Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 2961 chữ

Chương 4:

Đại khái khoảng chín giờ tối, "Tinh chi mộng" nên đóng cửa rồi.

Cam Khanh rửa lớp trang điểm trên mặt, lấy kính áp tròng màu nhạt ra, chớp mắt thật mạnh, năm ngón tay đan vào tóc, nhấc xuống mái tóc giả dài như thác nước, để lộ mái tóc thật chẳng ngắn chẳng dài, rủ xuống đến cằm, bị tóc giả ép cho chĩa ra tứ phía.

Cô cởi đôi giày cao gót nhọn, nhét vào phía dưới quầy, rồi cũng moi từ trong đó ra một đôi dép lê nhựa, lột váy dài xuống, bên trong mặc một cái áo bóng rổ, còn có một cái quần cộc dài đến tận đầu gối. Cô nàng duỗi người, cảm thấy chính mình lại được giải phóng.

Từ "chiêm tinh sư" phong cách Gypsy thần bí, giải phóng trở thành một nữ thanh niên Hương Phi* gần gũi.

*chỉ biết rằng có một vị diễn viên quần chúng mờ nhạt người Sơn Đông tên Đào Kiện, trôi dạt nhiều năm giữa Bắc Kinh và Hoành Điếm, giang hồ gọi là Hương Phi ca. Tham gia rất nhiều chương trình nhưng không hề nổi tiếng. Cuối cùng lại nổi tiếng vì quá mức nhạt nhòa.

Nữ thanh niên nhấc bình trà, đổ trà cũ vào chậu hoa, rót vào một bình nước trắng, tu miệng bình uống hai ngụm, thò đầu ra hỏi quán "Tôm Thiên Ý" bên cạnh: "Chú Mạnh, có gì ăn không?"

Ông chủ Mạnh Thiên Ý của quán "Tôm Thiên Ý" đáp lời: "Muốn ăn cái gì? Tự cắm cơm đi, chú làm đồ ăn cho?"

"Cháu muốn ăn tim gà nướng!"

"Haizz, ăn cơm với xiên nướng mà được sao?"

"Cháu chỉ muốn ăn tim gà nướng," Cam Khanh tắt đèn khóa cửa, "Nghĩ đến cả một buổi chiều rồi, lúc khách đến còn nói cho người ta chạy mất -- Cho cháu hai cân tôm cay nữa."

Giọng nói của cô lúc này đã hoàn toàn thay đổi, không còn cảm giác mơ hồ, xa cách, mà có vẻ lười biếng.

"Cho cháu thèm chết luôn, cơm tử tế không ăn, chỉ biết ăn đồ ăn vặt." Mạnh Thiên Ý thở dài, "Được rồi, đợi đó!"

Lúc này, trên đường chẳng còn lại mấy người, những cơn gió muộn nóng nực cuốn theo mùi dầu khói trong chảo, cuộn quanh mặt cô nàng, Cam Khanh hít một hơi, cảm thấy vô cùng dễ chịu, khóe miệng bất giác lộ ra ý cười.

Ngoại trừ lúc giả thần giả quỷ, cô nàng lúc nào cũng cười tủm tỉm, lúc có người thì cười với người, lúc không có ai thì tự vui vẻ mù quáng với chính mình.

Đêm giữa hè oi bức đột nhiên nổi lên một trận gió nhẹ,trong mắt cô, con ngõ nhỏ ngoằn ngoèo bừa bộn... giống như cảnh nhân gian phồn thịnh, đẹp đẽ không gì sánh bằng, rất đáng để dừng chân thưởng thức.

Xiên nướng và tôm cay loáng một cái đã làm xong, ông chủ Mạnh sợ cô bốc hỏa, còn cho thêm một đĩa rau trộn, Cam Khanh kiếm một bàn để ngồi, tự mình rắc ớt lên trên, hình như tay chân cô nàng có chút vụng về, run một cái, đổ ớt hơi nhiều. Cô cũng không để tâm, tùy tiện gạt bớt, rồi vừa gặm vừa hít hà, gặm một cách toàn tâm toàn ý, tướng ăn cứ như đang thưởng thức đồ ba sao Michelin*.

