Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Kiểm kê

Tiểu thuyết gốc · 1551 chữ

Chương 124: Kiểm kê

Võ Huyền thấy trên mặt hai nàng có chút lo lắng, có lẽ cả hai tưởng hắn giục hai người nhanh chóng tịnh tiến, hắn hơi buồn cười vì hai cô nàng này hiểu nhầm ý của hắn, hắn chấn an hai nàng. “Cả hai không cần vội vàng, cứ tiếp tục cố gắng luyện đan cùng luyện dược, ta hỏi chỉ là muốn quan tâm hai người, nếu cả hai có vướng mắc gì thì có thể hỏi ta, hiểu chứ?”

Cương Thanh Vân cùng Thương khê nghe hắn nói mới thả lỏng.

Võ Huyền phất tay, trước gác lại một bên. “Mọi người giúp ta ghi chép lại số đan dược cùng bảo khí này.”

Căn phòng của Võ Huyền còn lớn hơn mật thất vài phần, dĩ nhiên sẽ có đủ chỗ để hai bên kệ đan dược cùng với đống bảo khí, tất cả đều đã được ghi chép ở trên, hắn chỉ muốn nắm rõ số liệu cẩn thận bên trong, hắn dặn dò ba người. “Nhớ ghi chép rõ ràng số đan dược bên trong mỗi bình, cùng từng loại, để sau này tiện kiểm soát.”

Phân phó xong việc kiểm kê đan dược cho ba người Thương Khê, Võ Huyền liền ngồi vào một góc bắt đầu luyện đan, không giống như trước luyện đan dược hỗ trợ hấp thu linh lực, hắn hôm nay chọn lựa một loại đan dược dùng để chữa thương.

Đối với đan dược nhất cấp hắn đã quá thuận tay, chỉ trong vòng chưa đầy một nén hương đã luyện được bốn bình đủ tiêu chuẩn, không lãng phí thời gian, hắn tiếp tục rơi vào tu luyện, hiện tại hắn đã đột phá nhị cấp sơ kỳ, bản mệnh thú tâm hấp thu linh lực so với trước đó cũng lớn hơn rất nhiều, chỉ là bản mệnh thú tâm cũng lớn hơn, việc tích lũy linh lực cũng vất vả hơn nhiều.

Chính bởi vậy, Võ Huyền không tiếc rẻ gì liên tục dùng ba viên đan dược bổ trợ hấp thu linh lực để mau chóng hấp thu linh lực, rồi chuyển hóa chúng thành linh lực tinh khiết.

Luyện hóa xong ba viên linh lực, Võ Huyền lại cảm nhận linh lực tinh khiết bên trong bản mệnh thú tâm, hắn thầm lắc đầu. “Như muối bỏ bể, ngày mai có lẽ lên bầy liên hoàn trận để bổ trợ tu luyện.”

Hắn đưa mắt sang bên cạnh thấy ba người Thương Khê cũng đã nằm ngủ trên giường, nhìn ba mỹ nhân nằm trên giường không khỏi khiến hắn rung động, có điều hắn vẫn còn kiềm lại được ham muốn của bản thân, hắn với ba quyển sổ dưới chân ba người, hắn cầm một quyển sổ ghi do Thương Khê ghi chép lại:

“Chà! Ba nghìn viên đan dược, thấp nhất là thất cấp hạ phẩm, cao nhất là bát cấp trung phẩm, có lẽ quyển của Thanh Thu viết cũng có cùng số đan dược như vậy, kết hợp với số đan dược của đám người Mộng gia, hiện tại đúng là không biết lên làm sao với đống đan dược này.”

“Đống bảo khí này cũng không tệ, đều là thất cấp thượng phẩm bảo khí, tổng cũng có tới năm mươi kiện, nên chọn cho Tiểu Ưng một kiện bảo khí thích hợp với nó, còn đâu để về sau phân phát.”

Hắn thu lại ba kệ đan dược cùng bảo khí, không có nghỉ ngơi mà xếp bằng bắt đầu tham ngộ cách luyện chế đan dược nhị cấp hạ phẩm, linh lực của hắn hiện tại đã dư thừa để luyện chế thành công, điều hắn còn thiếu kinh nghiệm.

Vì cách thức ngưng đan hiện tại trong đầu hắn đã có hai loại, một trường phái của gia tộc Độc Hương, một trường phái khác là của tam sư phụ, cả hai có một cách thức khá khác nhau, của Độc Hương gia thì chú trọng vào việc điều khiển hỏa diễm khi luyện dược, còn của tam sư phụ lại chỉ chú một chút về khống chế hỏa diễm và ngưng đan.

Từng hình ảnh của hai cách luyện đan diễn ra trong đầu Võ Huyền một cách sinh động, hắn cũng tự mình hình thành chính bản thân mình thử luyện đan bên trong đầu, đây chính là cách luyện đan sư, trận sư hay luyện khí sư thường làm nhất trước khi luyện đan, bày trận hay luyện bảo.

Do ba việc này đều giúp rèn luyện tinh thần nên việc minh tưởng đối với ba vị chức nghiệp này cũng có phần rõ ràng hơn so với khống thú sư và chiến thú sư thông thường.

