Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Hoa đại nhân là Công chúa?

Tiểu thuyết gốc · 2028 chữ

[Chúc mừng kí chủ thu thập Hồng Bao Tím x2]

[Chúc mừng kí chủ thu thập Hồng Bao Đỏ x3]

[Chúc mừng kí chủ thu thập Hồng Bao Vàng x3]

Đây đều là số hồng bao thu thập được trên người bọn người Lâm Gia.

Tuy nhiên vẫn còn một túi hồng bao trên người tên đã chạy thoát kia. Hồng bao mà hệ thống quét trúng. Hoàng Quốc Việt quyết tâm lấy bằng được.

Mở ra hồng bao màu tím, Võ Hồn bắn tỉa 1 năm cứ vậy đưa cho Phó Đô và Phó Đồng, để hai người họ biết cách sử dụng súng thành thạo.

Trương Ngọc Chi và hai cô gái khá được Hoàng Quốc Việt cho giữ súng, nhưng trong súng chỉ có một viên đạn, còn dặn dò về đóng mở chốt an toàn, mang theo phòng thân mà thôi.

Phó Đô Phó Đồng mỗi người mang theo 20 viên đạn, bây giờ Hoàng Quốc Việt đã tin tưởng những người họ. Họ là những người không bỏ đi khi hắn gặp nạn.

Trải qua sự việc đêm qua, các chị em như trưởng thành hơn rất nhiều.

Trương Ngọc Chi cũng vậy, cũng đã mất đi sự hồn nhiên vốn có.

“Thiếu gia, anh đi đâu vậy?”

“Đến Lâm Gia.”

“Anh đang bị thương cơ mà?”

“Không sao, tự tôi biết tính toán.”

“Em sẽ đi cùng với anh.” Phó Đồng xông xáo nói.

“Được, hai người theo tôi.”

Phó Đô Phó Đồng vui vẻ, vì được kề vai cùng Hoàng Quốc Việt.

Trương Ngọc Chi cùng mọi người cũng biết mình đi cũng chẵn giúp ích được gì nên không nói gì thêm. Dù sao, cái cảm giác giết người lúc nãy vẫn còn ám ảnh.

….

Trước thương đoàn Lâm Gia, Hoàng Quốc Việt và Phó Đồng Phó Đô đứng một bên quan sát.

Mặc dù tên kia trốn thoát nhưng Hoàng Quốc Việt vẫn có thể nhận dạng được. Tuy nhiên hắn phải nằm trong tầm mắt của hắn. Bởi vì chiếc hồng bao vẫn còn dính trên người, giống như con chip nhận dạng vậy.

Ba người thay phiên nhau canh gác, chỉ cần là người lạ mặt ra vào Lâm Gia liền gọi Hoàng Quốc Việt dậy.

….

Sáng ngày hôm sau, trước cửa thương đoàn Lâm Gia người người ra vào nườm nượp. Hoàng Quốc Việt với hai vết thâm quần trên mắt dán vào đám người.

Bỗng tên hội trưởng Lâm Nhất Cấn đi ra, cung kính mời ai đó bước ra. Trên hông hắn có đính lên một túi hồng bao.

“Chính là hắn.” Hoàng Quốc Việt cười nói.

“Giờ phải làm sao đây anh?”

“Về ngủ thôi?”

???

Phó Đô, Phó Đồng không hiểu nhưng cũng chỉ biết làm theo. Chỉ thấy Hoàng Quốc Việt nói chuyện với một tên ăn mày, sau đó còn cho hắn 5 đồng vàng. Tên ăn mày gật đầu lia lịa, rồi bám theo đám người Lâm Gia.

…..

Hôm nay công chúa và cận vệ cũng ghé sang tiệm nhưng lúc này Hoàng Quốc Việt đang ở phủ Lâm Gia. Trương Ngọc Chi tiếp đãi họ bằng những món ăn ngon được nêm thêm Ngũ Vị Hương. Khiến công chúa và cận vệ ăn một bữa cực kì sảng khoái. Không ngừng khen ngợi hết lời. Còn ngỏ ý nói Trương Ngọc Chi khuyên ông chủ về kinh đô mở tiệm. Trương Ngọc Chi không dám quyết định, chỉ nói trừ cho qua chuyện.

Quán cơm Lam Việt vẫn ế ẩm như vậy, không một ai dám ghé qua. Không những bị Trấn Trưởng áp cản, mà hôm qua nơi này còn xảy ra án mạng.

Lúc này Hoàng Quốc Việt trở về, thấy công chúa và cận vệ Trần Huy Tuấn đang say xưa hắn mới lại gần bắt chuyện, tay còn khoát lên vai hai người, mỉm cười nói.

