Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)
Phiên bản Dịch · 3200 chữ

Chương 6:

Dụ Lan Xuyên tiện đường lại cho Vu Nghiêm đi nhờ một chuyến, lúc về đến nhà đã mười giờ đêm. Cửa phòng của thằng nhóc kia vẫn đóng, không biết là ngủ rồi hay còn hờn giận.

Chậc, tuổi dậy thì.

Dụ Lan Xuyên lười để ý đến cậu nhóc, hắn cảm thấy lúc mình bằng tuổi nó thì tâm lý đã trưởng thành lắm rồi.

Hắn đứng trước gương thay đồ nhìn áo sơ mi của mình, lòng như đao cắt. Nếu như chỉ đơn giản là rơi một cái cúc, hắn còn có thể động tay vào khâu, nhưng mà trước ngực còn rách ra một miếng cỡ chừng bàn tay dọc theo thớ vải. Dựa vào trình độ khéo tay của hắn, cái áo này khẳng định đã vô phương cứu chữa rồi.

"Hà cớ gì mà phải đi khoe khoang thế?" Dụ Lan Xuyên nhất nhật tam tỉnh*, sầm mặt đứng trước gương tự vấn chính mình, "Trước mặt một con cá muối, cho dù có ngầu nhất vũ trụ, thì cũng có ý nghĩa gì? Có thể đỡ được một lần đi giặt khô không? Mi thật là ăn no rửng mỡ!"

*Nhất nhật tam tỉnh: một ngày tự vấn ba điều. Cụm từ này xuất phát từ Luận ngữ: "Tăng tử nói: Tôi mỗi ngày phản tỉnh ba điều: Lo việc cho người đã làm hết mình chưa? Làm bạn với người có thành khẩn, giữ được chữ tín chưa? Lời thầy dạy dỗ đã luyện tập chưa?"

Có lẽ là vì phối hợp với "lời thỉnh tội" của Lan gia - đặc biệt là câu cuối cùng -- dạ dày của hắn reo lên ùng ục một tiếng.

Bấy giờ Dạ Lan Xuyên mới nhớ ra mình còn chưa ăn tối, bởi thế hắn chán nản cởi áo sơ mi, tiện tay vứt vào thùng rác, lấy điện thoại ra đặt đồ ăn bên ngoài.

Tài khoản thanh toán di động của hắn liên kết với thẻ ngân hàng, vừa tiêu tiền, liền nhận được tin nhắn thông báo số dư tài khoản biến động. Đối diện với số dư trong tài khoản, Dụ Lan Xuyên không dám nhìn nhiều, chỉ liếc mắt qua một cái, trái tim đã lạnh lẽo y như dạ dày.

Bởi thế, hắn đành cun cút đi nhặt cái áo sơ mi rách về, định bụng cắt chỗ này chỗ kia đi để làm giẻ lau.

Làm như thế đương nhiên cũng chẳng tiết kiệm được bao nhiêu tiền, nhưng có lúc "khổ hạnh" với bản thân cũng giống như một liều thuốc gây mê, ít nhất trên phương diện tinh thần có thể làm tê liệt một phần nỗi thống khổ của nghèo khó.

Ông chủ Mạnh ở ngõ Ao sình quen biết với đại gia gia của hắn. Ông nể mặt mũi đại gia gia mới nói với hắn vài câu thật lòng.

Nghe nói đám lừa đảo ăn vạ đó mới từ nơi khác tới, cũng có chút công phu quyền cước, bà già là lợi hại nhất. Bọn chúng đến Yên Ninh, dùng ít thủ đoạn giang hồ cấp thấp đi lừa đảo bịp bợm khắp nơi, đối tượng chúng thường chọn lựa nhất có vẻ là mấy “quả hồng mềm” như thanh thiếu niên.

Mấy năm này, công tác giáo dục an sinh xã hội tương đối thành công, mọi người đều hiểu được so với tiền bạc sinh mệnh càng quý giá. Đến giờ, người bị hại lúc nào cũng vô cùng phối hợp, vừa thấy xảy ra chuyện, liền lập tức ngoan ngoãn đổ cho đen đủi, hai bên một tay giao tiền, một tay giao người, cũng coi như hòa hợp, không làm lớn chuyện đến mức động tay đả thương người.

Chủ các hộ ở ngõ Ao sình đều "thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện", không có ai lên tiếng.

