Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuẩn bị rời thành

Tiểu thuyết gốc · 1568 chữ

Chương 136: Chuẩn bị rời thành

Võ Huyền nghe Thương Khê vẫn chưa ngủ, hắn lấy cánh tay của nàng đang giữ lưng hắn của hắn ra đặt trở lại lên giường, rồi chính mình vẫn đặt lưng xuống đất, hắn cười nói. “Nằm đâu cũng vậy thôi.”

“Đệ đã làm chuyện ấy với Thanh Thu rồi, còn ngại sao?” Thương Khê vẫn là không nhịn được hỏi.

Võ Huyền nghe Thương Khê nói thì có chút sửng sốt, hắn trên mỗi vẫn giữ nụ cười nói. “Cô nàng này cũng thật nhiều chuyện, chuyện khuê mật của mình cũng có thể đem ra kể được.”

Một giọng nũng nịu trên giường phát ra. “Nào có, bon muội chỉ tâm sự một chút thôi.”

Cương Thanh Thu ngồi dậy chồm qua người Thương Khê cười nói.

Thương Khê bị Cương Thanh Thu chồm người qua ngực mình, dù cách một lớp áo lại là đàn bà với nhau nhưng thân hình của Cương Thanh Thu cứ đưa qua đưa lại khiến cho phần ngực của nàng trở lên mẫn cảm, nàng không khỏi nhéo tay Cương Thanh Thu. “Muội muốn xuống nằm với Võ Huyền thì xuống đi, đừng có đè trên người ta như thế, thật khó thở mà.”

Cương Thanh Thu ấy vậy mà đứng dậy bước qua người Thương Khê thật, nàng liền trèo qua người Thương Khê mà xuống nằm trên ngực Võ Huyền, nằm trên ngực Võ Huyền, nàng không khỏi quay đầu lên nhìn Thương Khê nói: “Rất vững chắc, tỷ có muốn nằm thử không?”

Đối với tiểu ma nữ như Cương Thanh Thu, Thương Khê chỉ có xấu hổ lắc đầu, nàng quả thực thích cùng ngưỡng mộ Võ Huyền, nhưng chủ động nằm lên người nam nhân như thế thì quả thật nàng không dám.

Thương Khê cũng không nhìn nổi mà lăn vào trong nằm sát với Cương Thanh Vân không muốn quan tâm tới chuyện bên dưới.

Cương Thanh Thu nằm trong ngực Võ Huyền thỏ thẻ. “Tỷ ấy xấu hổ, huynh có muốn chủ động một chút không?”

Võ Huyền vuốt ve cặp mông không quá lớn nhưng căng đầy của Cương Thanh Thu, nhỏ giọng nói. “Không vội, trước ta phải xử lý con mèo nhỏ này đã, mới chỉ hai hôm sao đã xông xáo đến mức này.”

“Đáng ghét, không cho động, muội chỉ muốn đi ngủ, huynh cũng mệt rồi, mau ngủ đi, ngày mai nếu muốn, muội có thể cho huynh.” Cương Thanh Thu gối mặt lên ngực hắn nói.

Võ Huyền ngửi mùi hương thiếu nữ trong người tà niệm cũng cực kỳ sôi trào, nhưng quả thật như Cương Thanh Thu nói, hắn hiện tại đã rất mệt, làm chuyện nam nữ lúc này cũng chẳng cảm thấy vui sướng gì.

Liền cứ thế ôm Cương Thanh Thu mà đi ngủ.

Một đêm lặng yên cứ thế qua đi, Võ Huyền sau một giấc ngủ phục hồi lại thân thể cùng tinh thần, cảm giác trên thân có chút nặng hắn liền vô thức đưa tay cảm nhận thì một giọng nhỏ nhẹ thổi bên tai hắn. “Huynh hư quá, mới sáng dậy đã không đàng hoàng rồi.”

Võ Huyền càng nắm chặt lấy hai thứ mềm mại trong tay, hắn chẳng buồn mở mắt mà nói. “Tại có con mèo nhỏ hư quá, dám sáng sớm mà đã câu dẫn ta.”

Cương Thanh Thu cảm giác hai bên mông bị hắn nắm đến nóng lên không khỏi thẹn thùng nói. “Huynh mau dậy đi, tỷ tỷ và Khê tỷ đều đang chờ bên ngoài.”

Võ Huyền đưa một ngón tay còn khẽ miết vào khe rãnh bên dưới rồi mới buông tay, hắn nói. “Tạm tha cho muội, đợi có cơ hội thì sẽ trừng phạt muội sau, các muội định đi nơi nào chưa?”

Cương Thanh Thu cảm giác dưới quần có chút nóng hồi, nàng đỏ mặt nói. “Bọn muội nghĩ đi lên phía bắc của Cương Thanh thành, cách chúng ta hơn nửa ngày đường một chút có một nơi gọi là Vi Thủy đầm lầy, nơi đó linh thú, cùng hung thú phát triển mạnh mẽ cũng có ít người qua lại, vừa hay thích hợp để chúng ta có thể luyện tập.”

“Được rồi, tất cả tùy theo các muội, chúng ta nên chuẩn bị thuyền.” Võ Huyền đứng dậy sửa sang quần áo nói.

Cương Thanh Thu cũng sửa lại quần áo bị nhăn nhúm của mình, nàng nói. “Muội đã nhờ Miêu Cơ tỷ chuẩn bị thuyền giúp, hiện tại đang đậu dưới bến rồi.”

