Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vấn đề

Tiểu thuyết gốc · 1600 chữ

Chương 113: Vấn đề

Phong Vũ gõ tay từng nhịp lên chiếc ghế trúc, lão nói. “Thanh Vân và Thanh Thu chưa tiếp xúc nhiều với bên ngoài, ta mới thay chúng quyết định, Ngôn, con đã đủ lớn, phụ thân không thể quyết định thay cho con thêm nữa, con hãy về bàn với Bách Diện Hồ Ly để đưa ra quyết định của mình, phụ thân chỉ đưa ra cho con một lời khuyên, cơ hội chỉ đến một lần, phải nắm thật kỹ, để đánh mất rồi thì rất khó có lại, ta mệt rồi, con về đi.”

Phong Ngôn đứng ngẩn người một hồi, rồi nàng cúi đầu với Phong Vũ đi thẳng xuống núi.

Lạc Sơn trấn, dưới bầu trời đêm hiu hiu mát mẻ của mùa xuân, người người nhộn nhịp đi lại trong Lạc Sơn trấn, tiếng rao bán ồn ào tới mức không thể nghe rõ, những người đi kiếm dược liệu cùng săn hung thú từ Thiết Di sơn cũng lác đác trở về, có thể nói, Thiết Sơn trấn chính là Cương Thanh thành phiên bản thu nhỏ, sự nhộn nhịp của nó không hề thua kém gì so với Cương Thanh thành.

So về tài nguyên xung quanh, Lạc Sơn trấn có thể nói là tâm của bốn mảnh bảo địa, phía đông là sông Ngu Linh, phía tây là Thiết Di sơn, phía bắc là Dực Phỉ thung lũng, phía nam là Hồ Vân đầm lầy.

Không rõ người đầu tiên lập ra Lạc Sơn trấn là ai nhưng người đó có thể nói là người đại tài khi nhìn ra được tiềm năng thực sự của Lạc Sơn trấn.

Trở lại với Lạc Sơn trấn, nơi mảnh đất mà Võ Huyền nhìn trúng, dù cho bốn phía nhộn nhịp ồn ào nhưng nơi này một mảnh yên tĩnh đến lạ thường, trước cửa ra vào còn có hai cây lớn mọc xiên thẳng vào nhau chắn ngang cửa ra vào, bức tường cổ cùng cánh cửa dày mục nát càng khiến cho nơi đây trở lên đáng sợ.

Sâu bên trong căn nhà cổ, dưới một tầng hầm bí mật, có hơn mười người ngồi dưới ánh lửa bập bùng của những chiếc đuốc tạo ra, trên người mấy người này đều mặc một bộ huyết y đỏ như máu, trên mặt thì đeo một chiếc mặt nạ hình bán nguyệt màu đỏ.

Một kẻ trong số đó khàn khàn lên tiếng. “Hoa chủ, chúng ta thật sự phải ở nơi đây làm chó cho trông của cho Đan phong thật sao?”

“Huyết Vu, ý của ngươi là sao?” Một người ngồi giữa, thân hình gầy gò lên tiếng.

“Chúng ta muốn biết bí mật bên trong khu đổ nát này, nhưng đám khốn nạn Đan phong hứa hẹn hết lần này đến lần khác không chịu cho chúng ta chìa khóa để mở được bên trong ra, lần này lại còn bắt chúng ta phải giết thiếu chủ của Trưởng Khống Giả, tuy nói lúc trước đại Huyết thần bị Mộ Hoành Thiên đuổi giết nhưng liên quan đếch gì đến chúng ta, nay giết thiếu chủ Trưởng Khống Giả rồi, chúng ta chỉ sợ bị người của Trưởng Khống Giả đuổi như chó chạy ngoài đồng.” Huyết Vu nói.

Hoa chủ ngồi ở giữa trầm giọng nói. “Huyết Vu, ngươi tưởng ta muốn làm chó cho bọn Đan phong sao? Ngươi lầm, giờ Huyết Thần giáo chỉ còn lại mấy người chúng ta cùng phó thần chủ, mà người của Trưởng Khống Giả không ưa gì chúng ta, đám giả nhân giả nghĩa Đan phong cũng vậy, ngoài mặt thì nói trợ giúp chúng ta nhưng bên trong lại lợi dụng chúng ta, ta đều biết hơn, nhưng không thể không làm, thực lực của bọn chúng so với chúng ta quá mạnh, chúng ta chỉ có thể trông chờ vào bí mật bên trong khu di tích đổ nát này để lật mình, ngươi hiểu không?”

Huyết Vu nghe Hoa chủ nói thì trầm mặc. “Vậy tại sao không phá cửa đi? Có được bí mật bên trong rồi, chúng ta cần gì ở đây.”

“Đồ đần, ngươi tưởng cánh cửa này nói mở là có thể mở, với sức của chúng ta sao lại không mở được, chỉ là một khi mở cánh cửa này động tĩnh sẽ cực lớn thu hút đám người xung quanh đến, đặc biệt là đám người Trưởng Khống Giả, nếu bị bọn họ phát hiện công sức bấy lâu nay ẩn nấp cùng giúp việc cho đám Đan phong của chúng ta coi như xong, hiểu chưa?” Hoa chủ tức giận nói.

Huyết Vu im lặng gật đầu.

