Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thu bảo

Tiểu thuyết gốc · 1564 chữ

Chương 120: Thu bảo

Võ Huyền lấy tay sờ sờ bên dưới đất, cảm giác thô cứng truyền lại tay hắn. “Những kẻ xây lên căn mật thất này thực lực không cao, có vẻ như chúng đã tốn nhiều ngày để đặt những khối Hắc Trọng Thạch này.”

Hắn quay sang hỏi Tuyết Điệp và Hạc Nhi. “Hai người nói xem, thế lực nào ngoài Trưởng Khống Giả có thể sở hữu nhiều Hắc Trọng thạch? Sở hữu được nhiều đan dược như này?”

Tuyết Điệp cùng Hạc Nhi hai mắt nhìn nhau, cả hai cùng nói. “Đan phong.”

Võ Huyền mỉm cười. “Rất có thể, hai người mau dùng linh lực tìm bốn phía xem nơi nào linh lực không bị phản lại.”

“Ý của thiếu chủ là bên dưới vẫn còn cất giấu điều gì khác?” Hạc Nhi nghi hoặc hỏi Võ Huyền.

Võ Huyền gật đầu. “Quả thực như vậy, có lẽ đám người Huyết Thần giáo biết được bí mật gì đó bên trong mật thất của Đan phong, bọn chúng cũng biết khi trực tiếp phá trận pháp và mở cửa đều sẽ gây ra tiếng động lớn, chúng kiêng dè Trưởng Khống Giả cho nên bọn chúng vẫn một mực ở đây không chịu đi.”

Trong lúc Võ Huyền nói, hắn cũng cùng hai người Hạc Nhi và Tuyết Điệp dò tìm.

Sau một hồi vô cùng phí sức, Hạc Nhi nói. “Thiếu chủ, ta tìm thấy rồi.”

Võ Huyền cùng Tuyết Điệp chạy đến, Hạc Nhi cũng cùng lúc nhấc tảng đá lớn lên, để lộ ra không gian tối tăm bên dưới.

Võ Huyền không dám tùy tiện phóng hỏa diễm xuống dưới xem xét, hắn nhảy lên lấy viên dạ minh châu trên đầu xuống, không khách khí dùng linh lực vứt nó xuống bên dưới, rất nhanh, viên dạ minh châu đã rơi xuống nền đá bên dưới, âm thanh của nó vọng lên.

Võ Huyền nói. “Không sâu, nhìn viên dạ minh châu vỡ ra liền có thể tùy tiện xuống, chỉ là bên dưới tối quá, vẫn không nhìn thấy gì.”

Tuyết Điệp mỉm cười nhìn Hạc Nhi. “Con hạc nhỏ, còn không mau phát huy khả năng của ngươi.”

Hạc Nhi lườm Tuyết Điệp một cái, nàng không khách khí nhảy xuống bên dưới, từ trên người nàng, ánh sáng màu vàng lập tức chiếu rọi xung quanh, một tiếng bật thốt bên dưới vang lên. “A.”

Tuyết Điệp không nói nhiều liền nhảy xuống, nàng nhìn lướt qua mật thất một lượt trách cứ. “Con hạc nhỏ đáng chết, chỉ là một đống xương cùng giáp minh thú, ngươi kêu lên cái gì làm ta vội muốn chết, thiếu chủ, bên dưới an toàn người mau xuống.”

Võ Huyền lúc này mới nhảy xuống, không gian xung quanh được Hạc Nhi phát sáng để hắn nhìn rõ, bốn phía trống ngổn ngang là những bộ xương cùng những mảnh giáp màu đen, chỉ duy nhất có ở giữa là có một cột ngọc được xây lưng chừng, bên trên còn có một cái bệ màu vàng.

Võ Huyền gạt đống xương mà đi đến chỗ cái bệ, hắn không cần đề phòng có bẫy dập, vì trong một căn mật thất được cấu thành từ Hắc Trọng Thạch, thì bẫy rập chẳng thể tồn tại, trận pháp cũng là như thế.

Võ Huyền tới bên bệ màu vàng, bên trên không có gì khác ngoài hai tấm bản đồ được làm làm từ da của hung thú, nhìn những kí hiệu bên trên Võ Huyền chẳng rõ bên trên vẽ về nơi nào, hắn lật thử mặt bên sau của hai tấm bản đồ xem có thể tìm kiếm được thông tin gì hay không.

Quả nhiên vừa lật sang, chính giữa hai tấm bản đồ có viết ‘Kim Lôi động’ và ‘Phiêu Miễu cốc’, hắn cũng không biết hai nơi trên bản đồ là ở đâu nhưng hắn có thể đoán được chúng chỉ có thể nằm ở tầng một và những nơi này có liên quan đến việc minh thú này.

Nói về sự quen thuộc địa ở tầng một, mấy người Thương Hổ và Miêu Cơ có lẽ sẽ biết hai nơi này.

Ba người từ dưới mật thất đi lên, Võ Huyền nói với mấy người Thương Hổ. “Mấy người trở về Tam Thế Gia trước đi.”

Hắn quay ra nói với Tuyết Điệp. “Có cách nào liên hệ với đám người của Trưởng Khống Giả không?”

