Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Ông đây không phải mẹ cậu

Phiên bản Dịch · 1681 chữ

Người trên lưng ôm sát cổ cậu, khóc nấc lên: “Mẹ, con rất khó chịu, cổ họng đau, tay cũng đau.”

“……”Cổ họng đau mà cô một đường nói không ngừng, không đau mới là lạ, nhưng tay sao lại đau?

Nương theo ánh đèn không quá sáng, cậu nhìn về phía mu bàn tay cô, có một chỗ cùng vùng xung quanh bất đồng.

Cô còn bị phỏng.

Nước mắt cô rơi vào cổ áo cậu, là người khác tránh còn không kịp.

Ngụy Tây Trầm vẫn cứ bình tĩnh đi về phía trước: “Cổ họng đau thì đừng nói chuyện, tay lập tức sẽ tốt thôi, đừng khóc ngoan. Còn có.” Cậu dừng một chút, không thể nhịn được nữa, “Ông đây không phải mẹ cậu.”

Cậu sinh ra đã không phải người có tính tình tốt.

Ngay cả ở địa phương dơ bẩn như Thanh Từ, người sợ cậu chiếm đa số. Cậu ở nơi đó lăn lê bò lết sinh tồn, hiện giờ lại đối với cô nhóc ngu ngốc trên lưng này lại không biện pháp.

Cô khóc vài tiếng liền mệt mỏi.

Ghé vào trên lưng cậu, đầu dựa gần đầu cậu, thanh âm mềm như bông làm nũng: “Mẹ, mẹ đối với con thật tốt.”

Cái người “Mẹ” này thể lực thật tốt, hình như đã đi rất lâu rất lâu rồi.

Ngụy Tây Trầm thật sự là phải bị cô chọc cười.

Bệnh viện ở cách đó không xa, bên trong ánh đèn đều còn sáng, lúc này khả năng chỉ còn bác sĩ trực ban cùng y tá.

Bên ngoài yên tĩnh, rõ ràng là thời điểm lạnh nhất, cậu một thân nóng bức.

Ngụy Tây Trầm mang cô vào bệnh viện, cô càng ngày càng không tỉnh táo, cậu thật sự sợ cô trong chốc lát nói: Mẹ, nóng quá, muốn ăn kem.

Cô sinh bệnh đều không an phận, tinh thần phấn chấn bồng bột giống hoa hướng dương thấy ánh mặt trời liền xán lạn.

Rạng sáng bệnh viện bên trong chỉ có vài người, y tá trực ban cùng bác sĩ đều ngáp.

Đào Nhiễm được chuyển đến khu nằm viện truyền nước biển.

Phòng bệnh bên trong chỉ có hai người bọn họ.

Ngụy Tây Trầm cầm thuốc mỡ bôi lên mu bàn tay của cô.

Cũng may bị phỏng không nghiêm trọng, nhưng tay cô vốn dĩ vừa trắng vừa mềm, giờ này lại sưng đỏ nhìn rất dọa người. Thuốc mỡ lành lạnh, Đào Nhiễm tỉnh lại.

Cô híp mắt nhìn cậu một hồi lâu, Ngụy Tây Trầm nhẹ nhàng véo má cô: “Nghĩ kỹ kêu cho đúng.”

Cô nghe vậy từ “Mẹ” đến miệng liền nuốt trở lại.

Vừa tỉnh liền bị dọa một cái giật mình, Đào Nhiễm nuốt nước miếng: “Ngụy, Ngụy Tây Trầm.”

Ngụy Tây Trầm cong môi: “Cuối cùng cũng tỉnh táo.”

Thật đáng sợ, thế nhưng là Ngụy Tây Trầm cõng cô xuống núi!

Lăn lộn một buổi tối, trời đã tờ mờ sáng.

Ngụy Tây Trầm cho cô uống nước, bị cô náo loạn một đường, cậu mệt không chịu được, bảo cô dịch người vào bên trong một chút.

Cô bị bệnh đầu óc xoay chuyển chậm, cũng nghe lời, dịch vào bên trong.

Ngụy Tây Trầm nằm bên cạnh cô, hai tay gác sau đầu, khép lại mắt.

