Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

1 cân 10000 đồng vàng?

Tiểu thuyết gốc · 2046 chữ

Hoàng Quốc Việt nghỉ chân tại một căn nhà trọ. Số tiền hơn 1000 đồng vàng được Trương Ngọc Chi giữ nguyên, cùng các hành lý. Để tiết kiệm hơn, 5 chị em còn thuê ở chung 1 phòng lớn.

“Tiết kiệm là tốt, nhưng hà khắc với bản thân quá cũng không tốt đâu.” Hoàng Quốc Việt nhẹ giọng nói.

“Không sao ạ, dù sao từ nhỏ đến giờ tụi em cũng chịu khổ đã quen.”

1000 đồng vàng theo như điều tra thì không đủ mua một căn nhà nào ở Kinh Đô cả.

Một căn nhà bình thường cũng 3000 đến 5000 nghìn đồng vàng, chưa nói đến một cửa hàng đắc địa.

Xích Hoa Quốc, gồm có 2 thành phố lớn là Thanh Châu, Lam Châu. Còn Xích Châu vừa là thành phố lớn vừa là kinh đô. Ngoài ra còn có 10 thành trì và nhiều thị trấn, thôn làng trực thuộc.

Hai thế lực lớn nhất Xích Hoa Quốc chính là Lâm Gia và Mạnh Gia.

Với hệ thống các tiệm buôn bán nhiều loại mặt hàng, trải dài khắp vương quốc, tiền tài của hai nhà này xếp hàng bậc nhất, chỉ sau hoàng thất mà thôi.

Dựa vào tiền tài của mình mà hai thế lực này trở thành trụ cột của quốc gia, được phong làm Quốc Sư.

Lâm Thiên Nhân, Tả Quốc Sư.

Mạnh Cung Đoàn, Hữu Quốc Sư.

Hai thế lực này luôn ngầm đấu đá lẫn nhau.

Nếu đã đắc tội với Lâm Gia, thì chỉ có cách tốt nhất là mượn sức Mạnh Gia đè bẹp Lâm Gia.

Mà con đường nhanh nhất, lẫn lợi hại nhất, chính là đánh vào nền kinh tế.

Chỉ cần Mạnh Gia chiếm ưu thế thị trường thì Lâm Gia chắc chắn sẽ thua thiệt lớn.

Mà thứ có thể làm đảo lộn thị trường là gì?

Chính là Ngũ Vị Hương.

Khi Ngũ Vị Hương nằm trong tay Mạnh Gia chắc chắn sẽ lôi kéo được thêm nhiều người về phe cánh của mình, Lâm Gia lúc đó sẽ lâm vào tình thế nguy cấp.

Hoàng Quốc Việt liền liên hệ với người của Mạnh Gia, hắn đến ngay cửa hàng bán gia vị mà nói chuyện với quản lý.

Khi đi hắn còn mang theo một hộp chân gà nướng. Cái này chính là dùng để chứng minh giá trị của Ngũ Vị Hương.

Lúc đầu tên quản lý còn không tin, nhưng sau khi ăn thử chân gà nướng liền thay đổi thái độ. Biết sắp có một vụ làm ăn lớn, hắn vội vàng về Mạnh Gia báo tin.

Công nhận người làm ăn thật nhanh nhẹn. Chẳng mấy chốc đã có một thiếu niên anh tuấn, ăn mặc sang trọng đến.

Là Đại Thiếu Gia của Mạnh Gia, Mạnh Cung Phong.

Hắn ta toát lên một vẻ cao sang quý phái, là người có học thức, trán cao, mắt sáng, là người khiến người khác nhìn vào đã có một sự tôn trọng nhất định.

“Hoàng công tử.”

“Mạnh thiếu gia.”

Hai người bàn về vụ làm ăn Ngũ Vị Hương. Để nâng giá lên cao nhất có thể, Hoàng Quốc Việt tiết lộ rằng hiện tại chỉ cung cấp được 100 gam bột, tương đương 10 gói ở hiện đại mà thôi. Mà 3 ngày mới có thể lấy ra 100 gam.

Nói tóm lại 100 gam Ngũ Vị Hương có thể chế biến 1000 hộp gà nướng mới dùng hết, kết hợp cùng với các gia vị bình thường khác.

1000 vàng cho 100 gam Ngũ Vị Hương. Hoàng Quốc Việt cũng không dự tính được.

Bất quá hắn cũng giả ngây giả ngốc, tỏ vẻ phân vân.

Sau đó tên Đại Thiếu Gia kia lại nói tiếp.

“Tôi sẽ cọc cho anh 1000 đồng vàng, nếu như anh chỉ cung cấp cho Mạnh Gia.” Mạnh Cung Phong nghiêm túc nói.

“Như vậy thì có hơi khó cho chúng tôi. 1000 vàng đổi lại không cung cấp cho Lâm Gia thì được.”