“Hôm qua thật cảm ơn hai người đã đến giải vây. Nếu không bây giờ tôi đã ở trong ngục rồi.”

“Vô lễ.”

Trần Huy Tuấn thấy Hoàng Quốc Việt vô lễ, tay hắn dám khoát vai mình đã đành, còn khoát cả vai của công chúa, hắn bèn đẩy Hoàng Quốc Việt ra xa.

“Sao anh lại khó chịu như vậy? Tôi chỉ muốn cảm ơn thôi mà.” Hoàng Quốc Việt khó hiểu nói.

“Đừng có tự ý khoát vai người khác.”

“Không sao, ông chủ Hoàng, anh thật sự là người rất thú vị đấy.” Công chúa vừa ăn gà chiên vừa khen ngợi.

“Ha ha, anh quá khen rồi.”

Trương Ngọc Chi biết ý cũng dọn thức ăn ra thêm. Phó Đô, Phó Đồng thì ăn ở bàn bên cạnh.

“Này, anh có muốn đến kinh đô mở quán ăn không? Tài nghệ của Trương đầu bếp thật không tệ nha. Với lại ở đây anh bị chèn ép như vậy, đến kinh đô có tôi chống lưng, xem ai dám ức hiếp anh.”

Công chúa lỡ lời, khiến Trần Huy Tuấn cau mày lại, không ngờ công chúa lại cả tin vào con người này như vậy.

Hoàng Quốc Việt nghe thấy thì hết sức vui mừng. Hắn đã muốn rời đi khỏi nơi này lâu rồi, không ngờ còn kiếm được cây cột chống lưng thật ngoài mong đợi.

Vui quá trớn hắn nắm lấy tay nhỏ nhắn của công chúa.

“Cảm ơn anh, tôi cũng muốn đi đến kinh đô lập nghiệp.”

“Tốt quá, vậy sau này tôi đều có thể được ăn món ăn do Trương đầu bếp nấu rồi.”

Trần Huy Tuấn nhìn hai người nắm tay mà như lửa đang thiêu đốt cơ thể, nhưng lại không làm gì được. Không phải vì hắn mến mộ công chúa, mà là một tên dân thường lại dám vô lễ với công chúa như vậy. Lý tưởng nghề nghiệp của hắn không cho phép.

Bỗng Trần Huy Tuấn đặt mạnh thanh kiếm xuống bàn phát ra âm thanh “cộc”, rồi nói.

“Ông chủ, thêm rượu đi.”

Lúc này mới khiến cho câu chuyện đổi chủ đề.

Hoàng Quốc Việt nói rằng còn phải sắp xếp công việc rồi mới đến Kinh Đô được.

Công chúa rời đi, để lại cho hắn một cái ngọc bài của Trần Huy Tuấn, nếu để ngọc bội của nàng chắc chắn sẽ bị bại lộ thân phận. Còn của Trần Huy Tuấn cùng lắm là cận vệ trong cung mà thôi. Lộ thì đã sao?

….

3 cái hồng bao đỏ, Hoàng Quốc Việt sử dụng luôn.

Mở ra được thêm 2 khẩu T2 cho hai người phụ nữ còn lại, đồng thời mở cái còn lại thêm 50 viên đạn.

Sau đó thu dọn đồ đạc, bán lại căn nhà. Rất nhanh đã xử lý xong. Căn nhà mua 2000 vàng, bán tháo lại chỉ còn 1 nửa, quá lỗ, nhưng không sao, tiền rất nhanh rồi cũng sẽ kiếm lại được mà thôi.

Mang theo 1 rương Ngũ Vị Hương, 1 rương Bột Ớt. Hoàng Quốc Việt còn dư lại 3 hồng bao màu vàng chưa sử dụng, và hắn để sử dụng sau, hiện tại chưa nghĩ ra thứ gì phù hợp.

Phó Đô, Phó Đồng, mỗi người 20 viên đạn cùng với khả năng bắn tỉa 1 năm, đã là cánh tay đắc lực của Hoàng Quốc Việt.

Trương Ngọc Chi được Hoàng Quốc Việt dặn dò đi theo công chúa và Trần Huy Tuấn, chắc chắn sẽ an toàn hơn rất nhiều, vì lúc này họ chưa có khả năng tự bảo vệ, với lại nguy hiểm trùng trùng nếu đi cùng với hắn.

Hoàng Quốc Việt và hai anh em họ Phó thì đi một con đường riêng, còn công khai với cả thị trấn biết rằng mình rời đi, nhằm thu hút chú ý của Lâm Gia.

Hoàng Quốc Việt lần này quyết tâm lấy được túi hồng bao trên người tên Hộ Pháp kia.

….

Hoàng Quốc Việt ngồi trên một chiếc xe ngựa, cùng Phó Đô, Phó Đồng ngồi trên một chiếc xe ngựa khác.