Mạnh Thiên Ý chào nhóm khách cuối cùng, lau sạch dầu mỡ trên tay vào tạp dề, xách hai chai bia ướp lạnh qua.

Cam Khanh tiếp lấy, cụng chai bia với chú ta một cái, trực tiếp ngửa cổ uống, một hơi cạn nửa chai, mồ hôi toát ra vì ăn cay cũng dịu đi bảy phần, cô hà ra một hơi khí lạnh đầy hưởng thụ: "Úi chà, còn có vị ngọt hậu, ngon quá."

Mạnh Thiên Ý nhìn cô uống rượu ăn thịt, lộ cả bộ dáng con sâu tham ăn, bất giác cũng uống một ngụm bia thật lớn,

có điều uống vào trong miệng cẩn thận phẩm vị, vẫn là vị bia chất lượng thấp như nước đái ngựa, chẳng hề biến thành quỳnh tương ngọc dịch: " Nhóc Cam, mai đừng có bán mấy thứ dây chuyền vớ vẩn đấy nữa, làm quảng cáo sống cho chú đi, cháu ngồi đây ăn, bia của chú có thể bán được thêm ba phần.

"Chú nói là được," Cam Khanh cong mắt cười với hắn, "Dù sao cũng đều là chuyện làm ăn của nhà chú."

Tiệm"Tinh chi mộng" này, kỳ thực là do họ hàng của Mạnh Thiên Ý mở, mặt tiền đều là của nhà bọn họ. Ông chủ lập một tài khoản chiêm tinh sư trên mạng, viết vài thứ thần thần bí bí, bán một ít bùa hộ thân, đá chuyển mệnh trên Taobao, sau đó phát hiện làm ăn trên mạng còn dễ hơn, liền chuyên tâm làm một hot face trên mạng, không có thời giờ quản tiệm, chuyện kinh doanh không thể ngày có ngày không, bèn thuê Cam Khanh trông tiệm.

Cách mỗi một hai tháng, Cam Khanh lại nhận được chỉ đạo của ông chủ, đến nơi bán sỉ nhập hàng vào, mười mấy đồng một cân trang sức, về chọn lấy mấy cái dễ nhìn bày trong tủ hàng, rọi đèn vào cho nổi bật lên, chờ mấy kẻ tiêu tiền như rác đến mua về.

Mỗi ngày, mười giờ sáng bắt đầu mở cửa kinh doanh, đội tóc giả xài mắt giả, mặc "trang phục công việc", bắt đầu một ngày diễn xuất, buổi chiều sau khi trời tối, xem tâm tình thế nào mà đóng cửa, Mạnh Thiên Ý trông coi tiệm của hắn. Công việc này cô cảm thấy rất vừa lòng, bởi vì tay nghề của chú Mạnh rất tốt, còn cho chọn món.

Mạnh Thiên Ý nói: "Hôm qua chú xem sổ sách của cháu, tháng này làm ăn không tồi nhỉ? Phải để ông chủ của cháu phát tiền thưởng mới phải."

"Mùa hè mới dễ bán, mùa đông chắc không được thế đâu." Cam Khanh nhấc càng tôm, chắp tay thi lễ với ông chủ Mạnh, "Chú nói là phát tiền thưởng, cháu sẽ coi là thật đấy nhé, đang thiếu tiền, gần đây nghe nói tiền phòng sắp lên, cháu đã lo lắng thấp thỏm cả nửa tháng rồi."

Mạnh Thiên Ý hỏi: "Cháu còn thuê phòng sao, bao nhiêu tiền?"

"Một tháng sáu trăm." Thủ pháp bóc tôm của Cam Khanh vô cùng thành thục, bẻ "lách cách" hai cái, kéo chỗ này kéo chỗ kia, cả một con tôm hoàn chỉnh đã bị bóc vỏ, cô run run cầm miếng thịt tôm, lăn một vòng vào đĩa nước canh tê cay, hương cay tươi mới, hai cân tôm với cả bia, một hồi đã thấy đáy, quả là một kẻ ham ăn có số có má.