Sáng ngày hôm sau, Võ Huyền mang theo Cương Thanh Thu lên thuyền trôi theo sông Ngu Linh đi đến bến ngoài Cương Thanh thành, trên bến vắng người, Thương Hổ, Thương Cuồng cùng Thương Hương đã đợi ở đó từ lâu.

Mấy người chưa đến Lạc Sơn trấn ngay mà chờ đợi Miêu Cơ tới.

Tới đúng giờ hẹn, Miêu Cơ mang theo một bà lão chống quải trượng trên thuyền của Miêu gia đi tới, nhìn thuyền có chữ Miêu ghi rõ bên trên, các thuyền khác đều tự động nhường để thuyền của Miêu Cơ cập bến.

Miêu Cơ ngày hôm nay trang điểm một cách nhẹ nhàng, nhưng không vì thế mà làm giảm đi vẻ đẹp vốn có của cô mà càng tôn lên sự thông minh, sắc sảo vốn có, cô cùng bà lão xuống thuyền lập tức khiến người hai bên nhốn nháo không thôi.

Để tránh những sự chú ý không cần thiết, trước hai bên chào nhau rồi lại mời nhau lên thuyền, sau khi giới thiệu sơ bộ Võ Huyền chủ động đề cập đến mảnh đất ở Lạc Sơn trấn.

Miêu Cơ nghe đến mảnh đất ở Lạc Sơn trấn thì hai mi nhíu chặt, cô cẩn trọng nói. “Công tử, không phải tiểu nữ không đưa mảnh đất cho ngươi, mà là mảnh đất đó quá quỷ dị, nếu công tử muốn, tiểu nữ có thể để lại cho ngươi một cửa hàng khác trong trấn cũng không sao?”

Võ Huyền phất tay. “Mảnh đất đó ta đã chọn, Miêu tiểu thư chỉ cần cho ta biết những việc kỳ quái diễn ra trên mảnh đất đó là được.”

Miêu Cơ thấy không khuyên được, cô đành gật đầu nói. “Nếu đã như vậy, mảnh đất đó từ này về sau thuộc về Võ công tử, còn chuyện diễn ra là như vậy…”

Võ Huyền nghe xong lời Miêu Cơ nói, hắn quay sang hỏi Thương Hổ và Cương Thanh Thu. “Hai người nghĩ sao?’

Cương Thanh Thu lắc đầu nói. “Muội chưa từng nghe có linh thú và hung thú quỷ dị như vậy.”

Thương Hổ cũng gật đầu. “Ta cũng chưa từng gặp, ta nghĩ đám hung thú và linh thú đấy chỉ sợ đã bị người ta động tay động chân.”

Võ Huyền nhìn Thương Hổ gật đầu. “Huynh nói không sai, đám Thú đó quả thật đã bị người ta động tay động chân, hai vị tỷ tỷ của ta từng nói, vào năm mươi năm trước, có một giáo phái đến từ bên ngoài đại lục, đám người này có sức mạnh cơ thể vượt trội hơn so với chúng ta, nhưng bọn chúng không sử dụng cơ thể hay linh lực để chiến đấu, mà thông máu huyết của cơ thể cấy lên người nhân loại và Thú để điều khiển như khôi lỗi chiến đấu.”

Mấy người ngồi trên thuyền đều kinh ngạc. “Còn tồn tại đám người kỳ dị như vậy?”

Võ Huyền thanh nhã uống ly trà, hắn nói tiếp. “Chỉ là cách tu luyện của đám người này trực tiếp ảnh hưởng đến lợi ích của nhân loại và Thú trên đại lục, chỉ sau một năm phát triển đã bị người của Trường Khống Giả đuổi giết thảm liệt, gần như đã biến mất khỏi đại lục, không ngờ ngày hôm nay lại còn một vài tên sống sót chui rúc ở tầng một.”

Miêu Cơ có phần lo lắng, nàng đã biết thân phận của Võ Huyền từ chỗ Cương Thanh hoàng đế, nàng khuyên nhủ nói. “Võ công tử, thân phận ngươi tôn quý, không nên đối trực tiếp đối đầu với đám người này, để ta thông báo với người của Trưởng Khống Giả một tiếng như vậy sẽ an toàn hơn.”

Võ Huyền thầm nghĩ, nếu để người của Trưởng Khống Giả đến, vậy thì bảo vật ẩn dấu bên dưới khó mà ở trong tay mình, Long Quy tiên sinh nói rồi, hiện tại hắn không thể điều động người của Trưởng Khống Giả, gọi bọn họ tới chưa chắc đã nghe lời mình, hắn nói:

“Miêu tiểu thư không cần để ý đến sự an toàn của ta, ta tự có sắp xếp, chuyến này đến chủ yếu muốn nhờ tiểu thư nhượng lại mảnh đất, cùng dẫn người của ta đi quanh Lạc Sơn trấn một vòng là được, việc xử lý mảnh đất cứ để ta.”

Miêu Cơ nghe Võ Huyền nói thế thì không dám tiếp tục khuyên can, cô chuyển chủ đề sang chuyện làm ăn.

Chiến đấu với người của Huyết Thần giáo, Võ Huyền tìm được ở Lạc Sơn trấn hai tấm bản đồ do người của Đan Phong để lại, hai mẩu tin tức có liên quan đến nghiên cứu minh thú.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.