Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Làm nũng

Phiên bản Dịch · 1993 chữ

Chìa khóa ở trong tay phảng phất trở nên bỏng tay, Đào Nhiễm nói: “Chìa khóa nhà cậu đưa cho tôi làm gì?”

“Nói đúng ra, là chìa khóa nhà cậu. Thay tôi cảm ơn chú Đào, nhưng tôi không thể lại ở nơi đó nữa, mai tôi sẽ dọn đi.”

Vừa nghe tin tức này, Đào Nhiễm có vài phần hoảng hốt: “Cậu mới chỉ là học sinh, có thể dọn tới nơi nào chứ? Tôi, mẹ tôi không phải chán ghét cậu, ba tôi cũng không phải, tôi, chúng tôi……”

Cô mới vừa rồi còn giận dỗi giờ đã quên, lắp bắp muốn giải thích.

Ngụy Tây Trầm cong môi: “Không phải lúc trước cậu rất sợ tôi tổn thương người nhà cậu sao? Như vậy không phải rất tốt à?”

Đào Nhiễm nói không lên lời.

Nhưng cô lại nghĩ, Ngụy Tây Trầm mới mất mẹ, ở Cẩm Thành đưa mắt không quen, không có Đào Hồng Ba giúp đỡ, cậu lấy tiền từ đâu?

Tờ chi phiếu 30 vạn cậu cũng trả lại cho Đào gia, lại nói tiếp cậu thật sự không nợ ân tình gì của Đào gia.

Trí tưởng tượng phong phú của cô liền liên tưởng đến về sau Ngụy Tây Trầm không có cơm ăn trở thành ăn xin trên phố. Cô không cảm thấy buồn cười, chỉ cảm thấy chua xót khổ sở.

Đào Nhiễm đem chìa khóa nhét trở lại trong tay cậu: “Tôi không cần.”

Lại nói tiếp: “Cậu cứ an tâm ở lại đi, tôi sẽ khuyên ba mẹ tôi đối tốt với cậu. Chúng ta hứa đi, nếu sau này cậu thành công phát đạt, nhất định phải đối xử tốt với tôi cùng người nhà của tôi.”

Ngụy Tây Trầm liếc nhìn cô một cái, cô nhóc này thật khờ.

Nhưng cậu cũng theo cô nói: “Nếu về sau tôi thành công, nhất định đối tốt với các người.”

Đào Nhiễm lúc này mới mặt mày hớn hở. Lời này nếu Ngụy Tây Trầm nói một tháng trước, Đào Nhiễm khẳng định ở trong lòng tính toán: Người này hư như vậy, nếu về sau cậu ta thành công, khẳng định đến dạy dỗ cô cùng người nhà cô.

Đào Nhiễm cho rằng bản thân khuyên được Ngụy Tây Trầm, yên tâm mà trở về nhà.

Buổi tối ăn xong cơm, Đào Nhiễm nhìn ba mẹ, nhẹ giọng mở miệng: “Hôm nay Ngụy Tây Trầm đưa chìa khóa toàn nhà kia cho con, cậu ấy muốn dọn đi.”

Trình Tú Quyên không phải ý chí sắt đá, nghĩ thông suốt nhân quả trước sau, có chút không đành: “Đứa nhỏ này…… Tuy rằng mẹ xác thật có chút để ý, nhưng nó cũng không cần thiết phải dọn đi. Con không nhận chìa khóa của người ta chứ?”

Đào Nhiễm lắc đầu, Trình Tú Quyên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bọn họ sợ tạo nghiệt, thiếu niên kia là bọn họ tự mình đến Thanh Từ đón, hiện giờ cũng không thể nói mặc kệ liền mặc kệ người ta.

Nhưng phản ứng lớn nhất lại là Đào Hồng Ba.

Ông trực tiếp đứng lên: “Con nói cái gì?”

Đào Nhiễm kinh ngạc mà nhìn ông một cái, lại lặp một lần: “Cậu ấy nói muốn dọn ra ngoài.”

“Không được, tuyệt đối không được! Mặc kệ thế nào, đều phải giữ nó lại. Ngày mai hai người đi mua ít đồ, cùng ba đi nhận lỗi!”

“Ba?”

Không chỉ có là Đào Nhiễm, Trình Tú Quyên cũng kinh ngạc: “Ông đây là……”

Đào Hồng Ba lúc này mới phản ứng lại chính mình quá kích, ông ho khan vài tiếng: “Tôi đã đáp ứng ba thằng bé, nhất định phải chiếu cố nó thật tốt, việc lần trước làm tôi băn khoăn, chúng ta nên xin lỗi nó.”

