Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thí nghiệm

Tiểu thuyết gốc · 1593 chữ

Chương 123: Thí nghiệm

Chẳng chờ đến khi trời tối, vừa về đến học viện, Hạc Nhi liền mang Võ Huyền tới Bạch Vân động để tìm Long Quy tiên sinh.

Bạch nhìn Võ Huyền thần sắc sáng ngời, nàng không khỏi cười hỏi. “Xem ra thiếu chủ thu hoạch không tệ.”

Võ Huyền cười nói. “Đúng là không tệ, ta trước có chuyện cần nói với Long Quy tiên sinh.”

Võ Huyền vào trong đình viện, hắn thuật lại những chuyện xảy ra cũng ý tứ của mình về hai tấm bản đồ tìm được.

Long Quy tiên sinh chỉ vào tấm bản đồ Kim Lôi động và Phiêu Miễu cốc. “Thiếu chủ, có lẽ người vẫn chưa rõ tôn chỉ và cách làm việc của Trưởng Khống Giả, đối với Trưởng Khống Giả được thành lập dựa trên nhiều thế lực khác nhau, tuy vẫn có bảo khố chung nhưng nó là sự đóng góp của tất cả chứ không phải cống hiến, thế nên đối với mấy thứ như tầm bảo này, có cũng được mà không có cũng được, vì có một bộ phận người của Trưởng Khống Giả đã được giao cho nhiệm vụ này.

Nếu người muốn lấy danh tiếng ở Trưởng Khống Giả thì phải nhanh chóng đạt tới thất cấp sơ kỳ, đến Ác Minh chiến trường, giết minh thú dành lấy chiến tích, đó mới là nơi người có thể gây dựng danh tiếng của mình.”

Võ Huyền như tỉnh ngộ, hắn còn không nghĩ tôn chỉ của Trưởng Khống Giả là vậy, không quan trọng chuyện bảo vật, mà lại quan tâm thực lực và chiến tích, xem ra cái danh hiệu thiếu chủ của hắn còn phải cất trong túi dài dài.

Long Quy tiên sinh nói. “Nếu khi nào thiếu chủ muốn đến hai nơi này cần thông báo một tiếng cho lão nô, dù sao hai nơi này khác với Lạc Sơn trấn, người của Đan phong có thể bày không ít bẫy rập có thể nguy hiểm đến linh thú cửu cấp.”

Võ Huyền gật đầu, hắn lại lấy ra mấy mảnh giáp cùng xương bên trong mật thất chứa hai tấm bản đồ đặt nên bàn, hắn dơ hai mảnh xương lên, một mảnh xương màu trắng, một mảnh màu đen. “Tiên sinh, người xem, hai mảnh xương này rõ ràng một cái thuộc minh thú, một cái thuộc hung thú, còn hai mẩu giáp này cũng khác biệt, ta đoán rất có thể đám người Đan phong đang muốn lai tạo ra một giống loài mới, có sức mạnh của minh thú nhưng vẫn giữ được cái đầu của hung thú để sai bảo.”

Long Quy tiên sinh trầm mặc. “Việc lai tạo giống loài mới không chỉ có Đan phong mới nghĩ ra, mà Trưởng Khống Giả cũng đã từng làm chuyện này, chỉ tiếc là không thành công và cũng đã sớm dừng lại từ trăm năm trước, mà hung thú vương vì chuyện này từng xuất sơn gây sự với chúng ta và Đan phong một trận.”

“Theo người, Đan phong có thành công hay không?” Võ Huyền nhìn hai mảnh xương hỏi.

“Rất khó nói, theo như ta biết, Đan phong nghĩ đến chuyện này trước Trưởng Khống Giả nhiều, tuy hiện tại đã ngừng, nhưng khó có thể nói rõ, vì đám người này được đám phản bội kia quay lại giúp đỡ từ rất sớm, kiến thức ngoài thiên không cũng không phải là thứ lão nô có thể biết rõ.” Long Quy tiên sinh nói.

“Còn chuyện ta muốn nhờ tiên sinh, người nghĩ sao?” Võ Huyền nói.

“Chỉ là một cái phất tay, thiếu chủ đã nhờ, lão nô sao có thể từ chối, có một luyện đan sư thất cấp thượng phẩm hỗ trợ cũng là một việc đáng mừng, nhưng tuyệt đối thiếu chủ không được sao nhãng trong việc luyện đan, nếu người trở thành một nghịch thú sư chính là phúc cho linh thú tộc.” Long Quy tiên sinh nghiêm túc nói.

Võ Huyền nghiêm túc gật đầu. “Tiên sinh yên tâm, ta chưa bao giờ quên nhiệm vụ của mình, chuyện đã nói xong, hiện tại ta liền luyện tập bù cho ngày hôm qua luôn.”

Long Quy tiên sinh nhìn Võ Huyền tiến vào Hắc Minh trận hài lòng gật đầu, lão chợt như nghĩ ra điều gì đó, gọi Bạch tới. “Bạch, ngươi ở tầng một, nơi nào có Hắc Ngục Thú không?”

Bạch nói. “Hắc Ngục Thú ở ngoại thành Cương Thanh thành thưa tiên sinh.”