Đến địa phận thôn Bắc Khê, nơi đây đồi núi khá nhiều, người muốn đi qua khu vực khác phải băng qua một con đường, mà nơi đây hai bên đồi đều có vách cao đến 8 mét, dốc đứng.

Hoàng Quốc Việt lợi dụng góc khuất, cùng Phó Đô Phó Đồng nhảy xuống xe. Hai phu kéo xe ngựa vẫn cứ tiếp tục đi vì đã được nhận tiền từ trước.

Một lúc sau, một đám tổng cộng 17 người thúc ngựa chạy đến. Đi đầu chính là tên mang hồng bao.

Khi đi qua thông lộ, bỗng một hòn đá to lăn xuống khiến đoàn người kéo ngựa hí vang dừng lại

“Cướp đường sao?” Tên cầm đầu hét lớn.

Nhưng đáp lại hắn là ba tiếng súng nổ rầm trời cùng phát ra một lúc.

Đoàngggg!

2 viên thủng ngực, một viên bắn trượt ghim vào đầu con ngựa.

Trong phút chốc tên cầm đầu là Hộ Pháp ngã xuống. Chết nhanh đến mức mà không ai kịp nhận ra chuyện gì.

Hộ pháp Lâm Gia lợi hại như vậy mà chỉ trong tích tắc bị giết chết như vậy sao?

Sợ hãi tột cùng, đám người thúc ngựa quay về chạy trốn, bỏ lại xác tên Hộ Pháp nằm chường ườn dưới đất.

Từ đó câu chuyện về một vị cao thủ tại thông lộ Bắc Khê lan truyền, và sau đó không ai có thể tìm ra tung tích vị cao thủ đó.

[Chúc mừng kí chủ mở túi Hồng Bao nhận được:]

[Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1]

[Hồng Bao Tím Nhất Cấp x2]

Ngay lập tức hắn sử dụng hồng bao tím nhất cấp, mở ra Võ Hồn Đặc Công 10 năm x1. Nhằm ăn vào để gia tăng lên 20 năm, nhưng không như hắn, trong cơ thể thay đổi một chút về thể hình mà thôi.

Hoá ra là không có cộng dồn, Hoàng Quốc Việt bị chấn kinh một hồi. Sau đó dùng tiếp hồng bao tím còn lại, mở ra Võ Hồn Kiếm Thuật 10 năm x1.

Vậy là kỹ năng từ 3 năm được tăng tiến trở thành 10 năm. Lĩnh hội về kiếm thuật gia tăng vượt bậc, cấu tạo của cơ thể cũng có sự biến đổi phù hợp. Phút chốc người hắn lại toát ra một màu đen của máu bầm tích tụ.

Mà việc này hắn cũng đã quen, Phó Đồng Phó Đô cũng không lấy làm lạ. Vì khi sử dụng võ hồn bắn tỉa, họ cũng bị tương tự như vậy dù ít hơn.

Tuy cảm thấy rất thần kì, nhưng họ không hỏi gì thêm. Khi nào Hoàng Quốc Việt muốn nói thì sẽ tự nói, đây là điều mà hầu hết mọi người ở đây đủ khôn ngoan đều biết.

Cái đuôi bị cắt đứt, Hoàng Quốc Việt thuận tiện đến kinh đô. Dù vậy hành trình cũng phải hết sức thận trọng, không thể xem thường Lâm Gia, một thế lực to lớn.

…..

10 ngày sau đó, nhóm ba người đã đến được kinh đô của Xích Hoa Quốc.

Trong thời gian đó, Hoàng Quốc Việt cũng thu thập thêm vài hồng bao nhỏ nhờ hệ thống quét định vị, nhưng đều là hồng bao màu vàng mà thôi.

Hiện tại Hoàng Quốc Việt sở hữu:

Hồng Bao Đỏ Nhất Cấp x1

Hồng Bao Vàng x5

Thông tin cá nhân:

Hoàng Quốc Việt.

Võ Hồn Kiếm Thuật 10 năm.

Võ Hồn Đặc Công 10 năm.

Võ Hồn bắn tỉa 1 năm.

Xuất trình ra ngọc bội của Trần Huy Tuấn tại cổng kinh đô, rất nhanh, các binh lính thay đổi thái độ với nhóm 3 người.

Mời họ vào trạm xá nghĩ ngơi, còn sai người đi thông báo cho Trần Huy Tuấn.

Một lúc sau, đám người Trương Ngọc Chi đến, đưa họ về nhà. Hai bên đều nói chuyện rất vui vẻ trên đường đi.

Mà lúc này, tai mắt của Lâm Gia cũng đã thấy, Phủ Lâm Gia bắt đầu rục rịch.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.