“Thành giao.”

“Mạnh thiếu thật là biết tính toán nha.”

“Hoàng công tử quá khen. Tôi xin cáo lui, ba ngày mong công tử cất công đến đây giao dịch.”

“Tất nhiên rồi.”

Hoàng Quốc Việt mang 2000 đồng vàng, ung dung ra khỏi tiệm.

“Anh Hoàng, thế nào rồi.”

“Vượt ngoài mong đợi.”

“Bao nhiêu anh, anh nói em biết đi.”

“Ha ha, trừ khi cậu học được bảng cửu chương đi đã.”

“Ôi, thật sự làm khó em quá.” Phó Đồng vò tai bứt tóc than thở.

Lúc này theo sau họ có hai người là người của Mạnh Gia theo dõi.

Trong thời gian ba ngày, Hoàng Quốc Việt vô tình trở thành thầy giáo dạy toán bất đắc dĩ.

Phép cộng trừ nhân chia một lèo dạy lại cho đám người. Trong đó, Trương Ngọc Chi là người tiếp thu nhanh nhất.

Mới 3 ngày đã có thể thực hiện được các phép toán một cách thành thạo. Còn học thuộc luôn các cách tính diện tích các hình.

Và cũng trong ba ngày này, kinh đô Xích Châu bị chấn động lớn, bởi Ngũ Vị Hương do Mạnh Gia tung ra thị trường.

Các quý tộc, lẫn thương đoàn đều rất nóng lòng muốn mua được Ngũ Vị Hương. Nhưng Mạnh Gia nào đâu chủ yếu dùng để bán, mà là dùng để lôi kéo quan hệ.

Ngũ Vị Hương cùng với đầu bếp chuyên nghiệp khiến món ăn càng thêm đậm đà, cuống hút. Chẳng mấy chốc mà 100 gam Ngũ Vị Hương đã dùng hết. Mạnh Gia cho người đến hối thúc Hoàng Quốc Việt.

Và tất nhiên hắn cũng không bỏ lỡ cơ hội kiếm chát này.

Lần này là 5000 vàng cho 300 gam.

Nếu như Mạnh Gia biết được, trong căn nhà thuê của Hoàng Quốc Việt có một rương ngũ vị hương như thế chắc sẽ phát điên lên mất.

Còn đám người Trương Ngọc Chi thì ngày ngày ăn các món ngon mà người ta đang tranh nhau ngoài kia. Bất quá trong lòng lại có chút sảng khoái, và cảm kích Hoàng Quốc Việt vô cùng.

Ngoài ra, để không bị nghi ngờ, Hoàng Quốc Việt còn giả bộ sai người đi mua rất nhiều dược liệu, tỏ vẻ mình có công thức bí mật điều chế Ngũ Vị Hương.

Mạnh Gia cũng nhiều lần đến hỏi nhưng Hoàng Quốc Việt đều tìm cớ không thể giao ra phương pháp điều chế.

Bất quá trong kinh đô không thể xảy ra xô xát, nếu không Mạnh Gia đã dẫn người đến bắt ép Hoàng Quốc Việt rồi.

Mà lúc này, Lâm Gia như đang ngồi trên đống lửa, không lúc nào yên. Chuyện của Hoàng Quốc Việt được gác lại một bên, trước mắt lọ cần lo chính là việc đối phó Mạnh Gia.

Các quý tộc, quan lại trong triều đang dần dần ủng hộ Mạnh Gia, nếu cứ đà này tiếp diễn, chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn.

Nhưng Lâm Gia lại không ngờ rằng, người mồi ra đống lửa này chính là Hoàng Quốc Việt.

7000 đồng vàng cứ vậy mà chui vào túi.

3 ngày sau chắc chắn sẽ còn tăng lên nữa. Vì trước đó Hoàng Quốc Việt đã hứa sẽ làm việc bất kể ngày đêm.

“Đợt kế tiếp sẽ bán ra 1 kg nhỉ?”

Để thưởng cho sự nổ lực học tập của mọi người Hoàng Quốc Việt thưởng cho mỗi người 100 đồng vàng tha hồ mà mua sắm.

Ai ấy đều hứng thú, kéo nhau ra khu chợ lớn ở trung tâm mua đồ.

Lúc này hệ thống quét định vị hồng bao, phát hiện một cái hồng bao xuất hiện gần đây. Thế nhưng là bên trong bụng của một ông chủ tiệm vải kế bên.

Hoàng Quốc Việt ngay lập tứ bỏ qua hồng bao đó. Tuy hắn rất muốn sở hữu hồng bao, nhưng không thể nào làm ra chuyện trái với đạo lý làm người được.