Ông chủ Mạnh thêm Weixin của Vu Nghiêm, đáp ứng rằng sau này có thêm đầu mối sẽ lập tức báo cho đồng chí cảnh sát biết. Chuyện này trước hết cũng chỉ có thể như vậy.

Gọi đồ ăn ngoài phải đợi tầm nửa tiếng, Dụ Lan Xuyên mở máy tính, chuẩn bị làm việc.

Hắn mới ra ngoài một chuyến như thế, weixin và hòm thư đã nhảy ra thêm mười mấy cái chưa đọc. Cái thế giới này dường như trong suốt, mỗi người đều không mảnh vải che đậy, bị trói vào một điểm đầu cuối của đường truyền, các loại tin tức oanh tạc suốt hai tư giờ đồng hồ, một phút cũng không ngơi nghỉ, cho dù hiện tai bên tai hắn không có tạp âm, hắn vẫn cảm thấy cuộc sống này vô cùng ầm ĩ.

Dụ Lan Xuyên nghĩ ngợi lan man, thời cổ đại vẫn là sướng hơn cả, các vị đại hiệp động tý là bế quan, nấp vào nơi núi non hẻo lánh, bố ai tìm ra được.

...có điều, nói đi cũng phải nói lại, bế quan không mang theo điện thoại, thì không gọi đồ ăn ngoài đến được rồi, cái này cũng là vấn đề.

Hắn ngồi thẫn thờ trước đám báo cáo phải thức cả đêm thẩm tra, trong đầu như có cả sân khấu kịch đương nhảy nhót. Lòng không thể bình tĩnh lại, bèn đứng dậy thay một bộ đồ rộng rãi, ra ban công đánh hai bài quyền.

Một bài quyền tổng cộng có bảy chiêu, được biến đổi từ kiếm pháp -- ban công nhà hắn quá nhỏ, luyện kiếm không thi triển được -- Kiếm pháp là do đại gia gia hắn nắm tay mà chỉ cho, gọi là "Hàn giang thất quyết", chú trọng "công chính dồi dào, bình thản rộng rãi", cần phải có khí khái của người quân tử.

Trước kia, đại gia gia cứ nói mãi, "Võ học Trung Quốc bác đại tinh thâm, đáng tiếc lưu truyền lại chẳng được nhiều". Trong này có chỗ đã thất truyền, Dụ Lan Xuyên chưa từng nghĩ ngợi qua, hắn chỉ lấy bài Thất quyết kiếm này để cường thân kiện thể. Những lúc nóng nảy, hay khi mỏi mệt, dù là nỗi cực nhọc về thể xác hay chán nản về tinh thần, chỉ cần không thoải mái, luyện hai lần quyền, liền toát ra một người mồ hôi, thế là ổn.

Hồi đại gia gia mười năm mười sáu tuổi chính là lúc quân Nhật xâm lược Trung Hoa, tham gia vào tổ chức quần chúng kháng Nhật, đã từng lên chiến trường, bị mảnh pháo văng trúng người, từ đó về sau mất đi khả năng có con, vì thế coi con cháu em trai như con cháu chính mình. Thân thể ông cụ còn khỏe mạnh, năm nào cũng nói với người khác mình vẫn còn trẻ, mới có sáu mươi chín, cứ sáu mươi chín như thế cả chục năm, đến nay vẫn còn người tin là thật.

Những năm tháng tuổi già của ông trôi qua rất tự do thoải mái, cầm tiền lương hưu, lái một con xe việt dã xập xệ ngao du khắp nơi, thấy thích chỗ nào thì dừng lại một thời gian, mấy năm nay hành tung của ông càng ngày càng bất định, ngay cả bạn bè thân thiết cũng không biết tìm ông ở đâu, Dụ Lan Xuyên đã gần hai năm không thấy ông.

Đại gia gia giao thiệp rộng, dám đảm đương, cả một đời vô tư hiệp nghĩa. Có người đường xa đến gõ cửa cầu giúp đỡ, dù quen biết hay không, ông đều không ngại phiền hà. Hiện tại, nếu ông cụ còn ở Yên Ninh, thì có phải đào ba tấc đất cũng phải tìm ra băng lừa đảo, xem xem bọn chúng là trời sinh bại hoại, hay là gặp phải khó khăn gì.

