Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Khống Thú đại lục 2

Tiểu thuyết gốc · 1562 chữ

Chương 8: Khống Thú đại lục 2

Mỗi loại nguyên tố linh lực đều có sức mạnh khác nhau, cho nên khi chọn sủng thú, nhân loại cũng rất chú trọng vào nguyên tố linh lực mà linh thú và hung thú sở hữu.

Cấp độ của linh thú và hung thú và nhân loại phân chia đều rất đơn giản, đầu tiên là nhất cấp đến nhị cấp,...cho đến cửu cấp, khi vượt qua cửu cấp, cấp độ tiếp theo sẽ được xưng là đế phong, theo như lời Mộng Diễm tỷ nói, trên đại lục, nhân loại và hung thú dù có mạnh mẽ đến đâu nhưng chưa ai có thể đạt được cấp độ đế phong, chỉ có duy nhất linh thú là có thể đạt đến, không những chỉ một mà hiện tại còn có ba đầu linh thú đạt đến cấp độ đế phong...

Sủng kỹ là tên gọi của những kỹ năng mà sủng thú từ bản năng sinh ra đã có, khi sủng thú càng mạnh lên thì chúng cũng học được càng nhiều sủng kỹ mạnh hơn.

Nhân loại cũng từ sủng thú thi triển mà có thể mô phỏng được sủng kỹ, tuy uy lực không bằng nhưng khi luyện đến một mức nào đó thì uy lực không thua gì so với sủng thú, không chỉ dựa vào sủng kỹ của sủng thú, nhân loại qua nhiều năm phát triển cũng tạo ra được không ít sủng kỹ phù hợp với nhân loại.

Tuy nhiên có một số sủng kỹ và một thứ gọi là huyết mạch thiên phú của linh thú và hung thú mà nhân loại không thể học được, những sủng kỹ và đặc kỹ này là những thứ trời sinh chỉ dành riêng cho linh thú và hung thú mà thôi.

Sủng kỹ cũng được nhân loại phân chia theo những cấp bậc khác nhau, mạnh nhất là Thiên cấp, song đến Địa cấp, Huyền cấp và Hoàng cấp, mỗi cấp lớn này cũng được chia làm ba cấp nhỏ là thượng, trung, hạ phẩm.

Đặc biệt phải lưu ý rằng, linh thú và hung thú có huyết mạch càng cao, sủng kỹ cũng học được càng mạnh.

Võ Huyền đã đọc xong hai cuốn sách đang muốn gọi Tiểu Ngân đến để đưa hắn ra ngoài, thì bỗng thấy người nhẹ bỗng, không biết từ lúc nào Tiểu Ngân đã đến bế thốc hắn lên rồi, nàng cười tíu tít nói. "Đi nướng gà."

"Tiểu Ngân, không phải vừa ăn hôm qua sao, không sợ ăn hết gà rừng đằng sau núi à." Võ Huyền bất lực nói.

"Vậy thì hôm nay ăn lợn rừng nướng, Tiểu Ngân lần trước thấy một cặp lợn rất to." Tiểu Ngân vẫn một mạch nhấc Võ Huyền một mạch ra sau núi, để mặc Võ Huyền đang ở trên phản đối vô ích.

Cứ như vậy, Võ Huyền sống cùng Mộng Diễm, Thu Lan và Tiểu Ngân đã sống cùng nhau trong suốt tám năm.

Sáu năm đầu tiên, đúng như Mộng Diễm nói, Võ Huyền ăn không ít đau khổ từ Tuyết Băng Tằm, dù có bổ xung linh lực từ bên ngoài nhiều như thế nào, nó vẫn luôn duy trì hút hết linh lực của Võ Huyền, đôi khi còn hút lấy cả máu huyết của hắn, trong bốn năm này chính là thời gian chịu nhiều đau khổ nhất.

Cũng may có Mộng Diễm, Thu Lan và Tiểu Ngân ở bên cạnh chăm sóc, giúp hắn giảm bớt phần nào đau khổ.

Hai năm kế tiếp, Tuyết Băng Tằm đã đột phá tam cấp không còn hấp thu lấy linh lực của Võ Huyền nữa mà nó đã có thể tự mình hấp thu linh lực bên ngoài, cũng vì thế mà Võ Huyền đã có thể tự mình tu luyện.

Nhưng do trong thời gian dài máu huyết cùng linh lực của hắn bị Tuyết Băng Tằm hấp thu, Mộng Diễm bắt hắn phải dùng một năm thời gian chỉ có dùng linh lực để rèn luyện lại khống thú tâm cùng bổ xung máu huyết trong cơ thể để đạt trạng thái cường thịnh nhất.

Một năm còn lại, Võ Huyền đều tập trung tu luyện, chỉ trong một năm ngắn ngủi hắn đã đột phá từ nhất cấp sơ kỳ lên nhất cấp hậu kỳ, hắn có thể tu luyện nhanh như vậy cũng là do trong người hắn sở hữu những hai con sủng thú.

Nói chính xác hơn thì Võ Huyền hiện tại chỉ sở hữu một con sủng thú, còn một con đang ký sinh trên người hắn đợi ngày hắn mạnh lên cũng là lúc nó trưởng thành.

....

