Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Di tích

Tiểu thuyết gốc · 1510 chữ

Chương 149: Di tích

Võ Huyền đứng dậy từ trong thùng sắt, thân hình hắn lúc này dường như đã cao hơn một đoạn so với trước đây, trên ngực cùng hai vai xuất hiện một nhúm lông trắng, mái tóc đen từ lúc nào cũng đã biến đổi từ đen .

Đặc biệt đằng sau lưng, một đôi cánh trắng nhỏ chậm rãi cử động.

Ánh mắt hắn quan sát những biến hóa trên người, phát hiện những biến đổi lớn trên cơ thể hắn lại không có chút nào khó tiếp nhận, chỉ gật đầu một cái. “Rất ổn.”

Tuyết Điệp phục thị hắn mặc lại quần áo, nàng cười hỏi. “Thiếu chủ cảm giác bán linh thú ra sao? Nhìn người hiện tại, thật là rất giống bọn ta.”

Võ Huyền cảm nhận sức mạnh trong cơ thể, hắn nói. “Như vậy, chẳng phải rất tuyệt sao? Ta cảm giác được sức lực trong cơ thể lớn hơn trước đây rất nhiều, Tuyết Điệp, ngươi nói xem liệu ta có ngưng kết ra được Thú đan không?”

Tuyết Điệp mặc áo lên người hắn, nàng nói. “Theo lời của Long Quy tiên sinh, tới tứ cấp ngài sẽ có thể ngưng kết ra được Thú đan.”

Nàng chần chừ một chút lại nói. “Thiếu chủ, người thật không quan tâm tới hình dáng của mình hay sao?”

Võ Huyền liếc nhìn nàng một chút rồi chỉ tay lên mặt mình, mỉm cười nói. “Cũng chỉ là có thêm một chút đặc thù.”

Hắn lại đặt tay lên gương mặt Tuyết Điệp, cảm nhận làn da đầy khí lạnh của nàng. “Ta biến hóa thế này chẳng phải ngươi lên vui mừng.”

Tuyết Điệp mỉm cười, linh thú các nàng nói thích là thích, không thích là không thích, chẳng cần phải che dấu.

Đối với nàng, Võ Huyền chính là bạn đời tốt nhất, tự nhiên hắn giống các nàng thì lại càng thêm tốt.

Võ Huyền nhìn một hồi không thấy Điệp Điệp cùng Tiểu Ưng đâu, đến cả Mộc Thố cũng không thấy đâu, hắn hỏi Tuyết Điệp. “Sủng thú của ta đâu rồi.”

Tuyết Điệp thắt lại đai trên eo hắn, nàng nói. “Tiên sinh cho phép bọn chúng đi chơi với Kim Quang Thần Tượng rồi.”

Võ Huyền ngồi xuống ghế, thưởng thức trà đã nguội lạnh trong ấm, hắn hỏi. “Qua mấy ngày rồi.”

Tuyết Điệp ngồi xuống cạnh hắn, nàng nói. “Đã qua bảy ngày, tiên sinh dặn dò, thiếu chủ tỉnh lại thì đến gặp ngài ấy ngay.”

Võ Huyền uống cạn ly trà. “Vậy thì đi thôi, đã qua bảy ngày, xong việc ta còn có việc bên ngoài.”

Long Quy tiên sinh cùng Bạch và Hạc Nhi đang ngồi ở một gốc cây Bạch Quế.

Đám Điệp Điệp lấy nó làm trung tâm, điên cuồng đuổi bắt nhau dưới tán cây.

Long Quy tiên sinh đổ ra mấy viên đan dược trong bình nói. “Đan sư của Trưởng Khống Giả ngày càng phát triển, chất lượng đan dược cũng ngày càng không tệ.”

Trả lại bình đan dược cho Hạc Nhi, lão nói. “Đám người này đầu nhập thiếu chủ đúng lúc, còn hơn hai mươi ngày là di tích mở ra vừa hay để sử dụng.”

Bạch nhìn chiếc Càn Khôn Giới trên tay Hạc Nhi nói. “Thiếu chủ đối với bồi dưỡng thế lực dưới trướng đủ dụng tâm, ngay cả đan dược bát cấp cũng đem ra đổi thành đan dược ngũ cấp và lục cấp.”

Đang lúc ba người trò chuyện, Võ Huyền cùng Tuyết Điệp cũng đi tới, hắn cảm ơn Long Quy tiên sinh một tiếng rồi nói với Hạc Nhi. “Mọi chuyện có vẻ đều ổn thỏa.”

Hạc Nhi đưa cho hắn Càn Khôn Giới trên tay, nàng nói. “Mọi việc đều ổn cả, trong này có hai nghìn viên đan dược ngũ cấp, hai nghìn viên lục cấp, thiếu chủ đưa ta mười viên đan dược bát cấp, ta dùng năm viên đổi lấy chỗ đan dược này, còn lại năm viên vẫn để ở bên trong.”

Võ Huyền nhận lấy Càn Khôn Giới. “Cảm ơn, Hạc Nhi, phiền phức ngươi.”

Hắn lại hướng Long Quy tiên sinh hỏi. “Không biết tiên sinh muốn tìm ta có chuyện gì?”