Đào Nhiễm sửng sốt một hồi, duỗi tay đẩy cậu: “Ngụy Tây Trầm, Ngụy Tây Trầm……”

Cô kiên trì đẩy không ngừng còn kêu rất có tiết tấu, thiếu niên mở to mắt, nghiêng đầu nhìn cô, trong mắt có thể phóng dao.

Cô nâng tay bị phỏng lên, chỉ giường bệnh bên cạnh: “Chỗ đó……”

Ngụy Tây Trầm lạnh lùng cười: “Người nằm đó vừa chết, mới nâng ra ngoài, thi thể còn mới kìa, cậu muốn đi xem không?”

Đào Nhiễm run lên: “Cậu ngủ đi.”

Thiếu niên lại nhắm hai mắt lại.

Đào Nhiễm biết cậu mệt mỏi, cậu thật ra không cần thiết phải cõng cô đi rồi đường còn xa như vậy, khẳng định rất mệt.

Trên trán còn có rất nhiều mồ hôi.

Trên ngăn tủ bên cạnh có khăn giấy sạch, cô cầm một tờ, cũng không dám kêu cậu, tính tình cậu xấu như vậy. Một bàn tay bôi thuốc, một bàn tay còn cắm kim truyền, cô chỉ có thể lựa chọn dùng tay bôi thuốc, nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cậu.

Cô cuối cùng cũng nhìn cậu thuận mắt hơn nhiều.

Cậu vẫn luôn không mở mắt, ngủ thật say.

Ánh mắt lướt nhìn về phía giường bệnh bên cạnh, nhớ tới Ngụy Tây Trầm dùng giọng điệu lạnh lẽo nói người mới chết, cô liền cảm thấy phòng này cũng âm trầm, Đào Nhiễm nhanh nhắm mắt lại, mặc niệm “Ngài đi đường thật tốt”.

Cô vốn dĩ đang bệnh, một lát liền ngủ say.

Ngụy Tây Trầm mở mắt ra nhìn cô.

Gương mặt này, qua ba năm, càng ngày càng xinh đẹp. Tính tình vẫn kiều, đầu óc vẫn ngốc nghếch như vậy. Cô đã quên cậu, nhưng cũng không hoàn toàn.

Cậu phảng phất còn nhớ rõ cô vênh váo tự đắc, giống như chim khổng tước nói với cậu: “Tuy rằng giọng cậu khó nghe, tính tình táo bạo, nhưng mà cậu lớn lên so với bọn họ họ đẹp mắt nhất, tôi sẽ làm bạn cùng cậu.”

Cậu nghĩ lại nhịn không được cười.

Ngụy Tây Trầm duỗi tay vén mấy sợi tóc lộn xộn của cô, lời nói thì đáng sợ, giọng điệu lại ôn nhu.

“Trêu chọc xong liền chạy, có tin tôi giết cậu hay không?”

