Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Quyến rũ

Tiểu thuyết gốc · 1517 chữ

Chương 114: Quyến rũ

Sau khi bàn chuyện làm ăn, thì mọi người ai về phòng lấy, vì đi thuyền đến Lạc Sơn trấn cũng mất nửa ngày.

Võ Huyền ngồi trên giường hai mắt khép hờ, khuôn mặt dãn ra một cách thoải mái, đằng sau hắn, Cương Thanh Thu quỳ trên giường nhẹ nhàng đấm bóp, dù chỉ là lần đầu đấm bóp cho người khác, nhưng Cương Thanh Thu cực kỳ chuyên tâm.

Vẫn tò mò về giáo phái kỳ lạ lúc sáng nói chuyện, cô nhẹ nhàng hỏi Võ Huyền. “Huyền ca, ngươi nói giáo phái kỳ lạ kia có gây nguy hiểm cho chúng ta không? Nếu nguy hiểm thì để muội nhờ phụ thân phái thêm người tới.”

Võ Huyền thở nhẹ một hơi. “Không cần, Huyết Thần giáo cũng chẳng còn người nào quá mạnh, chúng ta tự xử lý được, không cần làm phiền đến phụ thân muội, cứ để ông ấy chuyên tâm đối phó với Cương Thanh Văn.”

Cương Thanh Thu gật đầu, nàng nói. “Nhắc đến Cương Thanh Văn muội mới nhớ, phụ hoàng đã cho người theo dõi hắn, chỉ là không dám tới gần, theo mật thám báo về, có ít nhất hai kẻ tứ cấp âm thầm bảo vệ hắn, chỉ có lúc vào học viện thì hai kẻ kia mới chờ bên ngoài.”

Võ Huyền trầm tĩnh một chút, hắn nói. “Khi trở về, dặn dò phụ thân muội không cần theo dõi hắn nữa, mà bắt đầu thôn tính thế lực của Cương Thanh Di Nam đi, ta sẽ để cho mấy người dưới trướng của ta tới giúp, thứ ta đưa cho muội vẫn giữ chứ?”

Cương Thanh Thu gật đầu, nàng lấy ra từ Hắc Không Trạc lệnh bài màu hoàng kim, bên trên có một chữ ‘Trưởng’ rất lớn, bên dưới lại có hai chữ vừa đủ nhìn ‘Võ Huyền’. “Muội vẫn mang theo đây, hai cái khác muội đã đưa cho tỷ tỷ và Khê tỷ.”

“Ừ, nếu có người của Trưởng Khống Giả đến hỏi về vấn đề linh thú, muội đưa lệnh bài này ra họ sẽ tự khắc lui.” Võ Huyền nói.

Lệnh bài trên tay Cương Thanh Thu là lệnh bài đại sư phụ gửi xuống cho hắn, người biết hắn cần có thứ chứng minh thân phận, nên đã chủ động luyện chế ra mười cái lệnh bài thông qua truyền tống trận gửi xuống.

Tối hôm qua, Long Quy tiên sinh mới đưa cho hắn sử dụng, ba cái phân phát cho ba người Thanh Vân, Thanh Thu và Thương Khê, hai cái phân phát cho Thương Hổ, còn lại hắn vẫn tự mình giữ lấy.

Võ Huyền vuốt vuốt hình Yên Nhu trước ngực, buổi tối hôm qua một chuyện kinh động diễn ra, khi hắn đang luyện tập ở Bạch Vân động, Yên Nhu bỗng nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Sự xuất hiện của nàng làm hắn hoảng sợ, hắn hiểu được nếu để lộ Yên Nhu trên thân hắn nhiều chuyện rắc rối sẽ xảy ra, nhất là ở trước mặt Long Quy tiên sinh và Bạch.

Nhưng mọi chuyện không như hắn nghĩ, Long Quy tiên sinh, Bạch, Tuyết Điệp, Hạc Nhi đều quỳ rạp trước Yên Nhu, hắn ở một bên não nổ lớn, không biết chuyện gì xảy ra, nghe mấy người trò chuyện mới biết được, Yên Nhu đã từng xuất hiện một lần trước đó mà hắn không hề hay biết, nàng vậy mà đã quy phục được Long Quy tiên sinh cùng Bạch nghe theo, mà hắn càng ngạc nhiên hơn là Yên Nhu sắp xếp Tuyết Điệp và Hạc Nhi thay nàng ‘hầu hạ’ hắn.

Mục đích Yên Nhu xuất hiện chỉ để nhắc nhở Võ Huyền cẩn trọng trong việc chọn nữ nhân bên cạnh, cũng nhắc nhở hắn mau chóng tu luyện, những chuyện không cần thiết cứ để Long Quy tiên sinh giúp hắn xử lý.

Võ Huyền cũng hiểu nỗi lo của Yên Nhu, nhưng thù phụ mẫu phải tự mình báo, xây dựng thế lực cũng chính là mục đích này mà thành lập, dĩ nhiên hắn cũng không phụ lòng Yên Nhu, việc tu luyện không hề chậm trễ, có lẽ chỉ một hay ngày nữa là có thể đột phá nhị cấp trung kỳ.