Mạnh Thiên Ý: "Một phòng à?"

Cam Khanh phụt cười: "Nào có rẻ thế, một cái giường."

"Cháu cũng biết cách sắp xếp thật," Khóe môi Mạnh Thiên Ý giật giật, rồi lại nói: "Chú nói với cháu chuyện này -- Chú có một bà dì hai, năm nay bảy mươi ba, ở góa hơn bốn chục năm nay, trước ở cùng với anh của chú, bây giờ anh chú mất rồi, chị dâu đem con đi tái giá, bà cụ chỉ còn lại một mình."

Cam Khanh ngơ người: "Chú nén bi thương."

"Đã là chuyện từ năm ngoái, sinh lão bệnh tử, không có gì." Mạnh Thiên Ý nói tiếp, "Vốn dĩ mọi người đã bàn với nhau đón bà cụ về, bà cũng đồng ý, nói bà còn có nhà, không ở nhà người khác. Tuy bà cụ còn khỏe mạnh nhưng dù sao cũng là người có tuổi. Chỗ của bà là một căn hộ hai gian, bà ở một gian, hiện giờ vẫn còn một gian trống, chú muốn tìm một người tin tưởng được đến ở với bà ấy. Bà cụ có thể tự lo sinh hoạt, việc nhà không cần để tâm, ban ngày cháu muốn làm gì thì làm, tối về làm bạn với bà ấy là được rồi, có chuyện phải leo thang cao như thay bóng đèn thì cháu giúp một tay, ban đêm chẳng may có bệnh tình đột nhiên phát tác, cháu gọi 120 giúp bà, thông báo cho người thân một tiếng. Tiền thuê phòng thì thế này, giữ nguyên như của cháu bây giờ, sau này cũng sẽ không tăng giá.

Cam Khanh vừa nghe, còn có chuyện tốt như thế này sao, liền nói: "Cháu chắc chắn không có vấn đề gì, bà cụ ở đâu ạ?"

"Ngõ Nhung Tuyến," Mạnh Thiên Ý nói, "Nhà số 110"

Cam Khanh "Uhm" trước một tiếng, mấy giây sau mới nghĩ ra cái gì, tay mất khống chế, vặt đứt đuôi tôm: "Là... cái ngõ Nhung Tuyến đó ạ?"

"Cháu không biết rồi, bên đó không giống như hồi trước nữa đâu, đặc biệt là hai năm nay, tiền phòng tăng lên chóng mặt, rất nhiều người nhân lúc giá cao bán phòng đi, cũng chẳng còn lại mấy người già," Ông chủ Mạnh vội vàng nhỏ giọng nói: "Với lại, cho dù là người già, cũng đều không biết cháu là...Thế nào, không tin chú Mạnh của cháu sao?"

"Sao có thể?" Cam Khanh hồi phục tinh thần, tránh ánh mắt của ông chủ Mạnh, cúi đầu cười, "Chỉ là...không tiện lắm, cháu biết chú có ý tốt, hơn nữa, nghe nói bên đó cũng thành khu nhà trọ của học sinh sinh viên rồi, muốn thuê một phòng cũng phải hơn ba ngàn, thế này là hời cho cháu lắm."

"Ài, nói gì thế?"

Cam Khanh ngậm con tôm cuối cùng trong miệng, nhanh nhẹn thu dọn bát đĩa, còn tiện tay lau bàn: "Phía bà cụ đâu có việc gì cần đến cháu, chú nói một tiếng, cháu đến lúc nào cũng được, dù sao cũng chẳng có chuyện gì, chuyển chỗ ở là xong. Cháu mới nộp nửa năm tiền phòng, người ta không trả tiền cho đâu, bây giờ chuyển đi thì thiệt quá. Không thì cháu đã chuyển đi rồi.”

Ông chủ Mạnh: "Nhóc Cam à..."

"Xin lỗi." Lúc này, có tiếng của một người đàn ông đột ngột xen vào, "Cô gái ơi, xin hỏi cô là chủ tiệm này sao?"

