Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chuyện mua lợn 2

Tiểu thuyết gốc · 1572 chữ

Chương 14: Chuyện mua lợn 2

Võ Huyền bị hai chín người cùng mười mấy con sủng thú vây công, hắn chỉ có thể tung quyền để đánh trả, không có sủng thú hỗ trợ hắn chẳng khác nào lão hổ bị phế tứ chi, thứ duy nhất là cái danh lão hổ mà thôi.

Tuyết Băng Tằm từ khi ký kết với hắn thì vẫn luôn ngủ say tu luyện, nên hắn chẳng thể học được sủng kỹ từ nó như những người có sủng thú khác.

Hiện tại hắn có chút hối hận khi không học sủng kỹ ở chỗ thư phòng của Mộng Diễm tỷ, mọi ngày hắn chỉ tập trung vào tu luyện và luyện dược, không thì cũng là tập bày trận pháp, chẳng quá để ý đến sủng kỹ vì hắn cho rằng trước khi rời khỏi sự bao bọc của Mộng Diệm tỷ và Thu Lan tỷ, hắn sẽ chưa cần phải chiến đấu.

Số lượng người vây quanh Võ Huyền có hạn nhưng sủng kỹ tấn công hắn cả từ phía ngoài cũng không ít, hắn không thể né khỏi mấy đòn sủng kỹ tấn công từ phía ngoài vì hắn đang bị kìm kẹp giữa đám, chỉ có thể chịu những sủng kỹ đó đánh trúng.

Võ Huyền nhịn đau đánh bật vài người đang đứng gần hắn nhất, nhưng hắn không kịp nghỉ ngơi, mấy kẻ tiếp theo đã xông lên tấn công hắn, Võ Huyền lại phải tiếp tục vung quyền đón đỡ, dù hắn chênh lệch cấp độ với đám người, nhưng sự thiếu hụt về sủng kỹ làm hắn chỉ có thể phá tan sủng kỹ và làm cho đối phương bị thương nhẹ, chứ không thể một chiêu giết chết.

Võ Huyền từng quyền đều là dùng hết sức, và hắn mỗi quyền hắn đánh ra đều không nhằm vào 'tử huyệt' mà chỉ đánh vào nơi khiến bọn họ không thể chiến đấu.

Nhưng cũng không dễ đánh trúng 'tử huyệt' của đối phương như vậy, sự quần công làm cho quyền của Võ Huyền không được chuẩn, hắn không chỉ phải tấn công, mà còn phải để ý phòng thủ những sủng kỹ đánh vào yếu điểm của mình.

Ở phía trên núi, Tiểu Ngân ngồi vắt vẻo trên cành, đàn lợn rừng thì bị nàng buộc ở dưới, con nào con đấy đều im thin thít, không dám phát ra tiếng kêu nào, Tiểu Ngân lấy ra túi kẹo Võ Huyền mua cho nàng, nàng liền vứt mấy viên vào trong miệng.

Đứng phía bên cạnh Tiểu Ngân là Mộng Diễm và Thu Lan, hai nàng chăm chú nhìn trận chiến phía bên dưới, Mộng Diễm nói với Thu Lan. "Mong sau trận chiến, Tiểu Huyền sẽ rút ra được vài bài học."

"Chắc chắn là vậy, nhưng Diễm tỷ, người xem, tuy Tiểu Huyền đang ở thế yếu, nhưng mỗi quyền đệ ấy tung ra đều khống chế lực đạo rất chuẩn, cũng đã biết mượn lực đối thủ để tăng thêm sức mạnh cho mình, khả năng thích ứng chiến đấu xem như cũng rất tốt."

"Thế là đã quá tốt rồi, Tiểu Huyền không phải người trời sinh giỏi chiến đấu, đệ ấy có thể thích ứng nhanh như thế là do có Sát Liên Hoa bổ trợ tinh thần, khiến đệ ấy nhạy bén hơn người bình thường."

"Có lẽ vậy, tỷ mau nhìn tên kia cũng tham gia rồi." Thu Lan mỉm cười, nàng chỉ về hướng Hạc ca đang lao tới.

"Để xem Phá Linh trận của Tiểu Huyền có giết được chiến thú sư đồng cấp hay không?"

Hạc ca một mực quan sát Võ Huyền giao chiến với tiểu đệ của mình, lúc đầu hắn vốn tưởng Võ Huyền định 'giả heo ăn thịt hổ' không dùng sủng kỹ để tiết kiệm linh lực chiến đấu với hắn.

Nhưng hiện tại Võ Huyền đã bị tiểu đệ của hắn đánh cho chật vật không chịu nổi, mà vẫn chưa cho sủng thú của mình xuất hiện, hay dùng sủng kỹ.

Chợt Hạc ca cảm thấy mình hay quá đề phòng mà suy nghĩ nhiều, Võ Huyền chỉ thuần túy là một kẻ có cấp độ nhị cấp và không có sủng thú, thế thôi.

Cũng vì thế, hắn không cần phải chờ đợi con sủng thú của Võ Huyền xuất hiện nữa, vì nó làm gì tồn tại, thời gian dung hợp với sủng thú của hắn cũng có hạn, nên kết thúc Võ Huyền rồi đến Thiết thành vui chơi.