Còn đối với việc chọn nữ nhân bên cạnh, hắn đều phải xem người đấy thật kỹ mới dám mang theo người, dù là Thương Khê hay Cương Thanh Thu đều phải qua một thời gian và cũng có một lời thề bảo đảm hắn mới mang theo bên mình, Phong Ngôn cũng là mục đích hắn nhắm tới nhưng còn phải kiểm tra thêm một chút, trường hợp ngoại lệ duy nhất có lẽ là Cương Thanh Vân.

Khẽ kéo Cương Thanh Thu vào lòng, Võ Huyền không có động tác gì xấu xa mà nói. “Khi trở về, nói với phụ thân muội kiểm tra xem nơi nào thường xuyên có Thú bạo động, giống như nổi điên tấn công thành trì hàng năm, sau đó báo cho ta một tiếng.”

Cương Thanh Thu co người nép sát thân thân thể vào cạnh Võ Huyền, nàng trầm ngâm nói. “Việc này thì cũng không cần phải nhờ đến phụ thân, dọc theo sông Ngu Linh hai ngày đường, có một nơi gọi là Thạch Hóa động, mỗi năm đến đầu hè đều sẽ bạo phát Thú triều, vì vậy học viện mỗi năm đều cho học viên đến đó ngăn cản Thú triều để đổi lấy điểm học viện, nếu huynh muốn hiểu nhiều hơn về Thạch Hóa động thì nên hỏi tiểu cô vì nàng ấy là người đứng ra điều hành Thạch Hóa động mọi năm.”

Võ Huyền gật đầu. “Để chiều nay ta hỏi lại Phong Ngôn.”

Hắn lại trầm tư suy nghĩ về bảo vật bên trong mảnh đất mà đám người Huyết Thần giáo một mực bảo vệ nhiều năm là gì, hắn chắc chắn Huyết Thần giáo sẽ không ngu ngốc đặt sào huyệt ở trong trấn, vì mỗi nơi đông người đều có một hoặc vài người của Trưởng Khống Giả trông chừng, đó là lý do vì sao chiếm lấy mảnh đất nhiều năm mà chúng chỉ dọa người của Miêu gia, rồi để Miêu gia tung tin đồn ra ngoài, chứ không giết người.

Đám người này đúng như Diễm tỷ nói, rất giảo hoạt.

Thật trông chờ vào đêm nay.

Đang lúc Võ Huyền mải suy nghĩ, thì Cương Thanh Thu ngồi trên đùi hắn không khỏi phát ra tiếng động. “Ưm.”

Chẳng biết có phải do tuổi trẻ khí thịnh, lửa cháy hừng hực, lại có người ngọc ngồi lâu trong người, dù không có ý nghĩ dơ bẩn nhưng thân thể Võ Huyền vẫn tự phản ứng, mệnh căn của hắn như một cây gậy chọc thẳng vào tiểu phúc của Cương Thanh Thu khiến nàng không khỏi xấu hổ di động.

Mà chẳng hiểu ra sao, Cương Thanh Thu lại kẹp mệnh căn giữa hai chân nàng, khi nàng di động, cặp đùi mềm mại cùng nơi bí mật không khỏi ma sát một lượt mệnh căn một lượt, khiến Võ Huyền đầu óc như nổ tung.

Dù có chững chạc đến mấy nhưng hắn vẫn là thiếu niên tuổi trẻ, ở Khống Thú đại lục tuổi của hắn cũng vừa đủ trưởng thành để kết hôn, nay người ngọc trong ngực, thần sắc hồng nhuận, khiến thú tính của hắn đã chiếm tám phần lý trí.

May sao còn lại hai phần giữ lại, hắn hiểu được nơi này không thích hợp để làm chuyện này, mà tối nay hắn còn có chuyện quan trọng, tốt hơn hết là vẫn nhịn xuống, hít một hơi thật sâu đặt Cương Thanh Thu xuống giường. “Nghỉ ngơi đi, ta ra bên ngoài.”

Nói rồi hắn liền ra bên ngoài thuyền muốn hóng gió để bình tâm.

Cương Thanh Thu thầm cắn chặt răng, hai tay giữ chặt tay hắn lại, hai mắt đẫm lệ. “Huynh chê muội xuất thân thấp hèn, không muốn muội sao?”

Võ Huyền không nghĩ Cương Thanh Thu ngày thường tự tin lại nghĩ như vậy, xem ra hắn không chứng minh một chút là không biểu lộ tâm ý của mình, hắn cúi người xuống hôn nhẹ lên môi nàng.

Cương Thanh Thu không hề ngại ngùng mà chủ động đáp lại Võ Huyền một cách nồng nhiệt.

Võ Huyền không hề khách khí mà luồn tay vào ngực Cương Thanh Thu, hai tay hắn nhẹ nhàng trêu đùa bên trong, bộ ngực căng tràn đầy sức sống làm hắn đùa nghịch không muốn buông tay, nhất là hai hạt đậu đỏ đã căng cứng bên trong khiến hắn không thể không vạch vạt áo của Cương Thanh Thu xuống mà cắn lên.

Cương Thanh Thu thở từng hơi gấp rút, trên mặt đã xuất hiện từng nét đỏ ửng, miệng nhỏ liên tục rên rỉ một cách khó khăn.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.