Thấy hiện tại tình hình cũng đã ổn định, Hoàng Quốc Việt cũng an tâm phần nào. Cứ vài ngày lại có người đến đưa tiền, việc nhẹ lương cao như vậy sao lại không tự thưởng cho mình cơ chứ.

5 Hồng Bao Vàng được sử dụng.

1 rương bột cà phê.

1 rương bột trà sữa.

Bỗng lúc này hắn nãy ra ý tưởng. Chả phải cà phê, trà sữa, hay là cốc chanh đường này sẽ tốt hơn hay sao?

Đúng rồi là đá khô CO2. Nếu như có thể tạo ra đá khô CO2 là có thể tạo ra không gian dùng để ướp lạnh nhiều thứ, hoặc có thể tạo ra đá viên.

Hoàng Quốc Việt tập trung, hắn bắn đầu vừa mở hồng bao vừa nghĩ về đá khô, vừa nghĩ về công dụng của nó.

Nhưng chỉ vì một chút suy nghĩ lệch lạc, hắn lại thu phải một rương bột gì đó kì lạ mà chưa biết công dụng.

Hắn không bỏ cuộc, lại tiếp tục nghĩ về đá khô CO2, bỗng lúc này Phó Đồng mở cửa bước vào làm huỷ hoại đi mạch suy nghĩ của hắn.

Kết quả là Phó Đồng bị đánh sưng cả mặt, và bị đuổi ra khỏi phòng. Thấy mặt hắn sưng húp, ai nấy cũng đều chọc cười.

Chỉ còn một tấm hồng bao cuối cùng, Hoàng Quốc Việt tập trung cao độ. Hắn nhận ra hồng bao vàng

Chỉ mở ra toàn bột, vậy mà hắn lại liên tưởng về những tảng đá khô CO2.

Vậy thì bột đá khô CO2 thì sao?

Rất nhanh một chiếc rương từ không trung xuất hiện. Hắn nhẹ nhàng mở rương ra. Khí lạnh bốc lên nghi ngút.

Hoàng Quốc Việt mừng rỡ vô cùng, định đút tay vào sờ thử nhưng chợt nhớ ra.

Đá khô CO2 có thể gây bỏng lạnh, tốt nhất là không nên dùng tay sờ lấy.

Sau đó rương bột đá khô CO2 trở thành cái tủ lạnh mini.

Có một rương bột cà phê, có một rương bột trà sữa, chuyến này đám người theo Hoàng Quốc Việt được hưởng sái lớn.

Chỉ là hơi tiếc một chút, lại mở ra hai cái rương chứa bột chưa xác định được công dụng kia, nếu không lại có thêm 2 cái tủ lạnh mini rồi.

…..

Thời gian thấm thoát trôi qua, đám người Mạnh Gia lại đến lấy hàng, nhưng lần này hắn đã phối được gia vị gần như tương đồng Ngũ Vị Hương, tuy nhiên Ngũ Vị Hương cũng vẫn là tinh hoa bậc nhất.

Chính vì vậy mà lần này Mạnh Gia yêu cầu giảm giá.

100 gam Ngũ Vị Hương vị chi bằng 100 đồng vàng mà thôi.

Tất nhiên Hoàng Quốc Việt không chịu.

Trả giá một hồi Hoàng Quốc Việt nâng giá lên được 200 đồng vàng.

Và lần này hắn bán hẳn 2 kg. Không sao không sao, giá giảm thì lượng hàng tăng lên. Ở nhà hắn còn có cả rương Ngũ Vị Hương kia kìa (tầm 30 kg đến 40 kg).

Thu về 4000 đồng vàng. Tổng cộng hiện tại Hoàng Quốc Việt sở hữu hơn 10000 đồng vàng.

Cà phê, Trà sữa, tủ lạnh mini là những món hàng đắc giá nếu tung ra thị trường.

Thế nhưng Hoàng Quốc Việt vẫn chưa công khai. Vì hiện tại nên để dùng a.

Chỉ có 10 kg bột cà phê tương đương tầm 1000 cốc cà phê mà thôi.

10 kg bột trà sữa tương đương 1000 cốc trà sữa mà thôi.

Muốn đậm đà hơn phải bỏ thêm nhiều bột hơn. Khá tốn kém.

Muốn bán ư? Đợi ta kiếm thêm hồng bao cái đã.

Lúc này Lâm Gia rối càng thêm rối. Bởi vì khó kiếm ra Ngũ Vị Hương nguyên gốc để phối chế lại nên chỉ có thể sao chép Ngũ Vị Hương do Mạnh Gia chế tạo ra mà thôi.

Số tiền chi trả cho việc nghiên cứu này cũng không hề nhỏ. Bởi vì khó mà đạt độ tinh chế giống như Ngũ Vị Hương nguyên gốc được.

Bạn đang đọc Khói Lửa Bụi Trần sáng tác bởi HiNoAi0
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi HiNoAi0
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 12

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.