Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Phát tài

Tiểu thuyết gốc · 1522 chữ

Chương 119: Phát tài

Thấy hai nàng tự mình quyết định, Võ Huyền kéo tay Tuyết Điệp lại, không khách khí gõ vào trán nàng, hắn nói. “Nhân thủ của chúng ta không thiếu, cần gì phải quá mức mạo hiểm.”

Võ Huyền nói rồi liền xuất ra một khỏa khống thú tâm bên trong Càn Khôn Giới, một con khỉ màu vàng chỉ cao đến eo Võ Huyền từ bên trong khống thú tâm nhảy ra, hắn nói với nó. “Kim Duyên Hầu, giúp ta mở cánh cửa kia ra.”

Kim Duyên Hầu nghe lệnh của Võ Huyền liền chạy về phía cánh cửa, thân hình nó tuy nhỏ, nhưng sức lực không thể coi thường, mà lại mang trong người kim nguyên tố, khiến cơ thể nó cứng cáp hơn nhiều so với linh thú khác.

Kim Duyên Hầu hai tay dùng sức đẩy cửa đá, xong nó dùng bao nhiêu sức, hầu như đều bị tiêu thoát hết, Tuyết Điệp thấy thế nói. “Thiếu chủ, xem ra con khỉ này không được, để ta đến thử xem.”

Võ Huyền trầm tư một chút rồi nói. “Không hẳn do sức lực của Kim Duyên Hầu không được, có thể cần một thứ gì đó để có thể mở được cánh cửa kia, chúng ta cùng đến xem thử.”

Võ Huyền đi theo những bước chân mà Kim Duyên Hầu đã đi trước đó, hắn thu Kim Duyên Hầu vào trong đồ đằng của mình để tránh làm chặt chỗ, Tuyết Điệp và Hạc Nhi cũng đến bên cạnh hắn.

Võ Huyền quan sát thấy cửa đá cũ kỹ, bên trên thì trơn bóng không có chút gì ký hiệu để mở khóa, hắn đưa tay nhẹ nhàng ấn quanh trên cửa đá một hồi, chợt một tiếng ‘kịch’ phát ra, tiếng động vô cùng lớn, Hạc Nhi và Tuyết Điệp liền kéo hắn thẳng lên phía bên ngoài.

Võ Huyền bị hai nàng kéo cực nhanh, song vẫn kịp nhìn thấy cánh cửa đá đang dần lay động.

Chỉ trong chớp mắt, ba người đã đứng bên ngoài khu vườn, mà dưới chân, mặt đất liên tục chấn động.

Một bóng đen khoác trên thân một chiếc lam bào đã xuất hiện ở bên tửu lầu đối diện.

Tuyết Điệp thấy vậy trầm giọng quát. “Còn không qua đây.”

Người mặc lam bào liền cưỡi sủng thú phi điểu của mình bay qua, Tuyết Điệp xuất ra một tấm lệnh bài màu hoàng kim trước mặt người mặc lam bào.

Nhìn tấm lệnh bài màu hoàng kim, người mặc lam bào cúi gập người. “Tiểu nhân kính chào trưởng lão.”

Tuyết Điệp chỉ tay sang Võ Huyền. “Trước lên chào thiếu chủ.”

Người mặc áo lam ngẩng đầu nhìn Võ Huyền, hắn cũng đã nhận được tin Trưởng Khống Giả đã có thiếu chủ song không ngờ mình lại gặp nhanh như thế. “Tiểu nhân Trương Hưng ra mắt thiếu chủ.”

“Ừ.” Võ Huyền gật đầu, hắn đưa mắt ra hiệu với Tuyết Điệp.

Tuyết Điệp dĩ nhiên hiểu ý, nàng nói. “Ngươi đi thông báo cho những người xung quanh không cần tiếp tục đến đây, chỗ này đã có chúng ta xử lý.”

“Dạ, trưởng lão, thiếu chủ, tiểu nhân xin đi trước.” Trương Hưng liền phi thân rời khỏi mảnh đất.

Võ Huyền không lo sẽ có người đến thêm, đã có lệnh của Tuyết Điệp dĩ nhiên người của Trưởng Khống Giả sẽ không tiếp tục đến, không ngờ có ngày hắn phải lo lắng chính người nhà mình, chỉ tiếc thân phận của hắn vẫn chưa sử dụng được.

Hắn vỗ vai Thương Hổ. “Huynh ở trên này tiếp tục ngăn cản, ta xuống dưới xem.”

Thương Hổ lễ phép đáp lời, hắn chỉ dám hơi liếc nhìn Tuyết Điệp và Hạc Nhi, thầm nghĩ. “Người bảo vệ thiếu chủ lại thay đổi rồi.”

Hạc Nhi nói với Võ Huyền. “Thiếu chủ, hay là để ta xuống trước.”

Võ Huyền mỉm cười. “Cùng xuống đi, lúc nãy là cửa mở ra thôi, không có gì là nguy hiểm cả, ta đoán cánh cửa đá đó có thể là một loại bảo khí mà thứ ở bên trong rất quan trọng nên mỗi khi mở ra mới gây ra động tĩnh lớn như thế, xuống xem có bảo vật gì nào.”

