Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thích

Phiên bản Dịch · 2474 chữ

Cô lấy bộ 《 Kiêu hãnh và định kiến 》, mở ra trang giấy trắng tinh.

Trang 18 chỗ trống ——

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo: Mình cảm thấy Darcy tiên sinh chính là như thế này. Sau đó phía dưới vẽ chân dung một người.

Thiếu nữ còn bổ sung: Người đàn ông ngạo mạn như vậy, tiểu thư Elizabeth sẽ không thích anh ta.

Trang 154 chỗ trống ——

Giỡn chơi mà vẽ một bức tranh sinh động như thật, tiểu thư Elizabeth nhéo gương mặt Darcy tiên sinh, bên cạnh là khung nói chuyện: “Sớm muộn gì muốn ngươi đẹp*!” (câu này thật sự chịu ko hiểu huhu)

Đào Nhiễm càng về sau, hô hấp càng nhanh, tay ẩn ẩn phát run.

Bên cạnh Văn Khải đột nhiên run lên.

Đào Nhiễm theo ánh mắt cậu ta ngẩng đầu.

Thiếu niên dựa vào cạnh cửa phòng ngủ, tóc còn hơi ướt, trong mắt đen nhánh, lạnh như băng mà nhìn cô.

Trong không khí đều là hơi thở Tu La tràng.

Văn Khải chân run rẩy chạy, Đào Nhiễm cũng run rẩy chạy theo.

Cửa phanh một tiếng bị đóng lại.

Đào Nhiễm bị bắt tận tay không cách nào giải thích, mắt to hiện lên kinh sợ, run rẩy mà quay đầu lại.

Thiếu niên cúi đầu nhìn cô, duỗi tay sờ nàng cô.

Cậu cong khóe môi: “Cậu sợ cái gì?”

Sợ chết huhuhu, chân cô đều phát run, giống như biết được cái gì không nên biết!

Cậu cười một tiếng, đôi tay chống ở hai bên đầu cô: “Nói cảm thụ của cậu đi.”

Đào Nhiễm nhìn vào mắt cậu, lắp bắp muốn hỏi: “Nói cái gì?”

Thiếu niên trong mắt mang theo ý cười: “Biết tôi thích cậu?”

Đào Nhiễm bị dọa khóc: “Tôi cái gì cũng không biết, tôi sai rồi.”

Ngụy Tây Trầm rũ mắt nhìn cô, cô thật sự rất sợ, cả người đều run. Cậu lười biếng mà ra lệnh: “Đứng thẳng.”

Đào Nhiễm hiện tại hận không thể quỳ xuống tới ôm đùi cậu cầu xin tha, cậu lại bảo cô đứng thẳng, cô chịu đựng run rẩy, đứng thẳng tắp, thiếu chút liền đạt tiêu chuẩn quân nhân.

Thiếu niên trong mắt hiện lên một tia ý cười, hơi hơi cúi đầu.

“Này, ngẩng đầu nhìn tôi.”

Mặt cô hơi nóng, nâng đôi mắt hồng lên nhìn cậu: “Tôi bị bệnh.”

Cho nên cậu tha cho tôi đi.

Ngụy Tây Trầm bị bộ dạng này của cô chọc cười.

Cậu biết cô sợ, những quyển sách đó, tất cả đều là trước kia cô dùng qua. Tác phẩm nổi tiếng, truyện tranh thiếu nữ, đều là Đào Nhiễm quyên ra ngoài, rải rác tới tay rất nhiều người, cuối cùng lại đều về tới tay cậu.

Đây là một loại tình cảm đáng sợ, không chỉ cô sợ, chính cậu cũng thấy sợ.

“Cho nên.” Cậu nhìn cô: “Tôi muốn dọn đi rồi, nào, cười cùng tôi nói hẹn gặp lại.”

Đào Nhiễm nở rộ một nụ cười tươi siêu cấp sáng ngời, trong ánh mắt đều là ánh sáng lấp lánh: “Ngụy Tây Trầm, hẹn gặp lại!”

“Cậu đừng mơ.” Ngụy Tây Trầm cười, “Lão tử vừa mới chơi với cậu, tôi đột nhiên cảm thấy vẫn là không đi thì tốt hơn.”

Đào Nhiễm gian nan nói: “Vậy tôi đi có được không?”

Cô thật sự sợ, lông mi run run lên, nhìn hết sức đáng thương.

Cậu khai ân nói: “Được rồi đi đi.”