“Tất nhiên là có chỗ tốt cho thiếu chủ, chỉ là người phải tự thân đi mới có thể lấy được.” Long Quy tiên sinh hỏi Võ Huyền. “Thiếu chủ hiểu bao nhiêu về di tích?”

Võ Huyền nói. “Ta hiểu cũng không nhiều lắm, chỉ biết được từ phụ thân cùng từ trong sách một chút thông tin về di tích.”

“Thiếu chủ cứ nói bao nhiêu mình biết.”

Võ Huyền trầm ngâm nói. “Đại bộ phận di tích lớn nhỏ trên đại lục nhiều vô số kể, di tích được chia làm hai loại, di tích thứ nhất được gọi là thiên địa di tích, loại di tích này là do thiên địa từ xưa chia cắt mà thành, bên trong đều là bảo vật từ thiên địa tích xúc qua vô số năm mà thành, có thể nói là thiên địa di tích là thứ mà tất cả các thế lực đều thèm muốn.

Chỉ có điều đã qua nhiều năm, di tích thiên địa dường như không còn, hậu bối chúng ta theo sau, chỉ có thể nghe chứ không thể cầu.

Di tích thứ hai thì phức tạp hơn, loại di tích hầu hết là do các sinh linh, gia tộc,... cường đại để lại, khác biệt với thiên địa di tích, di tích do các tộc để lại này thường có nguy hiểm cùng thử thách rất cao do các tộc để lại mà tài bảo cũng không thể lớn hơn các di tích thiên địa.

Điều mà người ta chú trọng tìm kiếm di tích là do bên trong hai loại di tích đều thường có các thần thú bị phong ấn.

Trước kia mỗi lần di tích mở ra đều xuất hiện một trường máu tanh, qua nhiều năm việc giết chóc cũng đỡ hơn trước kia nhưng việc giết chóc vẫn là không tránh khỏi.”

Long Quy tiên sinh nghe Võ Huyền nói cơ bản về di tích, lão cũng đã thấy đủ. “Thiếu chủ cũng đã biết ta muốn nói gì.”

Võ Huyền gật đầu, ở với Long Quy tiên sinh lâu, hắn cũng hiểu được, mỗi lần lão hỏi hắn đều là có những việc liên quan. “Tiên sinh muốn ta đi tới một tích nào đó.”

Long Quy tiên sinh gật đầu. “Là một di tích ở tầng một, qua hai mươi ngày sau sẽ mở, ta muốn thiếu chủ đến đấy một chuyến, không cần thiết phải tranh giành, chủ yếu đến để luyện tập.

Ta nghe Tuyết Điệp nói, thiếu chủ mới thu phục được một đám người, có thể để bọn hắn đi thử vận may, rất có thể sẽ giúp bọn chúng chiếm được ít chỗ tốt.”

Võ Huyền trầm ngâm. “Tiên sinh, ta chưa hiểu rõ thực tế về di tích, có lẽ đi ít người là tốt nhất, vừa tránh gây chú ý gặp nguy hiểm cũng có thể giảm thiểu tổn thất.”

“Ta đâu nói để thiếu chủ đi một mình, lần này sẽ có các thiên tài của tầng ba xuống, thiếu chủ còn nhớ thiếu nữ họ Thiên Dương không? Nàng lần trước chủ động tìm ngài mục đích chính là thăm dò xem ngài có đủ khả năng hợp tác cùng nàng ta vào trong di tích hay không?” Long Quy tiên sinh nói.

“Vậy sau khi xử lý xong chuyện ta sẽ đi tìm gặp Thiên Dương Ngân, nhớ đến cũng đã gần mười ngày ta chưa đến Hắc Ngục Thú rèn luyện rồi.” Võ Huyền lúc này mới nhớ đến Hắc Ngục Thú, lại còn có cả Hắc Minh trận.

Chỉ mới làm có chút chuyện, mà gần như đã xao nhãng quá nhiều thứ, quả là khó có thể tu luyện vẹn toàn, quỹ thời gian một ngày của hắn quá ngắn ngủi.

Phải mau phân phó cho Phong Mẫn Nghi cùng Cương Thanh Thu điều hành mọi thứ giúp hắn, để hắn có thêm một khoảng thời gian tu luyện.

“Được rồi, ta chỉ nhắc nhở thiếu chủ như vậy, ngài về xử lý chuyện của ngài đi, còn việc luyện tập với con rối cũng không thể vội vàng, ba ngày một lần là được, muốn đến Hắc Ngục Thú, cứ để Hạc Nhi đưa ngài đi, không cần đến tìm ta cùng Bạch nữa.” Long Quy tiên sinh thấy thần sắc của Võ Huyền suy tính, lão liền muốn đuổi hắn đi.

Võ Huyền nghe Long Quy tiên sinh nói liền đứng dậy cúi chào hai người, chợt nhớ ra chuyện gì đó, hắn lại nói. “Tiên sinh, có lẽ một hai ngày nữa phiền người chuyện ta đã nhắc lần trước.”

“Thiếu chủ cứ tùy thời sai bảo.” Long Quy tiên sinh nói.

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 1
Lượt đọc 9

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.