Cam Khanh và Mạnh Thiên Ý đồng loạt quay đầu, thấy một vị cảnh sát bước tới trước cửa Tinh chi mộng, tóc húi cua, rất sạch sẽ, trông giống người vui vẻ nhiệt tình, mặc cảnh phục cũng không khiến người ta có cảm giác uy hiếp, thuộc vào loại cảnh sát mà quần chúng bên ngoài vừa nhìn thấy liền bước lại hỏi đường.

Nhưng ông chủ Mạnh bất giác đứng dậy, làm như không biết vô tình hay cố ý mà dùng cái thân béo lùn chắc nịch che Cam Khanh ở phía sau, mỉm cười chắp tay hỏi: "Là của cháu trai tôi, bây giờ cậu ta không có ở đây, anh... có chuyện gì? Chúng tôi có giấy phép, nếu anh muốn xem thì tôi đi lấy."

Ánh mắt của người cảnh sát lướt qua ông, rớt xuống người Cam Khanh.

Ông chủ Mạnh vội nói: "À, đây là nhân viên bán hàng nhà chúng tôi thuê. Cô bé từ nơi khác đến, mới tới Yên Ninh vài tháng, chuyện gì cũng chưa quen, có gì anh hỏi tôi là được."

Cam Khanh không lên tiếng, lặng im ngồi ở góc tường như đồ trang trí, bóng đèn sợi đốt của quầy hàng bên đường bị dầu mỡ bám vào, phát ra ánh sáng loang lổ ảm đạm, rọi xuống thân hình của cô, chỉ có thể nhìn thấy chưa đầy nửa mặt, khiến sắc da cô như màu gốm trắng cổ, dáng vẻ nhu thuận hiền hòa.

"Đừng lo lắng," Anh cảnh sát ôn hòa cười một tiếng, hai tay giơ thẻ chứng minh của mình, "Tôi cũng mới được điều đến khu này của chúng ta, sau này có khó khăn gì thì cứ đến tìm tôi."

Mạnh Thiên Ý không dám nhận, cười phụ họa, mắt nhanh chóng lướt qua thẻ chứng minh thân phận một cái. Ừm, cảnh sát này tên là Vu Nghiêm.

"Là thế này, chập tối nay, gần đây có xảy ra một vụ dọa nạt cướp tài sản bất thành, người bị hại bị lừa đi từ khu này," Vu Nghiêm nhìn với Cam Khanh với vẻ mặt ôn hòa: "Người bị hại nói, có cô gái trong tiệm này nhìn thấy, còn kéo cậu ta lại, đáng tiếc cậu ta không nghe, chuyện này là thế nào? Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn tìm cô để hiểu tình hình hơn một chút."

Cam Khanh hé miệng cười, vẫn không nói, ánh mắt nhìn về bên cạnh, giống như gặp người lạ nên có chút rụt rè.

"May mà có quần chúng nhiệt tình kịp thời báo án, chúng tôi mới chạy đến kịp," Vu Nghiêm nói: "Tôi mạo muội hỏi một chút, cô là người báo cảnh sát?"

Ông chủ Mạnh nói: "Chuyện này sao có thể..."

Cam Khanh: "Đúng vậy."

Cơ hồ là hai người đồng thanh nói, ông chủ Mạnh lỡ nhanh miệng, nghẹn lại thành một thân người gậy*.

*Người gậy: nhân côn, một hình phạt tàn khốc thời xưa, chặt đứt tứ chi, chỉ để lại đầu, cho chảy máu tới chết. Ý chỉ bất động.

Cam Khanh nhanh chóng liếc nhìn ông một cái, nhỏ giọng giải thích: "Bây giờ không có ai dùng điện thoai công cộng nữa rồi, người ta tra một cái là biết ngay."

"Haizz," Ông chủ Mạnh ngại ngùng nhìn cô, lại nhìn vị cảnh sát, "Tôi... cái này...buổi chiều khách đến đông, không chú ý bên ngoài."

