnh viện. Có hai người kéo tay của Thế Minh, lôi cậu ra khỏi con hẻm, máu dưới mặt đất tạo thành những vệt dài.

Lúc Thế Minh bị đưa lên xe cấp cứu thì đã thoi thóp, nhân viên y tế vội lấy cáng ra khỏi xe rồi đưa Thế Minh đến bệnh viện gần đó...

Trận chiến của bang Thế Minh đến đây mới xem như là kết thúc, tên cầm đầu của đội Hồn ở thành phố J bị giết, đồng thời còn giết được bốn mươi bảy tên Trung Quốc của đội Hồn, khiến hai mươi tên bị thương. Mà bên Thế Minh cũng có không dưới mười người thiệt mạng. Hai bang phái bị cảnh sát bắt tất cả hơn bốn mươi người, mỗi bên một nửa, quan trọng nhất là trong đó còn bao gồm cả Thế Minh.

Thế Minh được đưa đến bệnh viện, sau một hồi cấp cứu, cậu mới xem như là tạm thời giữ được mạng, nhưng cậu bị thương ở nhiều chỗ, trong não có một lượng lớn máu tích tụ, hôn mê mãi không tỉnh dậy. Tuy là vậy, cảnh sát cũng không buông lỏng cảnh giác, cậu được chuyển từ Bệnh viện số 2 sang Bệnh viện Quân đội và phái nhiều người canh chừng cậu liên tục trong hai tư giờ. Sau đó, quân đội cũng đã phái người tham gia vào.

Thành viên đội Ám nhiều lần muốn cứu Thế Minh ra, nhưng vì canh gác quá nghiêm ngặt nên đã tay trắng trở về. Cốt cán trong bang phái lại tập hợp ở thành phố J, nhưng cũng bó tay hết cách. Đặng Tâm Lỗi nói chuyện này cho ông cụ Kim Bằng, hi vọng có thể cứu Thế Minh ra ngoài nhờ vào quan hệ giữa ông cụ và quân đội, cuối cùng đến cả người mà Kim Bằng nhờ vả cũng bất lực, người đó nói với ông cụ, chuyện lần này của Thế Minh thương vong không dưới một trăm người, trong đó còn có rất nhiều người là người Trung Quốc và học sinh cấp ba, ảnh hưởng quá lớn, đến cả trung ương cũng thấy chấn động nên đã phái người xuống điều tra rõ ràng chuyện này. Tuy người được nhờ vả ở bên quân đội nhưng cũng không nhúng tay vào được.

Sau khi mọi người ở bang Thế Minh nhận được tin thì không thể chờ đợi thêm nữa, Phạm Cường và Đông Thắng cầm đầu, chuẩn bị chiến với Bệnh viện Quân đội. Nhưng lại bị Long và Trung Vương cản lại, ý của Long là đợi bàn thêm với ông cụ đã, còn Trung Vương cho rằng phải tấn công, nhưng phải có kế hoạch chứ không thể làm bừa được! Mỗi người một ý, cả bang phái rối tung rối mù lên.

Vài ngày sau, trên một con phố nào đó của thành phố J, vẫn có người qua người lại như thường ngày, vô cùng náo nhiệt.

Ngô Bán Tiên và Vân đứng ở một góc đường, nhìn vào màn hình lớn ngoài mặt đường phía trước thì nhíu mày, màn hình đang chiếu vụ án của bên xã hội đen mấy ngày trước.

Vân liếm liếm cây kem hình con thỏ trong tay, tạo ra tiếng “chẹp chẹp” đầy thỏa mãn, sau đó nói với Ngô Bán Tiên: “Ông ơi, ông đang xem gì thế, mấy cái tin tức này có gì hay đâu.”

Ngô Bán Tiên nói: “Vớ vẩn, tin tức lớn như thế, chết biết bao nhiêu là người, ông quan tâm tí không được sao?”

Nói đến đây, ông ta lẩm bẩm: “Việc này ảnh hưởng lớn đến thế nhưng lại không nói đến việc bắt được nhân vật quan trọng, hay là chỉ bắt được mấy tên tép riu thôi?”

Vân lườm ông, nói: “Thật không hiểu nổi ông, mồm kêu nói là quan tâm đến xã hội, quốc gia đại sự! Nhưng lại chưa từng thấy ông có hành động gì đóng góp, toàn đi lừa tiền. Nếu bảo ông không quan tâm thì có tin tức mới cũng hóng đầu tiên, lẩm bẩm nghiên cứu phân tích như thần.”

Ngô Bán Tiên ngưng lại, tức giận nói: “Tuy ông đã lớn tuổi, nhưng trên thế giới này còn có mấy chuyện mà ông không biết chứ? Hơn nữa, ông lừa tiền hồi nào? Đó là ông kiếm nhờ vào bản lĩnh đấy, với cả, từ thời còn trẻ ông của cháu đã đi tung hoàng ngang dọc bốn phương, đọc vô vàn sách vở, trên thông thiên văn, dưới tường địa lí...”

Vân cũng chẳng buồn nghe, ngoảnh đầu rời đi.

Những lời tự luyến còn chưa nói xong của Ngô Bán Tiên đành phải nuốt ngược vào trong, ông ta “hừ” một tiếng, nhìn màn hình lớn lần cuối rồi cũng quay người rời đi.

Cứ nói mãi, ông ta cảm thấy bản thân rất mất thể diện trước mặt cháu gái, bèn đánh trống lảng, nói: “Cũng không biết tên Lê Thế Minh đó có liên quan đến chuyện này không, sự việc lần này lớn đến vậy, nếu bị trung ương bắt được thì chết chắc.”

Vân trừng mắt nhìn ông ta, nói: “Ông đừng có nói bừa, ngày đó cháu nhìn tướng tay của anh ta rồi, người này tuy đường sống rất đặc biệt, nhưng chắc chắn không phải người đoản mệnh.”

Ngô Bán Tiên cười lớn, nói với Vân: “Đương nhiên rồi, cháu tưởng ông không biết xem à?”

Vân bật cười thành tiếng, nói: “Ông xem được mới lạ.”

Ngô Bán Tiên nói: “Phải biết rằng cả vạn người mới có một người loạn mệnh, bây giờ ông càng ngày càng tò mò về tên nhóc đó!”

Vân vội gật đầu, cười nói: “Thật ra cháu cũng thế...”

Hai người mải mê nói chuyện, nhất thời quên mất nhìn đường, chợt phát hiện có người xuất hiện trước mặt bọn họ, suýt chút nữa thì bọn họ va phải, giật mình hú vía, vội đứng lại, không dễ gì mới có thể bình tĩnh lại, Ngô Bán Tiên tức giận nói:

"Mấy người định làm gì...”

Bạn đang đọc Khởi đầu của bóng đêm sáng tác bởi Damangtieng24
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Damangtieng24
Thời gian
Lượt thích 9
Lượt đọc 65

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.