Tuy nhiên việc minh tưởng cũng thường gây ra tác dụng phụ đó là mỗi lần minh tưởng sẽ dẫn đến tinh thần mệt mỏi, người ta gọi đó là sự tiêu hao tinh thần.

Cho đến nay, việc minh tưởng trên đại lục cũng khá phổ biến, nhưng người ta vẫn không không tìm được cách khắc phục việc này song người ta vẫn mong ước được minh tưởng dù chỉ một lần, chỉ vì so với luyện tập bên ngoài minh tưởng có phần lợi hơn rất nhiều, thứ nhất nó không tốn sức lực bình thường, cũng không tốn tài nguyên, thứ ba trong lúc minh tưởng ta chỉ hoàn toàn tập trung vào điều ta nghĩ dẫn đến kết quả tốt nhất.

Võ Huyền sau hai lần minh tưởng, trên khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười mệt mỏi song không thiếu được sự mừng rỡ, qua hai lần minh tưởng, hắn phần nào nắm được cách ngưng đan phù hợp với bản thân mình và cũng đã luyện chế được đan dược thành công.

Chỉ có điều, sau hai lần minh tưởng tinh thần của hắn đã hoàn toàn mệt mỏi, so với việc bị Hắc Minh trận rút linh lực thì việc minh tưởng khiến tinh thần mệt mỏi có phần giống nhau, chỉ là hắn không có đan dược giúp phục hồi tinh thần.

Chỉ có thể để nó từ từ hồi phục, qua một canh giờ nghỉ ngơi tinh thần của hắn cũng dần tốt lên, Cương Thanh Vân thức dậy sớm nhất, nàng thấy Võ Huyền lưng tựa vào tường thần sắc mệt mỏi, nàng quan tâm hỏi. “Nhìn tinh thần của huynh rất tệ, chuyện tu luyện gặp vấn đề gì sao?”

Võ Huyền mỉm cười. “Không có việc gì, lần đầu minh tưởng luyện đan nên bị như vậy.”

Cương Thanh Vân ngồi xuống cạnh hắn, hâm mộ nói. “Ngoại công nói luyện đan sư có thể bắt đầu minh tưởng đều phải đạt nhị cấp đan sư trở lên, huynh đạt tới nhị cấp đan sư rồi, chỉ tiếc muội ngu dốt vẫn chưa thể trở thành luyện đan sư.”

Võ Huyền quàng tay ôm Cương Thanh Vân ngồi lên trên đùi, hắn cười nói. “Nếu muội nhanh chóng trở thành luyện đan sư trong vòng mấy ngày như thế, ta nghĩ mình sẽ xấu hổ không dám nhìn người.”

Võ Huyền chợt trầm tư, hắn vốn quên mất một điều, nhị cấp đan sư mới có đủ tinh thần mạnh mẽ để minh tưởng, mà hắn vẫn là nhất cấp thượng phẩm đan sư làm cách nào để có thể minh tưởng, chẳng lẽ là do tác dụng của Tinh Thần đan, Thần Tinh Liên và Thiên Tinh trận.

Thiên Tinh trận đã hết tác dụng từ lâu, Tinh Thần đan đã phục dụng, Thần Tinh Liên vẫn luôn đeo trên cổ hắn, phải rồi, minh tưởng tới tận hai lần mà tinh thần đã hoàn toàn kiệt quệ, làm sao có thể nhanh chóng trong hai canh giờ.

Minh tưởng hai lần, hồi phục nhanh chóng, đây chẳng phải những điều bản thân hắn có thể làm được.

Thiếu chút nữa hắn đã quên mất mình từng phục dụng cùng sử dụng những bảo vật chân quý này, mân mê Thần Tinh Liên trong tay, không rõ phẩm cấp của bảo khí này ra sao, có điều hắn chắc chắn nó rất quý giá, bảo khí hỗ trợ tinh thần không phải muốn có là có được.

Hắn vui vẻ hôn lên má của Cương Thanh Vân, âu yếm nàng nói. “Cảm ơn muội.”

Cương Thanh Vân bị hắn bất ngờ hôn lập tức xấu hổ, nàng nhỏ giọng nói. “Muội đâu có làm gì để huynh cảm ơn.”

Võ Huyền cười nói. “Rất dài dòng, cũng không tiện kể nhưng cảm ơn muội.”

Cương Thanh Vân thấy làm được điều có ích cho hắn cũng vui mừng gật đầu, chợt nàng nhìn về hướng muội muội Cương Thanh Thu nhỏ giọng nói. “Thanh Thu nói với muội, muội ấy đã làm chuyện đó với huynh.”

Nàng nói đoạn liền đỏ mặt tía tai.

Võ Huyền nâng lên hai gò má ửng đỏ, mịn màng khiến người ta không nhịn được muốn cắn của Cương Thanh Vân, hắn nhìn thẳng vào mắt nàng. “Muội cũng muốn sao? Ta lúc nào cũng sẵn sàng.”

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 7

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.