Võ Huyền dù bị chắn tầm nhìn, song hắn cảm nhận được luồng sức mạnh của kẻ cầm đầu đám người này đang đến, hắn như trút được gánh nặng trong lòng, hai mươi mấy người cùng sủng thú vây công đã sắp khiến hắn kiệt sức, nếu tên 'chuột lớn' kia còn không tấn công thì hắn cũng buộc phải dùng Phá Linh trận rồi nhờ Tiểu Ngân xuống giúp.

Hạc ca xông đến, kim linh lực trên thân lại một lần nữa gia tăng, những chiếc lông vàng trên người hắn lại một lần nữa mọc dài ra, không chỉ thế, từ các đầu ngón tay của Hạc ca cũng mọc ra móng vuốt.

Cảm nhận được con 'chuột lớn' đã xông vào bên trong trận pháp, song Võ Huyền vẫn chưa kích hoạt trận pháp, hắn muốn đợi Hạc ca xông vào hẳn bên trong phạm vi của Phá Linh trận, để có thể chắc chắn có thể làm hắn bị .

Ngay khi Hạc ca gạt một người đang đứng đợi ở vòng người thứ hai ra, thì Võ Huyền liền tung một cước vào một tên đối diện, khiến hắn ngã về phía hai tên đằng sau.

Võ Huyền chỉ chờ thế, trực tiếp dẫm lên người mấy tên bị ngã, cùng lúc trong đầu hắn lóe lên một ý niệm, phía dưới mặt đất, từng luồng sáng màu lam trồi lên bao vây lấy đám Hạc ca bên trong.

Một luồng sáng màu lam hình cầu ngay chỗ Võ Huyền vừa đứng, xung quanh nó là những sợi dây liên kết với các luồng sáng xung quanh, luồng sáng hình cầu màu lam dần phồng to ra, một tiếng 'bụp' lớn từ chỗ nó phát ra.

Hạc ca cảm thấy các luồng ánh sáng này không ổn, hắn chỉ kịp hét lớn. "Chạy."

Song tiếng hét của hắn đã quá muộn luồng sáng hình lam cầu đã phát nổ, một luồng băng linh lực bộc phá từ chỗ nó bắn ra, Hạc ca và mấy kẻ đứng gần trực tiếp bị luồng linh lực đánh lên người.

Khi bị luồng sóng linh lực đầu tiên đánh lên người Hạc ca cảm thấy cả người như mất đi chi giác nhưng trước đó hắn vẫn kịp dồn toàn bộ linh lực trong bổn mệnh thú tâm ra chống đỡ.

Luồng sóng linh lực đầu tiên kết thúc, dù đã dồn toàn bộ linh lực để bải vệ cơ thể, nhưng máu từ trong miệng Hạc ca vẫn 'ồng ộc' chảy ra, cả người hắn như muốn ngã xuống nhưng không luồng sóng phía ngoài cũng cùng lúc phát nổ, lại đánh hắn dựng thẳng người, để hắn hứng chịu toàn bộ các luồng sóng linh lực đánh lên người.

Từng tiếng 'bụp, bụp' đinh tai do linh lực phát nổ bên trong Phá Linh trận, bên trong trận không chỉ có tiếng nổ của linh lực, mà còn có từng tiếng hét thảm của đám người Dạ Lang bang vang lên, làn khói màu lam của băng linh lực bao chùm lấy Phá Linh trận.

Vụ nổ do phá linh trận kết thúc, làn khói màu lam cũng dần tan đi, đám người Dạ Lang bang đều nằm rạp trên đất, có kẻ thì rên rỉ do vụ nổ đau đớn gây ra, có kẻ thì đã nằm im không rõ sống chết.

Tên Hạc ca cũng nằm sõng soài trên đất, thân hình của hắn đã trở lại nhỏ con như cũ, bộ lông vàng trên người đã biết mất theo đó, hắn không thể mở miệng, một mực ngước ánh mắt về chỗ Võ Huyền, ánh mắt lộ rõ sự kinh hãi cùng không tin vào mắt mình.

Võ Huyền khó khăn chống hai tay dậy, hắn quay đầu nhìn thảm trạng của đám người phía sau, khi nãy, may mắn khi kích hoạt Phá Linh trận, hắn kịp thoát ra vòng bên ngoài, tuy cũng bị sóng linh lực đánh cho trấn động, nhưng cũng không bị nặng như đám người Dạ Lang bang.

Võ Huyền không ngờ Phá Linh trận có uy lực của một đòn của nhị cấp hậu dù Phá Linh trận chỉ là trận pháp hoàng cấp hạ phẩm, hắn vốn còn tưởng Phá Linh trận chỉ có thể phát ra được uy lực của một chiêu nhị cấp trung kỳ.

Hắn lúc này mới hiểu rõ lời của Mộng Diễm nói với hắn khi trước. "Trận pháp hoàng cấp cũng được, huyền cấp, địa cấp cũng được, thiên cấp cũng vậy, tất cả đều cần dựa vào người lập trận, hiểu biết về nguyên liệu lập trận và về văn tự là quyết định mấu chốt để tạo ra uy lực trận pháp và trên hết là cả thực lực của người lập trận."

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 67

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.