Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Để ta giết một con lợn

Phiên bản Dịch · 1880 chữ

- Ta đang ở đâu?

Lâm Phàm mê mang nhìn xem khung cảnh trong phòng, rất lạ lẫm.

Trong đầu phản ứng đầu tiên chính là “xuyên việt”.

Chỉ là liên tục bạo lá gan năm ngày mà thôi, cần phải cho mình xuyên việt sao? Mà thôi, xuyên liền xuyên đi, xem trong phòng trang trí cùng đồ nội thất, giống như thuộc về thời cổ đại.

Không có điện, không có internet, không có điện thoại, thời gian này xem ra trôi qua thật khó khăn đây.

Thùng thùng!

Tiếng đập cửa vang lên.

- Nhanh dậy đi, bộ đầu gọi nhóm chúng ta đến luyện võ trường tập hợp, đi trễ sẽ bị trừng phạt.

Ngoài cửa truyền đến tiếng hô hoán.

Lâm Phàm trong đầu có trí nhớ không thuộc về hắn, tiêu hoá xong xuôi liền minh bạch hoàn cảnh hiện tại.

Bộ khoái?

Không có sai, thân phận của hắn bây giờ chính là bộ khoái. Trong phim ảnh truyền hình thuộc về tầng lớp pháo hôi chịu chết. Nếu như làm vài cái nhiệm vụ mà không chết thì đã không phải làm bộ khoái.

- Không được, không thể làm bộ khoái, nhất định phải rời đi.

Lâm Phàm không muốn trong lúc tham dự nhiệm vụ nào đó bị võ lâm đại hiệp loạn đao chém chết.

Đẩy cửa đi ra ngoài.

Luyện võ trường.

Lâm Phàm đứng tại hàng thứ nhất trong đội ngũ, thân mặc đồng phục không chút nào thu hút, thuộc về người qua đường giáp ất bính đinh (nhân vật quần chúng góp mặt cho đủ số lượng).

Một tên trung niên nam tử khuôn mặt chữ quốc mặc bộ đầu trang phục, thần sắc nghiêm túc đứng ở bên trên, ánh mắt sắc bén như lưỡi dao theo trên thân mỗi người đảo qua.

Khi ánh mắt đối phương liếc nhìn đến mình, Lâm Phàm cảm thấy toàn thân không được thoải mái.

- Rất tốt, trải qua một tháng huấn luyện, các ngươi đều đã có tư cách trở thành bộ khoái. Hiện tại nên nói cho các ngươi biết sau này phải đối mặt với thứ gì.

Bộ đầu thanh âm hùng hậu mạnh mẽ, nghe vào trong tai ông ông tác hưởng.

- Yêu ma! Nhóm chúng ta sau này nhiệm vụ chủ yếu chính là hiệp trợ Giang Đô thành Liệp Yêu phủ các vị đại nhân trảm yêu trừ ma."

Đợi cho bộ đầu nói xong, đám người bắt đầu lo lắng bất an.

Lâm Phàm cũng bị choáng váng.

Yêu ma?

Đừng mẹ nó nói giỡn, tân thủ thôn độ khó cao như vậy sao? Vốn cho rằng đối mặt là người, lại không nghĩ rằng đối mặt chính là yêu ma. Đây là ý gì? Muốn làm pháo hôi đều không có tư cách.

Bộ đầu híp mắt.

- Nghe được yêu ma đều sợ rồi? Có ai bởi vì sợ hãi mà muốn rời khỏi, không sao, nói ra, có thể để các ngươi rời khỏi.

Lâm Phàm đầu óc mộng bức vô cùng, nghe nói như thế, mũi chân di chuyển về phía trước.

Thật không nghĩ đến có người còn nhanh hơn hắn.

- Bộ đầu, ta muốn rời khỏi. Ta bên trên có mẹ già, dưới có trẻ nhỏ, tới làm bộ khoái chỉ vì nhìn trúng bổng lộc cao. Ta không muốn đi chịu chết.

Nam tử này đứng bên cạnh Lâm Phàm, sắc mặt hắn bởi vì sợ hãi trở nên tái nhợt cực kỳ. Nghĩ đến phải đối mặt cùng yêu ma, thanh âm nói chuyện đều có chút run rẩy.

- Tốt, ngươi muốn rời khỏi liền thành toàn cho ngươi, người tới.

Bộ đầu hô.

Rất nhanh liền có hai tên thâm niên bộ khoái đi tới, hô:

- Đại nhân.