Suốt cả thời niên thiếu, Dụ Lan Xuyên lớn lên bên cạnh ông, mấy năm trung nhị, hắn cũng từng hi vọng trở thành một người như ông, đầu đội trời, chân đạp đất, nửa bát Nhị Oa Đầu kính đến góc bể chân trời, tay áo dài lộng gió, chuyện gì cũng có thể dẹp yên.

Có điều khoảng cách giữa lý tưởng và hiện thực là mười vạn năm ánh sáng. Nhìn đám sinh viên trượt toán cao cấp đến chết đi sống lại xem, hồi nhỏ có bao nhiêu người trong số đó từng nói câu lớn lên muốn làm nhà khoa học?

Bệnh trung nhị của Dụ Lan Xuyên đến rồi đi như một cơn gió, bệnh khỏi rồi, liền trôi theo dòng chảy thường thấy của đời người: thi Cao khảo*, du học, thăng chức rồi tăng lương. Lúc giật mình nghĩ lại thì bản thân đã đi ngược lại con đường bôn ba trên lưng ngựa nhiều năm rồi.

*Cao khảo: kỳ thi đại học của Trung Quốc, bởi vì tính khắc nghiệt và đặc thù của kỳ thi này, khi dịch sang tiếng An, người ta vẫn giữ nguyên tên là Gaokao. Vì thế người dịch xin phép giữ nguyên.

Thứ gọi là lý tưởng, đã cách quá xa, đã tự tan vỡ thành giấc mộng ban ngày hão huyền kỳ dị.

Vả lại, hắn sao có thể giống như ông được?

Căn bản là không thực tế.

Suy cho cùng ông cụ có lương hưu, còn không phải trả tiền phòng.

Đánh xong hai bài quyền, cả người dường như nhẹ bớt được hai cân, Dụ Lan Xuyên mở cửa sổ ban công, ghé vào bên song cửa chờ gió thổi khô người.

Có lẽ trời sắp mưa, trong không khí chầm chậm dâng lên mùi bùn đất tanh tanh, mùi hơi ẩm ướt. Năm đó ông cụ dạy quyền hắn, một mặt để dỗ hắn chơi, mặt khác cũng là vì lo hắn ngồi nhiều không tốt cho sức khỏe, nên dụ hắn đi lại hoạt động gân cốt đôi chút, không kỳ vọng có thể dạy đến thành tích gì. Bởi lẽ Dụ Lan Xuyên không giống người có lòng kiên trì, phong cách của hắn còn có chỗ không phù hợp với "Hàn giang thất quyết" -- "công chính dồi dào, bình thản rộng rãi" tám chữ này, tính cả dấu câu, có chỗ nào liên tưởng được với giám đốc Dụ? Dù thế nào đại gia gia cũng không nhìn được ra.

Chẳng ai ngờ, hắn vừa luyện là luyện tới mười lăm năm.

Điện thoại bất chợt reo lên, Dụ Lan Xuyên cho là đồ ăn đã tới, tiện tay nhấc điện thoại lên.

"Xin chào, xin hỏi có phải Dụ Lan Xuyên, Dụ tiên sinh không?"

Dụ Lan Xuyên: "Đúng vậy, lên đi, tôi mở cửa cho cậu."

Đầu dây bên kia ngơ ngác không hiểu, ngừng một chút, nói "Thật ngại quá", rồi lại hỏi: "Xin hỏi Dụ Hoài Đức tiên sinh là người thân của ngài sao?"

Dụ Lan Xuyên kinh ngạc, lồng ngực vô cớ co thắt lại,-- Dụ Hoài Đức chính là tên của đại gia gia.

"Là ông nội của tôi, có chuyện gì vậy?"

"...tiên sinh, hi vọng ngài bớt đau buồn."

Cuối năm ngoái, ông cụ Dụ Hoài Đức đến Tứ Xuyên, có câu "Trẻ không ở Xuyên, già không rời Thục*", ông cụ vừa đến đây đã thích, quyết định ở lâu dài, vui vẻ ở đất Thục chơi nửa năm, du sơn ngoạn thủy, thưởng thức mỹ thực. Sau cùng ông cụ cảm thấy chơi đã đủ, thời điểm dường như cũng sắp đến rồi, bèn tìm một khe núi phong cảnh tươi đẹp, tới đó chụp vài tấm ảnh, cất di thư và di vật trong túi đựng máy ảnh, ngồi bên bờ suối, bàn chân ngâm dưới nước suối trong vắt, chỉ nghỉ ngơi một chút, sau đó đột ngột qua đời. Ba ngày sau, mới có mấy du khách tự lái xe đến dạo chơi phát hiện ra.