Tuyết Điệp gật đầu, nàng lấy lệnh bài trên người ra, kích phát linh lực vào bên trong, trên trời một chữ ‘Trưởng’ màu vàng xuất hiện.

Không đến nửa giờ, gần hai mươi người mặc lam bào, hắc bào xuất hiện.

Võ Huyền nhìn đám người Trưởng Khống Giả, trên tay hắn xuất ra một viên Hồng Diễm đan, hắn không lòng vòng nói. “Hồng Diễm Đan, đan dược thất cấp thượng phẩm, ta muốn đổi lấy đan dược tứ cấp, ngũ cấp. Ưu tiên Nếu không đủ, có thể đến chi nhánh của Vạn Tài các để vay, hiện giờ mọi người có thể tùy ý ra giá, giá khởi đầu là hai trăm năm viên đan dược tứ cấp thượng phẩm.”

Đám người Trưởng Khống Giả nhìn Hồng Diễm đan như lửa nóng, nhất là những người mặc hắc bào, một người nhìn xung quanh mở miệng nói. “Thiếu chủ, ta ra giá hai trăm sáu mươi viên đan dược tứ cấp thượng phẩm.”

“Thiếu chủ, ta ra giá ba trăm viên đan dược tứ cấp thượng phẩm, có thể đưa ngay trong ngày mai.”

“Thiếu chủ, ta ra bốn trăm viên, cần hai ngày để đưa cho ngài.”

“Thiếu chủ, lão tổ trong gia tộc ta cần, ta đưa ngài năm trăm viên.”

Võ Huyền thầm mỉm cười, tuy nói Trưởng Khống Giả và Đan phong đã nắm giữ hầu hết đan dược, song những đan dược cấp thấp bọn họ tàng trữ cũng không ít.

Đến cuối cùng, Võ Huyền chấp nhận giá thành bảy trăm năm viên đan dược tứ cấp thượng phẩm của một người thuộc gia tộc Độc Ánh gia ở tầng ba, hai ngày sau đưa hàng, cái giá này tuy thấp hơn ở trên tầng ba một chút nhưng với Võ Huyền là người đang rất cần đan dược tứ cấp thì cái giá này rất đáng để hắn chấp nhận.

Võ Huyền không quên đổi một trăm viên đan dược tứ cấp thượng phẩm ra bảy trăm viên đan dược tam cấp thượng phẩm dùng để bồi dưỡng mấy huynh đệ họ Thương, với số đan dược đó, hắn tin chắc mấy người Thương Hổ có thể đột phá nên tứ cấp.

Mọi người trên mảnh đất giải tán, Võ Huyền một mình đi về Tam Thế Gia, vừa vào cửa, hắn lập tức được người của Miêu Cơ đưa lên trên phòng.

Mấy người Phong Ngôn, Thương Hổ và Miêu Cơ vẫn chưa đi ngủ mà chờ đợi hắn về, Võ Huyền mỉm cười nói. “Về cả đi, đã nói không cần ngồi đợi mà, đợi chút, nếu mọi người ở đây ta cũng nói luôn, bốn ngày sau đến học viện tìm ta, phần công lao hôm nay của mọi người không thể thiếu.”

Thương Hổ là kẻ dưới trướng của Võ Huyền, tự nhiên biết hắn sẽ đưa tài nguyên tu luyện cho mình, dĩ nhiên không quá vui mừng, mà còn cảm thấy áp lực nặng trên thân.

Phong Ngôn một mặt biến ảo.

Miêu Cơ thì vui mừng tạ ơn.

Võ Huyền kiếm được một lượng lớn bảo vật, dĩ nhiên không hề keo kiệt chia cho mấy người Phong Ngôn và Miêu Cơ một chút, coi như trả cho công sức của họ bỏ ra.

Sẵn tiện chưa ai trở về phòng, Võ Huyền hướng mấy người hỏi. “Mọi người có biết ở tầng một có nơi nào tên là Kim Lôi động và Phiêu Miễu cốc hay không?”

Mấy người Thương Hổ nghe Võ Huyền hỏi thì nhìn nhau, nhất là nghe tới Phiêu Miễu cốc mọi người đều tỏ ra chần chừ không dám nói.

Thương Hổ chủ động nói. “Võ Huyền, hai nơi đệ nhắc đến đều là những nơi cấm kỵ ở tầng một, hai nơi này cũng đều nằm trong phạm vi của Cương Thanh quốc chứ không xa, Kim Lôi động ở phía bắc nơi này được cấu tạo từ nhiều dãy núi lộ thiên tạo thành, mà quanh tám mươi dặm quanh dãy núi đều có sấm sét đánh xuống, nhất là trong những hang động bên trong, sấm sét đánh đặc biệt nhiều.

Còn Phiêu Miễu cốc nổi tiếng là một nơi vào không thể ra, do mây mù phủ xuống quanh năm, nên người ta không thể biết rõ địa hình của cốc ra sao, những người vào bên trong cốc đều chưa từng đi ra, người dân xung quanh Phiêu Miêu cốc nhắc đến một truyền thuyết bên trong cốc có một con quái vật sơn dương khổng lồ, những người xâm phạm vào trong cốc đều bị nó giết chết.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 3
Lượt đọc 10

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.