- Đem hắn dẫn đi quất roi trừng phạt, có thể vượt qua liền thả hắn rời đi. Không chịu được thì chịu chết đi.

Bộ đầu lạnh lùng nói.

Nam tử muốn rời khỏi kia mồ hôi rơi như mưa, tê tâm liệt phế hô hào tha mạng.

Lão thiên gia.

Đây là có vào không có ra?

Lâm Phàm trong lòng mát lạnh, mũi chân vừa rồi vươn ra chậm rãi rút về. Tim phổi lúc này bắt đầu cuồng loạn.

Đột nhiên.

Hắn toàn thân run lên, bộ đầu ánh mắt khóa chặt tới nơi này. Đây là nhân vật hung ác, nhìn như dễ nói chuyện nhưng kỳ thật cực kì kinh khủng.

- Ngươi cũng muốn rời khỏi?

Bộ đầu ánh mắt âm lãnh đáng sợ.

Lâm Phàm yết hầu di chuyển, có chút khẩn trương, can đảm quát lớn:

- Bẩm đại nhân, ta không muốn rời khỏi. Từ khi ta tiến vào trở thành một tên quang vinh mà vĩ đại bộ khoái thì đã đem tính mệnh xem nhẹ. Ta muốn nói: mặc kệ là yêu ma hay là thứ gì khác, nếu như uy hiếp đến Giang Đô thành an toàn. Ta luôn luôn dũng cảm tiến tới, nghĩa vô phản cố, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt đối không cau mày.

Mẹ nó, thời khắc này còn có thể nói như thế nào? Thật sự muốn rời khỏi, khả năng lập tức bị đánh chết.

Người xung quanh trợn mắt hốc mồm nhìn xem Lâm Phàm.

Đây cũng quá không biết xấu hổ đi.

Có thể hay không đừng che dấu lương tâm nói một câu thật lòng? Kỳ thực ngươi cũng rất sợ yêu ma, nhưng nói ra liền sẽ bị nhận lấy trừng phạt.

- Tốt, rất tốt, ngươi có được quyết tâm như vậy, nói rõ ngươi rất thích hợp làm một tên bộ khoái.

Bộ đầu ánh mắt nhu hòa rất nhiều, cực kỳ vui mừng.

- Người tới, đem yêu ma mang lên.

Cũng không lâu lắm, mấy vị thâm niên bộ khoái khiêng một cái lồng sắt đi ra, chỉ thấy bên trong giam giữ một con lợn rừng.

Đây không giống con lợn rừng bình thường, hàm răng nó đen kịt sáng bóng, trên người lông tóc giống như cương châm, tròng mắt đỏ bừng dữ tợn, hung tính kinh người.

- Đây là một con Trư Yêu, cũng là hạng mục khảo hạch các ngươi. Cầm lấy đao chém nó. Đối mặt yêu ma phải có được trái tim không biết sợ hãi.

- Bắt đầu từ ngươi.

Bộ đầu ánh mắt nhìn chăm chú vào Lâm Phàm. Hắn rất xem trọng Lâm Phàm có can đảm có quyết tâm. Giang Đô thành cái gì cũng không thiếu, chỉ thiếu nhất chính là nhân tài có dũng khí.

Lâm Phàm ngây người đứng tại chỗ.

Không phải bởi vì e ngại Trư Yêu. Mà là từ lúc Trư yêu được đưa lên, trong đầu hắn vang lên âm thanh máy móc.

"Đinh, phụ trợ nhỏ mở ra."

"Tính danh: Lâm Phàm."

"Linh căn: Không."

"Cảnh giới: Không."

"Tu vi: Không."

"Công pháp: Không."

"Thiên phú thần thông: Không."

Ghi chú: Tác dụng cụ thể cần tự mình thể nghiệm, những thứ không biết mới là có ý tứ nhất.

Lâm Phàm trợn tròn mắt, cái gì phụ trợ nhỏ? Đây rõ ràng chính là ba không hỗ trợ, không đúng, hẳn là năm không hỗ trợ, cái gì cũng không, muốn mạng hay sao?.

Đồng thời Dã Trư Yêu đỉnh đầu có một hàng chữ biểu hiện.

Dã Trư Yêu: Bất nhập lưu tiểu yêu.

Có tỉ lệ tuôn ra: Thổ linh căn ( mảnh vỡ), Da Dày Thịt Béo ( hắc thiết cấp), Hung Tính Sôi Trào ( ngụy hắc thiết cấp), 1 năm tu vi, Lợn Rừng Va Chạm ( bất nhập lưu), Lợn Rựng Cương Mao.