Hạc Nhi nói. “Thiếu chủ bên dưới rất có khả năng là bảo khố của một thế lực nào đó trước đây, dù sao tầng một trước khi bị chia cắt cũng có rất nhiều thế lực lớn từng thống trị ở đây.”

Võ Huyền gật đầu. “Thật đáng mong chờ.”

Ba người đi xuống dưới, cánh cửa đá nặng nề cũng đã mở rộng ra hai bên, không gian bên trong mật thất không tối đen như Võ Huyền nghĩ, mà nó tỏa ra những ánh sáng yếu ớt le lói chiếu ra bên ngoài.

Ba người không vội vã mà đi vào trong ngay, Tuyết Điệp và Hạc Nhi đứng bên ngoài mật thất liên tục dùng linh lực dò xét bên trong, sau một hồi xác định không có gì nguy hiểm thì ba người mới đi vào trong.

Không gian mật thất bên không quá lớn cũng không quá nhỏ, bốn phía trên trần nhà được treo lơ lửng những viên dạ minh châu để thắp sáng mật thất, chỉ là ánh sáng của chúng đã quá yếu ớt để chiếu rọi được mọi thứ, hai bên tường được bố trí hai bên kệ dài có nhiều tầng, trên mỗi kệ là vô số bình ngọc màu đủ màu khác nhau, ở giữa mật thất đổ vào là một hàng bảo khí được treo lơ lửng bằng những dây xích đen.

Võ Huyền đi tới một bên tủ kệ, hắn mở một bình ngọc bên trong ra, khóe miệng khẽ nở nụ cười nói với hai người Tuyết Điệp và Hạc Nhi đằng sau. “Phát tài rồi, đều là đan dược cấp cao, Hạc Nhi, ngươi kiểm tra xem đan dược này thuộc cấp mấy.”

Hạc Nhi đổ bình đan dược ra tay, viên đan dược màu đỏ nhạt, phảng phất tỏa ra hỏa diễm làm tay nàng cảm thấy nóng, nàng cười nói. “Thiếu chủ, là đan dược thất cấp thượng phẩm.”

Võ Huyền không dấu nổi vui mừng trên mặt. “Hai người giúp ta kiểm tra đan dược cùng đống bảo khí này, sẵn tiện thu lại luôn.”

Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi vâng lời, hai người bắt đầu đi kiểm tra từng bình đan dược trên kệ.

Võ Huyền nhìn bên trong kệ dường như có khắc chữ gì đó, nhưng do ánh sáng không đủ khiến hắn không thể nhìn thấy bên trong viết gì, không nghĩ nhiều hắn phóng ra hỏa diễm thắp sáng lên, dưới ánh lửa, hắn có thể đọc được. “Hồng Diễm đan, thất cấp thượng phẩm đan dược, công dụng tăng linh lực cho nhân loại và sủng thú hỏa hệ linh lực.”

Võ Huyền liền hô lên. “Tuyết Điệp, Hạc Nhi, dừng lại, không cần phí sức, bên trên kệ đều có viết tên đan dược cùng tác dụng của chúng, trực tiếp thu toàn bộ kệ lại là được, để về ta sẽ phân phó người kiểm tra.”

Tuyết Điệp và Hạc Nhi cũng vui mừng, hai nàng chẳng hề hứng thú với cái công việc kiểm tra đan dược cấp thấp này, thiếu chủ để cho người khác làm, các nàng cầu còn không kịp.

Chỉ trong chớp mắt, căn mật thất chứa đầy đan dược và bảo khí bị hai người Tuyết Điệp và Hạc Nhi thu hết vào Càn Khôn Giới, hai người thấy Võ Huyền cứ liên tục dậm chân trên nền đá thì khó hiểu hỏi. “Thiếu chủ, người còn cần tìm gì sao? Đan dược và bảo khí đã được chúng ta thu hết vào bên trong rồi.”

Võ Huyền vẫy tay. “Tuyết Điệp lại đây.”

Tuyết Điệp liền đi đến chỗ Võ Huyền, nàng kỳ quái hỏi. “Thiếu chủ, có chuyện gì sao?”

Võ Huyền đá mõm dày xuống nền, hắn mỉm cười hỏi nàng. “Có thấy quen không?”

Tuyết Điệp làm bộ mặt không vui. “Thiếu chủ, ngươi đùa gì vậy, khoáng thạch nhiều loại như vậy, ta lại không phải luyện bảo sư, đâu thể nhớ hết được khoáng thạch.”

Nàng nói rồi thoáng dùng lịch lực quét xuống nền đá, trên khuôn mặt xuất hiện đầy vẻ kinh nghi. “Thiếu chủ, là Hắc Trọng thạch.”

Tuyết Điệp vừa quét linh lực xuống liền nhận ra ngay, loại đá kỳ lạ này khiến nàng sống dở chết dở, làm sao có thể quên được.

Võ Huyền đưa hỏa diễm soi lên trần mật thất cùng dưới nền, hắn nói. “Nếu ta đoán không sai, toàn bộ căn mật thất này đều được làm từ Hắc Trọng Thạch. Tuyết Điệp, Hạc Nhi, hai người nói xem mọi chuyện có phải đang dần thú vị rồi không?”

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 2
Lượt đọc 13

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.