Cô nhóc bên cạnh hơi thở nặng nề, ngủ ngon lành.

~~~

Đào Nhiễm ngày hôm sau cảm giác tốt hơn rất nhiều, tỉnh lại phòng bệnh chỉ có một mình cô, một lát sau cửa mở ra, Văn Khải đi đến.

“Có khá hơn chút nào không?”

Đào Nhiễm gật đầu: “Ngụy Tây Trầm đâu?”

“Anh ấy có việc về nhà một chuyến.”

“Ồ.”

Thấy Đào Nhiễm ngoan ngoãn cũng không hỏi, Văn Khải có chút nhịn không được: “Cậu không hiếu kỳ anh ấy về nhà làm gì à?”

“Vậy cậu ta về nhà làm cái gì?”

“……Thu dọn mấy quyển sách. Anh ấy muốn chuyển nhà.”

Đào Nhiễm mở to hai mắt nhìn, chuyển nhà? Vì cái gì vẫn muốn chuyển nhà?

Văn Khải thanh thanh giọng nói, “Ngụy ca coi mấy quyển sách kia như bảo bối, cậu không muốn nhìn một chút là sách gì sao?”

Cậu ta dùng giọng điệu sói xám dụ dỗ tiểu bạch thỏ: “Chúng ta đi xem đi.”

Kim truyền trên tay Đào Nhiễm đã rút, nghe vậy cũng có chút tò mò. Cô bị bệnh khỏi rất nhanh, ngày hôm sau lại có thể tung tăng nhảy nhót, chỉ là tay hơi đau một chút.

Hai người đi ra bệnh viện, đi đến ngôi nhà dưới chân núi kia.

Trên ban công quần áo đã thu, Đào Nhiễm cùng Văn Khải cùng nhau lên lầu, Ngụy Tây Trầm đang tắm.

Hơn nửa đêm cậu còn cõng cô chạy xa như vậy, trên người bị mồ hôi ướt một vòng.

Văn Khải gõ cửa nửa ngày, Ngụy Tây Trầm mới mặc xong quần áo đi ra.

Tóc vẫn còn ướt, nhìn thấy Đào Nhiễm nhíu mày: “Cậu tới đây làm gì?”

Đào Nhiễm thiếu chút nữa đem mấy chữ muốn nhìn sách của cậu nói ra, Văn Khải ở bên cạnh liều mạng đưa mắt ra hiệu, Đào Nhiễm miễn cưỡng đem lời nói nuốt trở lại.

Cô cẩn thận hỏi: “Cậu có thể không đi được không?”

Thiếu niên rũ mi cười, trong mắt còn hơi nước, nhưng mà lời nói ra lại là cự tuyệt: “Không thể.”

Văn Khải thấy không khí có vài phần lạnh, vội nói: “Ngụy ca, anh lau khô tóc trước đi, tóc anh vẫn còn ướt kìa.”

Ngụy Tây Trầm không lên tiếng, về phòng sấy tóc.

Đào Nhiễm cùng Văn Khải ngồi xuống sô pha.

Đào Nhiễm rất ít khi tới chung cư này, nhìn cái gì cũng xa lạ, hiện tại trong phòng đồ vật gọn gàng, một chút cũng không nhìn ra dấu hiệu muốn chuyển nhà.

Chỉ có một chồng sách bọc kín mít trên bàn trà, thoạt nhìn như muốn chuẩn bị mang đi.

Văn Khải nhìn đến chồng sách liền tức giận.

Cậu ta bị lừa dối mang theo cái đồ vật này cả chặng đường xa, còn không biết bên trong là cái gì.

Văn Khải từ túi quần lấy ra một cái kéo nhỏ, chính mình đưa kéo 3 đường đem giấy đóng gói cắt rách, sau đó đem kéo nhét trở lại.

Làm một cái thế “Mời” với Đào Nhiễm

Đào Nhiễm mông lung: “Tôi có thể xem sao?”

“Có thể có thể tùy tiện xem.” Mẹ nó dù sao hắn cũng không dám nhìn, Ngụy ca thoạt nhìn rất để ý cô nhóc này, lúc cô xem, hắn trộm liếc mắt một cái là được. Như vậy sẽ không bị đánh chết ha ha ha!

Đào Nhiễm đẩy bìa mặt giấy ra, bên trong có vài quyển sách thật dày. Cô lấy ra 4 quyển đầu tiên.

Đầu tiên là 《 Kiêu hãnh và định kiến 》.

Tiếp theo vốn là sách báo thiếu niên 《 Lục đầu hồi Anne 》*.

*Tui ko biết dịch thế nào nên để nguyên bản truyenyy nha

Cũng không có gì xấu…… Lại có chút kì lạ.

Cô lấy bộ Anne tới, mở bìa ra, hai người đều sợ ngây người.

——《 Anh ta là vương tử 》.

Một quyển truyện tranh thiếu nữ.

Xuống chút nhìn từng cuốn, hoặc là danh tác, hoặc là truyện tranh thiếu nữ.

Văn Khải cả người đều không tốt: “Mẹ nó, anh ấy coi như bảo bối nhiều năm như vậy, lại là một đống truyện vớ vẩn này?”

Đào Nhiễm tim đập có chút nhanh.

Mấy thứ này, rất quen mắt.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 6

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.