Đào Nhiễm vẫn là cảm thấy thái độ ba Đào rất kỳ quái, nhưng Đào Hồng Ba không cho hai mẹ con cô tiếp tục truy vấn. Ông làm trụ cột trong nhà, lời nói vẫn có trọng lượng, dặn dò Đào Nhiễm cùng Trình Tú Quyên về sau đều phải đối tốt với Ngụy Tây Trầm.

Ngủ đến nửa đêm, mơ màng có thể nghe được tiếng khởi động xe, cùng tiếng cha mẹ nói chuyện.

Đào Nhiễm bật đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, Trình Tú Quyên gõ cửa phòng cô: “Đào Đào, bà nội té bị thương, ba mẹ hiện tại muốn đi thành phố A một chuyến, con có thể ở nhà một mình được chứ?”

Đào Nhiễm xuống giường mở cửa, Trình Tú Quyên đã sửa soạn xong.

Đào Nhiễm giọng nói khô khốc, bà nội trọng nam khinh nữ không thích cô, nhưng rốt cuộc cũng là người thân, cô lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không ạ? Con đi cùng hai người được không?”

Trình Tú Quyên lắc đầu: “Con không cần đi, đôi mắt con còn chưa khỏi, lại trúng gió, không muốn thi sao? Tình huống bà nội như thế nào mẹ sẽ gọi điện nói cho con. Ngày mai mẹ bảo dì Trương đến chăm sóc con, con hiện tại có thể ở một mình chứ?”

Đào Nhiễm gật đầu, Trình Tú Quyên lúc này mới vội vã đi cùng Đào Hồng Ba.

Đào Nhiễm nhìn đồng hồ, mới 1 giờ sáng.

Cô lo lắng cho bà, tỉnh liền không được ngủ.

Cổ họng quá đau, hô hấp đều nóng hầm hập, Đào Nhiễm chịu không nổi, dứt khoát đi uống nước.

Biệt thự trống rỗng, chỉ có một mình cô, Đào Nhiễm nhát gan, sợ ma. Mặc dù cô tin tưởng trên đời này không có ma quỷ, nhưng vẫn rất sợ.

Uống nước xong cô chui vào ổ chăn, nhịn xuống xúc động muốn dụi mắt, ngủ thiếp đi.

Lại tỉnh lúc 3 giờ sáng.

Cô bị cảm giác cơ thể lúc nóng lúc lạnh đánh thức, đặc biệt muốn uống nước.

Đầu giường không có nước, cô bật đèn đi xuống lầu uống nước.

Biệt thự trong nháy mắt sáng ngời, 3 giờ sáng, khu biệt thự ở trên núi, bóng cây lắc lư, âm trầm.

Đào Nhiễm đầu óc mơ mơ màng màng.

Theo bản năng kêu một tiếng mẹ, đáp lại cô chỉ có yên tĩnh.

Cô sợ tới mức giật mình, tay run run, nước sôi tràn ra mu bàn tay nháy mắt bị phỏng một mảng.

Cô đang phát sốt, ngay từ đầu không cảm thấy đau, sau phản ứng lại, mới cảm thấy đau vô cùng.

Đào Nhiễm vội vàng chạy đến vòi nước.

Rủa nước lạnh hai mươi phút, tay không đau nữa, nhưng đầu lại đau giống kim đâm.

Rời khỏi vòi nước, tay liền nóng rát mà đau.

Hô hấp nóng rực, cô lấy từ bên trong hòm thuốc nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể.

Tuy rằng đôi mắt hoa, nhưng cái kia vạch đỏ rõ ràng nói cho cô biết 39.6 độ, đã sốt cao.

Nhà dột còn gặp mưa suốt đêm, hình dung từ trước đến nay loại may mắn của cô là cấp E.

Đôi mắt bị bệnh, tay bị phỏng, phát sốt, nói không chừng còn viêm amidan.

Cô phải đi bệnh viện một chuyến, ba mẹ đã đi hơn hai giờ rồi, hiện tại cô chỉ có thể tìm dì Trương.

Trong nhà có điện thoại bàn, cô gọi cho dì Trương. Điện thoại đô đô đô đã lâu cũng không ai tiếp, Đào Nhiễm đỡ đầu choáng váng, suy sụp ngồi ở trên sô pha.

Lại giãy giụa ngồi dậy, đem một tờ giấy đến điện thoại bàn.

Điện thoại rất nhanh được nhận.

Đầu kia thiếu niên trầm thấp tiếng nói còn có vài phần mất tiếng: “Alo?”