"Mấy người đó không phải lần đầu tiên làm chuyện này, bọn chúng thường lừa người ta đến ngõ cụt đằng sau, tống được tiền là chạy, trước đây tôi đã gặp phải mấy lần, đại khái biết được bọn chúng ra tay ở chỗ nào." Cam Khanh nhẹ nhàng nói, "Gặp phải thì tôi đều lựa đường khác mà đi, sợ dính phải phiền phức, không nói cho người khác. Hôm nay cậu bé vừa mới từ tiệm của chúng tôi ra, vì thế tôi mới nói nhiều thêm một câu. Chúng tôi không dám dính vào chuyện của mấy người đó."

Vu Nghiêm hơi sửng sốt, dường như cô gái này đã biết trước hắn định hỏi gì, dăm câu ba điều đã đem chuyện gạt khỏi mình rất sạch sẽ, hắn cảm thấy cho dù tiếp tục truy hỏi cũng không thể hỏi ra được gì.

Quả nhiên, Cam Khanh đã bắt đầu một hỏi ba không biết--

"Bọn chúng lúc nào cũng hoạt động ở gần đây sao?"

"Không biết."

"Sau khi vượt tường ngõ, bọn chúng thường chạy đi đâu?"

"Không rõ lắm."

"Người bị hại lần trước thế nào? Có nhớ đặc điểm gì không?"

"Không có ấn tượng."

Vu Nghiêm: "..."

Ánh mắt của Cam Khanh nhìn quanh bốn phía, cho dù đã muộn lắm rồi, nhưng người ăn đêm ở mấy quầy hàng gần đó còn chưa đi hết, một cảnh sát mặc đồng phục như Vu Nghiêm đứng đó, khiến cho ánh mắt của bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào chỗ này. Dường như cô có chút phiền lòng, nói nhỏ: "Tôi thật sự không biết gì cả, nếu như biết gọi một cú điện thoại đã kéo anh tới thì tôi đã không lo chuyện bao đồng rồi."

Ông chủ Mạnh tiếp lời: "Đúng thế, đồng chí cảnh sát, chúng tôi buôn bán nhỏ, chạy được hòa thượng nhưng không chạy được miếu*, đám lưu manh đó làm xong chuyện xấu liền chạy, cũng đâu có bắt được, chẳng may chúng biết chuyện này, sẽ tới gây phiền phức cho chúng tôi, thế thì ai mà chịu được? Anh cũng cho chúng tôi một đường sống đi."

*Hòa thượng có thể chạy nhưng miếu không thể chạy theo được, có thể tránh được nhất thời chứ không tránh được cả đời.

"Đám lưu manh mà ông chủ Mạnh sợ, e là không phải hạng lưu manh bình thường?" Lúc này, có tiếng nói bỗng vang lên từ một chiếc xe đỗ cách đó không xa, Dụ Lan Xuyên đủng đỉnh xuống xe.

Bởi vì áo sơ mi bị rách, hắn dứt khoát lột luôn cả hàng cúc, vạt áo nhét dưới eo bị bung ra một nửa, phất phơ rũ xuống bên sườn, lúc hắn di chuyển, một đường từ ngực xuống bụng như ẩn như hiện, như để phối hợp với tạo hình cuồng dã này, hắn còn gỡ cặp kính xuống, tóc vò loạn, một tay đút vào túi, đeo vẻ mặt lãnh khốc bước tới gần.

Người cảnh sát nhân dân chân chính Vu Nghiêm vô cùng xấu hổ, bởi vì hắn cảm thấy bạn hắn giống hệt đầu bài* trong night club.

...chính là cái loại bán thân không bán nụ cười.

*tên đứng đầu bảng, giống như hoa khôi đắt khách nhất thanh lâu.

*Sao Michelin là thước đo đánh giá chất lượng nhà hàng của Michelin Guide. Mức độ danh giá của nó có thể sánh với giải Oscar trong điện ảnh. Có rất ít nhà hàng có thể đạt 3 sao. Năm 2013 trên thế giới chỉ có 4 nhà hàng đạt 3 sao Michelin.

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.