Sống vô cùng thần diệu, chết cũng vô cùng thần diệu.

Dụ Lan Xuyên mờ mịt buông điện thoại, nhất thời không thể tỉnh táo trở lại.

Lúc ấy, từ xa truyền đến một tiếng sấm rền, ầm ầm cuộn đến, sau đó là gió thổi. Cảnh tượng chẳng tồn tại lâu đến chốc lát, mưa lớn không nhịn nổi mà trút xuống ào ạt, chẳng có dấu hiệu gì báo trước.

Cam Khanh và cô bạn cùng phòng cú đêm lao tới trạm tàu điện vào phút cuối cùng, ít nhất cũng không bị mắc mưa đến mức ướt như chuột lột.

Cô bạn chạy đến mức mồ hôi đầy người, từng cụm từng cụm tóc dài dính lên mặt, thở hổn hển, dần bình tĩnh lại.

Bình thường Cam Khanh không ngồi tàu điện ngầm - bởi tàu điện đắt hơn xe bus. Vừa bước vào cô đã vội vã nghiên cứu bản đồ các tuyến đường trên tường. Bạn cú đêm cùng phòng đã liên hệ được với một người bạn, dẫn Cam Khanh cùng đến nương tựa. Nhà người bạn đó có hơi xa, phải vượt qua nửa vòng thành phố, ngồi tàu điện còn phải đổi chuyến một lần.

Cam Khanh đọc xong bản đồ tuyến đường, bèn nói: "Chúng ta mau lên chút,nếu không lúc đổi tàu sẽ không kịp chuyến cuối cùng, cậu..."

Cô còn chưa nói xong, cô bạn cú đêm cùng phòng đã “òa” lên một tiếng rồi khóc. Cam Khanh bị động tĩnh này làm giật cả mình, kinh ngạc quay đầu nhìn bạn.

Cô gái này bật khóc cũng đột ngột hệt như mưa to gió lớn bên ngoài, đến một chút giảm sóc cũng không có, vừa khóc đã gào đến mức chẳng quan tâm thứ gì.

"Sao có thể đen đủi như vậy hả...Dựa vào cái gì mà không cho tôi ở nữa...Dựa vào cái gì mà trừ tiền lương của tôi! Dựa vào cái gì mà còn mưa lớn! Dựa vào cái gì mà dì cả còn đến nữa!"

Trạm tàu điện có tiếng vọng, ba chữ "dì cả đến" vang khắp đất trời. Hành khách về chuyến muộn không nhiểu, có người ngẩng đầu liếc nhìn cô nàng một cái, có người đeo tai nghe vội vã đi đường, hoàn toàn lạnh nhạt.

Cam Khanh: "Tôi...giúp cậu...lấy chút nước nóng nhé?"

Bạn cùng phòng cú đêm ôm bụng ngồi sụp xuống, túi hành lý lớn vứt ở dưới chân, đồ đạc quá nhiều, khóa kéo bị mở ra một đoạn, một con chó bông gắp được từ trong máy gắp thú thò ra ngoài. Cô nàng trông thấy, bèn lôi nó ra, vứt ra ngoài như trút giận, suýt chút nữa làm vấp một người đi đường.

Cam Khanh vội xin lỗi người nọ, kéo dép lê chạy qua, nhặt con chó về. Vừa mới đặt con chó lại chỗ cũ, cô bạn cú đêm lại lôi nó ra, một lần nữa ném con chó đen đủi đi: "Dựa vào cái gì mà không cho tôi ném! Đồ của tôi, tôi thích ném thì ném!"

Cam Khanh: "..."

Hết cách rồi.

Cô bất đắc dĩ đứng chống eo ở bên cạnh một lúc, sau đó đến trước máy bán hàng tự động, vơ vét tiền xu, mua một chai đồ uống nóng, vỗ vỗ đầu cô nàng cú đêm cùng phòng, còn vặn nút chai ra giùm: "Này."