“Vậy thì tốt, thiếu chủ cứ luyện tập mãi bên trong Hắc Minh trận cũng không thể so với thực tế, Hắc Ngục Thú mới là nơi có sự giết chóc của Ác Minh chiến trường, ngày mai ta và ngươi đưa thiếu chủ tới đó luyện tập.” Long Quy tiên sinh nói.

“Chỉ e thực lực của thiếu chủ có chút thấp mà kinh nghiệm chiến đấu của thiếu chủ cũng không nhiều, đến Hắc Ngục Thú sợ sẽ bị thương.” Bạch trầm ngâm nói.

“Đừng có coi thường thiếu chủ, hắn không phải con chim nhỏ nuôi trong lồng đâu, cứ nhìn việc hắn luyện tập bên trong Hắc Minh trận là biết, mỗi lần sắp chết đều tàn nhẫn kéo theo một con minh thú, vốn không phải kẻ hiền lành.

“Vả lại thực lực hắn không hề thấp, có sủng kỹ thiên cấp trong tay cùng với sử dụng Phí Hàn Tinh thêm cả bảo khí trong người, chưa nói đến chính bản thân hắn vốn đã mạnh hơn hầu hết những đứa trẻ khác khi khống thú tâm của hắn đều là hoàng kim sắc, trừ kinh nghiệm chiến đấu hắn vẫn còn cần học tập ra thì những kẻ bán mạng khác ở Hắc Ngục Thú chẳng khác nào hình nhân giúp hắn luyện tập cả.” Long Quy tiên sinh nói.

Bạch bỗng nhiên bật cười. “Nếu để thiếu chủ đơn đấu thì không thú vị cho lắm, tiên sinh người nghĩ sao về quần chiến.”

Long Quy tiên sinh nhoẳn miệng cười. “Bạch, không nghĩ ngươi cũng thích chơi người khác, có điều đây là một ý kiến hay, so với đơn đấu quần chiến có thể để thiếu chủ hiểu thêm về nhân tâm, mà cũng gặp được nhiều đối thủ khác nhau hơn, mức độ trưởng thành cũng tăng nhanh hơn.”

“Quyết định như vậy, mai chúng ta sẽ đến Hắc Ngục Thú, Bạch Hạc và Tuyết Nhi xem ra phải hoạt động thêm nhiều.” Bạch nói.

Bên trong Hắc Minh trận, Võ Huyền hai tay cầm theo hại sợi dây xích tinh xảo bằng băng ngưng kết mà thành, hắn dùng sức kéo hai chân trước khiến cho con minh thú ngã quỵ trên đất.

Tiểu Điệp trên không chớp lấy cơ hội sử dụng Hàn Băng Lưu Tinh diệt sát con minh thú nhị cấp sơ kỳ cuối cùng.

Cuộc chiến cứ thế kết thúc, Tiểu Ưng và Mộc Thố cũng được trận pháp hồi sinh trở lại, một chiếc rương màu đen cũng được rơi cạnh Võ Huyền.

Không chần chờ, Võ Huyền liền mở chiếc rương ra, bên trong không có một cái gì khác ngoài một bình ngọc nằm chính giữa chiếc rương cùng một khối Lưu Hồn Bích Ngọc bên cạnh.

Võ Huyền liền kiểm tra thông tin bên trong khối Lưu Hồn Bích Ngọc, thông tin đầu tiên hắn nhận được là tên thứ được chứa bên trong bình ngọc, Sinh Mệnh Thủy, công dụng giúp tăng tuổi thọ, cường hóa sinh mệnh cho người sử dụng, tuy không thể cải tử hồi sinh nhưng dùng để kéo dài sinh mệnh vẫn rất tốt.

Võ Huyền thu Sinh Mệnh Thủy chân quý này vào trong Càn Khôn Giới, chính thứ dược thủy quý giá này đã kéo dài thêm được mạng sống của hắn khi còn bé, nên hắn hiểu được mức độ chân quý của nó.

Đã là lần rèn luyện thứ hai bên trong Hắc Minh trận, Võ Huyền liền được trận pháp truyền tống ra ngoài, cả người hắn liền mềm oặt vô lực.

Long Quy tiên sinh để hắn về phòng tự mình bày trận cùng luyện đã, cũng không có giữ lại, lão chỉ nhắc nhở. “Ngày mai, thiếu chủ nên đến sớm hơn mọi hôm, phương thức luyện tập ngày mai cũng khác biệt, thiếu chủ cần chuẩn bị cho tốt, nhất là về sủng kỹ cùng đối chiến.”

Võ Huyền vâng lời rời đi, thời gian bây giờ vừa chập tối, hắn được Hạc Nhi đưa trở về phòng, vừa lúc ba người Thương Khê, Cương Thanh Vân và Cương Thanh Thu đang ăn.

Hắn liền không khách khí tới ngồi một chỗ ăn cơm, không quên để thức ăn cho ba con sủng thú của mình ăn, cơm nước đã no, hắn liền hỏi hai người Thanh Vân và Thương Khê. “Hai người có tiến bộ gì không?”

Thương Khê có chút lo lắng nhìn vào mắt Võ Huyền mà lắc đầu. “Mới chỉ một ngày, làm sao có tiến bộ được, nhưng đệ yên tâm, ta và Thanh Vân nhất định cố gắng.”

Cương Thanh Vân cũng nhẹ nhàng gật đầu, trong mắt cũng không dấu nổi vẻ lo lắng.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 11

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.