Những thứ này biểu hiện cái gì?

Sau đó nhìn về phía bộ đầu cùng những người khác, đỉnh đầu bọn họ cũng hiện ra hàng chữ giống như Dã Trư Yêu.

Lâm Phàm nhớ đến bộ đầu muốn hắn chặt Dã Trư Yêu, lập tức hoàn hồn lại, từ trên giá binh khí chọn lấy một cây trường thương.

Thương ra như rồng, nhất thương nhập hồn, binh khí rất tốt.

Dã Trư Yêu nhìn thấy nhân loại hướng về phía nó đi tới, há miệng rộng gầm thét. Nếu như không phải bị xích sắt thô to trói chặt lấy, sợ rằng nó đã dãy dụa thoát khỏi, đem tên nhân loại này ủi chết.

- Nhỏ heo rừng kiên nhẫn một chút, ta sẽ ra tay dứt khoát.

Lâm Phàm đi quanh lồng sắt tìm kiếm tốt nhất vị trí. Theo lý thuyết, thẳng hướng đầu nó đâm một nhát là lựa chọn cơ bản nhất.

Chỉ là khi chạm phải ánh mắt của Dã Trữ Yêu, Lâm Phàm trong lòng run lên. Ánh mắt này làm lòng người hoang mang rối loạn khó mà ra tay, tốt hơn hết nên lựa chọn vị trí khác.

Sau đó hắn đi tới phía sau Dã Trư Yêu, phát hiện Dã Trư Yêu giữa hai chân có một cái cỡ nhỏ vực sâu lỗ đen. Lâm Phàm cúi đầu nhìn xem đầu thương vừa vặn kích thước lỗ đen này, trong lòng làm ra quyết định.

Dã Trư Yêu giãy dụa thân hình, nghi hoặc tự hỏi tên nhân loại này muốn làm gì? Hắn đến cùng muốn làm cái gì?

Đúng lúc này, Dã Trư Yêu nghe được sau lưng nhân loại nổi giận gầm lên một tiếng. Mặc dù còn chưa bị thương tổn, nhưng không biết vì sao cảm giác một cỗ hàn ý lùa tới, hoa cúc không tự chủ thít chặt lại.

Phốc phốc!

- Ngao. . .

Dã Trư Yêu thân thể ưỡn lên một cái, tứ chi duỗi thẳng, con mắt trừng tròn vo. Gia hoả này đang điên cuồng xâm lấn chỗ đi ị của nó.

Ngay sau đó cảm giác đau đớn quét sạch toàn thân.

Người chung quanh nhìn thấy cảnh này đều hít vào một hơi lãnh khí.

Thật ác độc thủ đoạn.

Mặc dù không phải áp dụng trên thân bọn hắn, nhưng vẫn cảm giác được bộ vị nào đó trở nên lạnh lẽo, hai chân cũng theo đó khép chặt lại.

Phốc phốc!

Lâm Phàm rút ra trường thương, nhíu mày. Tại sao không có rơi xuống đồ vật? Hay là phải giết chết Dã Trư Yêu mới được?

- Tốt, rất tốt, tiếp. . .

Bộ đầu rất hài lòng Lâm Phàm, mặc dù công kích góc độ xảo trá một chút, nhưng cũng không phải không thể tiếp nhận được.

Hắn mới vừa chuẩn bị để Lâm Phàm lui xuống cho người khác lên thay thế. Bất chợt bên tai lại truyền tới thanh âm làm cho lòng người không rét mà run.

Phốc phốc!

Lâm Phàm lại đem trường thương thọc tới.

Rất sâu.

Một thương xâu phá cổ họng.

Dã Trư Yêu đau đớn tiêu hồn, trọng thương không thể cứu chữa, miệng sùi bọt mép không ngừng co quắp. Cuố cùng không vượt qua được, chết dưới nhát thương cay độc này.

"Đánh giết Dã Trư Yêu."

"Thu hoạch được. . ."

Âm thanh vui tươi vang lên, quả nhiên là như vậy, chỉ có đâm chết mới có ban thưởng.

Lâm Phàm trong lòng vui thích, không kịp chờ đợi muốn tìm hiểu rơi xuống vật gì.

Bạn đang đọc Không Cẩn Thận Liền Vô Địch Rồi của Tân Phong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi NICKKOl
Phiên bản Dịch
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 23

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.