Cô nàng cú đêm cùng phòng nấc nghẹn một tiếng, từ đầu gối thò ra hai con mắt, nhìn nhìn Cam Khanh, lại hức một tiếng rồi mới giơ móng vuốt ra, chậm chạp nhận lấy.

Cam Khanh giúp cô nàng nhấc hành lý lên: "Đừng ngồi cuộn tròn ở đấy nữa, đứng dậy đi một chút, nếu không lát nữa lại đau bụng đấy."

Tiếng khóc nghiêng trời lệch đất của cô nàng dần nhỏ lại, qua một lát, cô nàng hít hít nước mũi, chậm chạp đứng dậy.

"Được rồi, đừng khóc nữa." Cam Khanh hiền hòa thủ thỉ, "Cậu xem, tuy rằng trời mưa nhưng chúng ta đâu bị ướt. Mưa lớn như vậy nhất định chằng được lâu, đợi chúng mình ra khỏi tàu điện nhất định là ngừng rồi, có đen đủi chỗ nào chứ? Cậu còn có một người bạn không tồi, nửa đêm rồi còn cho chúng ta ở, là bạn học trước đây của cậu sao?

Bạn cùng phòng cú đêm nói: "Không phải, là bạn gái cũ của bạn trai cũ."

Cam Khanh: "..."

Bạn cùng phòng cú đêm lại nói: "Bạn trai cũ của tôi là một tên cặn bã."

Cam Khanh: "... có thể nhìn ra được."

Bạn cùng phòng cú đêm uất ức uống một ngụm nước ấm: "Cậu còn tốt hơn bạn trai cũ của tôi nhiều."

Cam Khanh mờ mịt đoán ra câu này là đang khen cô, câu khen này không biết đáp lại thế nào, chỉ có thể thở dài nói: "Mau đi thôi."

Một tuần kể từ hôm đó, Cam Khanh vừa trải chăn đệm trên đất ngủ nhờ nhà người khác, vừa tìm phòng khắp nơi.

Tháng bảy tháng tám hàng năm là thời kỳ cao điểm thuê phòng, hàng đàn học sinh vừa tốt nghiệp phải chuyển ra khỏi trường đang tìm nơi ở trọ, thêm không ít người bị thanh lý ra ngoài đường giống Cam Khanh đang khẩn cấp tìm nhà giá rẻ. Chỉ trong một thời gian ngắn, thị trường đột ngột biến thành cung không đủ cầu, giá phòng tăng lên vùn vụt. Có lúc mò trên mạng cả nửa ngày mới thấy một phòng giá cả có thể chấp nhận, gọi điện đến, nếu không phải là cho người khác thuê rồi thì cũng bất ngờ đòi tăng giá.

Mà một tuần trôi qua, cô bạn cú đêm của cô cuối cùng cũng không kiên trì nổi, đem hết phiếu giảm giá và thú bông tích góp được để lại cho Cam Khanh, trở về quê nhà.

Bạn cùng phòng cú đêm rời đi, Cam Khanh cũng không thể tiếp tục ngượng ngùng ở lại nhà "bạn gái cũ" thêm nữa.

Cô đóng cửa tiệm sớm, qua tiệm tôm Thiên Ý giúp người ta bưng hai thùng bia, đứng loanh quanh vòng vo không có việc gì mấy vòng, rồi mới do do dự dự đi đến sau bếp: "Chú Mạnh.. chuyện tìm người chăm sóc bà cụ lần trước chú nói với cháu, đã tìm được người thích hợp chưa ạ?"

Cùng lúc ấy, Dụ Lan Xuyên vừa lo liệu xong chuyện tang ma cho đại gia gia, đem theo tro cốt của ông, trở về Yên Ninh.

Xuống máy bay, hắn gọi một chiếc xe, nói với người tài xế: "Bác tài, viện 110 ngõ Sợi Len."

Trước tiên, hắn phải mang ông cụ về nhà một chuyến.

*Tứ Xuyên là vùng núi non hiểm trở, tuổi còn trẻ, ở Tứ Xuyên, dù có nỗ lực đến đâu cũng khó vang danh bốn bể. Thục là tên cũ của vùng đất này. Già rồi mà đến Tứ Xuyên du sơn ngoạn thủy, an dưỡng tuổi già thì vô cùng phù hợp.

Bạn đang đọc Không ô nhiễm không gây hại của Priest
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Hanyu
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.