Tại dãy núi không tên đằng sau trang viên mà Võ Huyền ở, hôm nay Võ Huyền cùng Tiểu Ngân lại tiếp tục lên trên núi, khác với mọi ngày lên núi hái dược liệu hay là nướng gà cho Tiểu Ngân ăn.

Hôm nay, Tiểu Ngân cũng rất biết điều, nhìn con lợn rừng được Võ Huyền nướng thơm phức đặt lên trên cái khay gỗ cùng vài loại dược quả, nhưng nàng vẫn một mực chỉ đứng một bên nhìn Võ Huyền.

Còn Võ Huyền thì quỳ trên đất, trên tay cầm ba nén hương miệng lẩm bẩm điều gì đó, rồi hắn cắm năm nén hương xuống đất, dập đầu vái ba cái, hắn bất giác sờ lên cái vòng trên cổ, có hai viên bi lớn hình tròn to bằng hai con mắt, hắn mỉm cười có chút đau xót lại tiếp tục dập đầu thêm ba cái nữa.

Sau khi làm xong, Võ Huyền đứng dậy phủi sạch bụi trên hai đầu gối, vẫy tay gọi Tiểu Ngân. "Tiểu Ngân đến đây, chúng ta có thể bắt đầu ăn rồi."

Võ Huyền đi sang bên cạnh bê thêm một con lợn rừng nhỏ cùng vài con gà đã được nướng sẵn từ trước ra.

Tiểu Ngân mau chóng chạy đến, nàng cầm một con gà lên cắn thật mạnh vào phần đùi, nước từ con gà chảy ra cùng thịt hòa vào trong miệng khiến nàng vô cùng vui vẻ, nhưng nàng có vẻ không hề được thỏa mãn, ánh mắt khẩn cầu nhìn Võ Huyền.

Võ Huyền bị nàng ánh mắt tròn đáng yêu của nàng làm cho mủi lòng, đành gật đầu đồng ý.

Tiểu Ngân đặt con gà vào lại chỗ cũ, nàng lắc mình một cái lập tức biến thành một con ngân mãng, con lợn nhỏ cũng nặng khoảng năm mươi cân lập tức bị nàng trực tiếp nuốt vào trong bụng, mấy con gà nướng cũng cứ thể mất tích theo.

Đôi mắt rắn chớp chớp nhìn Võ Huyền, Võ Huyền liền bê con lợn rừng vừa cúng tế lên ném đến miệng Tiểu Ngân, Tiểu Ngân chỉ hơi há miệng, con lợn đến gần hai trăm cân cứ thế bị nàng nuốt xuống bụng, dẫu Tiểu Ngân chẳng hề mở miệng lớn.

Ăn xong, Tiểu Ngân hóa lại thành hình người, nàng ngồi dựa mình vào gốc cây, xoa xoa cái bụng căng tròn của mình biểu hiện vô cùng thỏa mãn, nàng nói với Võ Huyền. "Tiểu Huyền, tuyệt đối đừng có nói Tiểu Ngân hóa thành bản thể với chủ nhân đấy."

"Biết rồi." Võ Huyền cười nói.

Võ Huyền từ lâu đã biết Tiểu Ngân là linh thú, cô bé này quá dễ dụ, chỉ cần để nàng ăn năm con gà nướng thì nàng đã trực tiếp biến về bản thể cho Võ Huyền xem, nàng còn để cho Võ Huyền cưỡi trên lưng vào trong khu rừng bên cạnh bắt hung thú, nhưng động tĩnh lần đó quá lớn, khiến người trong trấn vô cùng sợ hãi.

Chuyện đó không dấu được hai người Mộng Diễm và Thu Lan, Mộng Diễm vì chuyện Tiểu Ngân biến thành bản thể liền cấm túc Tiểu Ngân một năm trong nhà, may mắn có Võ Huyền xin cho nàng, nên từ đó Tiểu Ngân làm gì cũng đều hỏi và nghe lời Võ Huyền.

Trời dần ngả chiều, cả hai cũng mau chóng về nhà, trên lưng của Võ Huyền còn đeo thêm một sọt dược liệu, đây là công sức hắn tìm kiếm cả ngày trời ở khu rừng sau núi.

Về đến nhà, Võ Huyền liền bầy dược liệu tìm được ra phân loại, dược liệu trong khu rừng cũng chẳng quá phong phú, đều là dược liệu nhất cấp hạ phẩm cả, nhưng Võ Huyền cũng không vì thế mà chê bai.

Hắn phân chia chúng ra theo từng hệ linh lực riêng biệt, sau khi phân chia thì ngày hôm nay hắn hái chỉ được ba cây dược liệu mộc linh lực, bốn cây chứa phong linh lực, ba cây chứa thủy linh lực.

Võ Huyền đứng dậy, chạy vào trong phòng lấy ra thêm số dược liệu hắn tích trữ, đặt số dược liệu xuống đất, Võ Huyền nhẩm tính. "Ba cây dược liệu mộc linh lực thì có thể kết hợp với Thủy Huyết quả luyện chế thành dược dịch trữa thương, Phong Hồi thảo, Phong Tam hoa, Thụy Vũ hoa có thể luyện chế thành dược dịch hồi phục linh lực, còn lại thì vẫn chưa luyện chế được gì."

Bạn đang đọc Khống Thú Đại Luc (Khống Thú) sáng tác bởi haidongi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi haidongi
Thời gian
Lượt thích 3
Lượt đọc 76

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.