Đào Nhiễm sờ cái trán nóng bỏng của mình: “Ngụy Tây Trầm, tôi cảm thấy rất mệt……”

~~~

Ngụy Tây Trầm chạy đến.

Mặc dù là biệt thự, phía dưới vẫn là nhà dân, còn thuộc về khu khai phá.

Rạng sáng 3, 4 giờ căn bản không có khả năng gọi được xe.

Cậu ấn chuông cửa rất nhiều lần, bên trong cũng chưa phản ứng. Ngụy Tây Trầm bực bội đến độ muốn đập cửa, Đào Nhiễm lúc này mới mở cửa cho cậu.

Cô hiện tại rất khổ sở, vốn dĩ không rèn luyện tố chất thân thể tốt, buổi chiều còn trúng gió chờ Giang Diệp, lúc nãy còn mặc áo ngủ dùng nước lạnh rửa mu bàn tay.

Đào Nhiễm lần đầu tiên cảm thấy thân thiết với Ngụy Tây Trầm.

Đầu tóc cô lộn xộn, trong mắt lại hồng, bên trong toàn nước mắt: “Tôi cảm giác tôi sắp chết.”

Toàn thân đều không thoải mái.

Ngụy Tây Trầm còn thở phì phò, nhíu mày sờ cái trán của cô, nóng bỏng tay.

Cậu hiện tại cũng không có tâm tư hỏi ba mẹ cùng người giúp việc ở đâu.

“Mặc áo khoác vào đi, tôi mang cậu đi bệnh viện.”

“Ừ.”

Đào Nhiễm lúc trước đã thay xong quần áo, mặc thêm áo khoác, theo Ngụy Tây Trầm đi ra ngoài.

Bên ngoài đúng là thời điểm lạnh nhất. Đào Nhiễm vừa đi ra ngược lại cảm thấy thoải mái, toàn thân cô rất nóng, gió thổi đến cảm thấy mát mẻ.

Bầu tời đen như mực, ngẫu nhiên có vài ánh đèn tối tăm.

Lại là nơi hẻo lánh, bởi vì ô nhiễm, không thấy được sao trên trời.

Đi xuống dưới chân núi đèn đường sáng lên.

Đào Nhiễm nóng đến mơ hồ: “Ngụy Tây Trầm, bây giờ không thể gọi được xe.”

“Tôi biết.” Thiếu niên thấp giọng đáp. Không chỉ có trên núi không gọi được xe, dưới chân núi cũng vậy. Cậu ngồi xổm xuống: “Tới đây, tôi cõng cậu.”

Cô sốt mơ hồ: “Tôi gần 50 cân đấy.”

Tuy thời điểm này không thích hợp, Ngụy Tây Trầm cũng nhịn không được cười, “Dược rồi, đi lên đi.”

Cô bò lên lưng cậu, hai tay ôm cổ, cong người hình cung, một lúc mới phản ứng lại bản thân vừa tự nói ra cân nặng. Hô hấp cô nóng rực phả bên tai cậu, mạnh mẽ giải thích: “50 cân không nặng chút nào, cậu không nghe nói qua sao? Nếu cân nặng thấp hơn, không phải ngực phẳng chính là lùn.”

Cô có chút đắc ý, cô không lùn, ngực cũng không phẳng đâu.

Trong lòng cậu mềm mại, người trên lưng cũng mềm mại.

Đào Nhiễm bệnh đến mơ hồ, cũng không biết chính mình đang nói cái gì: “Tôi lúc trước có mơ một giấc mơ.”

Dưới đèn đường hai người bóng dáng giao nhau, cô lo nói chuyện: “Tôi mơ thấy tôi bị bệnh, có một tên trộm trèo từ cửa sổ vào chăm sóc tôi. Nhưng mà tôi không thấy rõ mặt người đó, anh ta còn véo tôi nữa.”

Ngụy Tây Trầm trong mắt có chút ánh sáng, qua hồi lâu cậu mới nói tiếp: “Người đó thật xấu xa.”

Đào Nhiễm tán đồng mà ừ một tiếng.

Con đường này tựa hồ đi không đến cuối, Đào Nhiễm lại lảm nhảm: “Tôi về sau……muốn trở thành họa sĩ, cái loại lưu danh thiên cổ ấy, một bức vẽ ngàn vạn cũng không mua được. Cậu về sau muốn làm cái gì?”

Thiếu niên trên trán tóc đen ướt đẫm, cậu đã đi rất lâu rồi mà bước chân vẫn vững vàng như cũ.

Cậu biết đầu óc cô đã hoàn toàn mơ hồ.

Ngụy Tây Trầm bước chân nhanh hơn, tiếp lời nói: “Đương nhiên là kiếm ngàn vạn để mua tranh.”

Cô gái trên lưng hơi thở nóng hổi tựa như muốn làm cậu bỏng rát, cô còn quát lớn: “Cậu sao có thể phá của như vậy hả.”

“……” Ngụy Tây Trầm muốn đem cô ném đi.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 5

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.