“Tốt, vậy thì chúng ta lên đường luôn, thời gian ba ngày không phải quá dài.”

Võ Huyền cùng Cương Thanh Thu đi ra ngoài, hai người Cương Thanh Vân và Thương Khê đã sớm chờ đợi, bốn người liền đi ra ngoài bến thuyền cạnh học viện.

Hôm nay là ngày các lớp được nghỉ, nên các học viên ra bên ngoài luyện tập cũng đặc biệt nhiều, mới chỉ sáng sớm mà đã rất đông người đến bến thuyền.

Cương Thanh Thu chủ động dẫn đường đến một chiếc thuyền nhỏ có mái vòm ở cạnh bến, cô gọi người bên trong ra nói. “Ta đến lấy thuyền.”

Người trông thuyền vội cúi đầu. “Công chúa, mời mọi người tùy tiện lên thuyền.”

Bốn người Võ Huyền lần lượt lên thuyền, do Cương Thanh Thu đã dặn từ trước là không cần người chèo thuyền nên người lái thuyền cũng tự mình trở về chỗ của Miêu Cơ.

Võ Huyền mỉm cười hôn lên môi Cương Thanh Thu. “Muội tính toán thật hay, đây là bắt ta chèo thuyền sao?”

Cương Thanh Thu làm khuôn mặt dễ thương cười nói. “Chẳng lẽ huynh lại bắt ba thiếu nữ bọn muội chèo thuyền, mà dù có muốn chỉ sợ huynh không nỡ.”

Võ Huyền gật đầu. “Đúng là không nỡ, mau vào trong thuyền đi, chúng ta khởi hành.”

Thuyền mà Miêu Cơ chuẩn bị cho Võ Huyền tuy nhỏ nhưng có thể nói đầy đủ tiện nghi, có cả giường chiếu đàng hoàng.

Võ Huyền cũng là lần đầu tiên chèo thuyền, lúc đầu có chút lóng ngóng khiến thuyền đung đưa mạnh, sau vài lần điều khiển quen tay cũng rất nhanh đã tự mình lái được thuyền rời khỏi bến.

Cầm cây trúc dài trong tay, nhẹ chèo theo làn nước trong xanh của sông Ngu Linh, từ trên thuyền Võ Huyền có thể nhìn được dưới sông có không ít các loại cá cùng linh thú hệ thủy bơi qua lại, hắn gọi vọng vào trong thuyền. “Ra ngoài đi, thời tiết tốt cảnh đẹp ở bên trong quả thật rất phí.”

Quả thật cảnh hai bên sông Ngu Linh đều rất đẹp, hai bên bờ vẫn còn giữ được vẻ hoang sơ chưa bị con người đụng chạm qua quá nhiều, nhưng căn nhà trong Cương Thanh thành cũng đều lùi sâu vào trong hai bên bờ một đến hai dặm, chỉ có những bến thuyền mới có nhiều nhà dân tập trung xung quanh để buôn bán.

Cương Thanh Thu ngồi trên mạn thuyền giải thích. “Muội nghe phụ hoàng kể lại rằng, trước khi xây dựng Cương Thanh thành, dưới sống Ngu Linh lúc trước có một con hung thú tứ cấp thường xuyên quấy phá người dân sống xung quanh hai bên bờ, mà con hung thú này cực kỳ thông minh, mỗi khi có người đuổi đến liền đi mất, cho nên từ đó, người dân ở hai bên bờ sông đều không có ra cạnh sông sống.”

Võ Huyền nhẹ nhàng chèo thuyền, tránh đi thuyền ở phía trước, hắn cười nói. “Nếu con hung thú đó còn tồn tại, chỉ sợ nó hiện tại đã phải đi trông cửa hoàng cung cho phụ thân muội rồi.”

Cương Thanh Thu cười nói. “Muội cũng nghĩ vậy.”

Trong lúc bốn người đang trò chuyện, Võ Huyền chợt để ý đến chiếc thuyền lớn đi song song với thuyền của họ, trên thuyền là một mỹ phụ mặc y phục màu tím, phía sau nàng ta là hai thân ảnh hắn cũng coi như là quen thuộc, chính là Lôi Mãng và Lôi Thiên Long.

Võ Huyền hướng mắt về phía chiếc thuyền lớn nói. “Người của Lôi gia.”

Cương Thanh Thu nhìn sang thì gật đầu. “Người trên mũi thuyền là cô cô của Lôi Mãng và Lôi Thiên Long, tên nàng là Lôi Thanh Trúc, nhìn nàng ta hiền thục thế thôi, là một nữ cường đích thực từng theo đuổi sư phụ muội, nhưng bị từ chối mà ở không đến giờ.”

“Ngô Sơn phó viện trưởng cũng thật đào hoa.” Võ Huyền nói.

“Hì hì, thời trẻ đúng là như vậy, chỉ tiếc là sư phụ có Doãn Nguyệt lão sư rồi, hai người là thanh mai trúc mã từ bé, lớn lên cả hai cũng đi theo nhau, trong một lần hai người bị nạn nhờ có ngoại công cứu giúp nên thoát chết, từ đó hai người đi theo ngoại công xuống đây thành lập học viện.” Cương Thanh Thu nói.

*Cầu ý kiến của mọi người để mình có thể phát triển chuyện hơn.

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình!

STK: 1017409432 - Dang Hai Dong

Ngân hàng: Vietcombank

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 2
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.