Ngụy Tây Trầm mở cửa cho cô, Đào Nhiễm cao hứng phấn chấn chạy ra ngoài.

Ngụy Tây Trầm đi tới bàn trà.

Nhìn quyển 《 Kiêu hãnh và định kiến 》 vẫn đang mở, cậu lật đến trang 165.

Thiếu nữ viết : Hôm nay Darcy tiên sinh thay đổi, anh ta là người cao ngạo như vậy, có thể cúi đầu, toàn tâm toàn ý đối với một người. Mình cảm thấy rất khó, nếu có người yêu mình như vậy, mình sẽ gả cho người đó.

Các loại tình cảm kiều diễm của thiếu nữ, tất cả đều bày tỏ trong cuốn sách, cùng với truyện tranh này.

Cô sẽ tự mình vẽ, cũng sẽ tự mình viết lời thoại.

Sau lại chậm rãi lớn lên, những quyển sách đó bị cất dưới đáy hòm, cùng với quần áo cũ, gửi tới những bạn cùng lứa tuổi cần trợ giúp.

Cô đã sớm đã quên tình cảm tinh tế năm đó, có lẽ cũng chỉ có một người là cậu nhớ rõ.

~~~

Tới tháng 10, Đào Nhiễm cũng đã khỏi hoàn toàn.

Cô lại tung tăng nhảy nhót tới trường học.

Chuyện thứ nhất chính là dọn bàn, lại ngồi cùng Đoạn Phân Phương.

Lam Tấn cũng dọn bàn, chạy tới ngồi cùng Ngụy Tây Trầm, chủ nhiệm lớp còn chưa nói, chính cậu ta lại nghiêm túc mà giải thích: “Em phải cùng bạn học Ngụy học tập, nâng cao thành tích, tương lai còn thi vào một trường đại học tốt, vì xây dựng xã hội mà cống hiến.”

Trần lão sư nghe được trợn mắt há hốc mồm, cuối cùng rất là tán thưởng: “Được!”

Phía trước Đào Nhiễm cùng Đoạn Phân Phương đều thấy không ổn.

Tựa như phía sau là hai ngọn núi lớn, hai người họ mà không vui vẻ các cô đều phải xong đời.

Đào Nhiễm tự lừa mình dối người, ngày đó ở nhà Ngụy Tây Trầm nhìn thấy đồ vật đó đều không thể quên được. Nhưng mà cô còn chưa cảm thấy “Quá đáng sợ” bởi vì Ngụy Tây Trầm đã dọn đi rồi.

Dọn tới ở gần trường học.

Đào Hồng Ba từ thành phố A trở về, quần áo cũng chưa thay liền đi tìm cậu.

Ngụy Tây Trầm chỉ khách khí đem trả chìa khóa lại cho ông.

Cậu không muốn dựa vào Đào gia.

Chuyện này làm Đào Hồng Ba rất tức giận.

Nhưng cuối cùng vẫn không giải quyết được gì.

Đào Hồng Ba lặng lẽ đi tìm Đào Nhiễm, ông nói: “Đào Đào, con ở trường học giúp đỡ Ngụy Tây Trầm nhiều một chút, thằng bé rất không dễ dàng.”

Đào Nhiễm hận không thể lắc lắc ba mình, bảo ông kêu Ngụy Tây Trầm buông tha cô, cô cũng rất không dễ dàng.

Nhưng mà lời nói tới miệng, cô cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý.

Đào Hồng Ba cũng không bắt ép cô, ông còn phát phúc lợi cho cô: “Con đối nó tốt một chút, ba lại mua cho con một cái di động, giữ cẩn thận, đừng cho mẹ con thấy.”

Đào Nhiễm hưng phấn mà gật đầu, được được được ạ!

Ngày hôm sau đi học, cô liền đưa đồ ăn vặt của mình qua.

Cô cũng không bỏ được, bản thân cùm cụp cùm cụp ăn hơn phân nửa, mới hỏi Ngụy Tây Trầm muốn ăn không.

Thiếu niên ở phía sau làm bài tập, nhìn thoáng qua khóe miệng cô, trầm mặc sau một lúc lâu, mới phun ra một từ không.

Đào Nhiễm nhẹ nhàng thở ra, lấy về tiếp tục ăn cùng Đoạn Phân Phương.

Sắp đến ngày thi, lớp học nghiễm nhiên chia làm vài loại bầu không khí.

Ngồi phía trước mỗi ngày đều học tập chăm chỉ, ra chơi lại ngồi đọc sách, phía sau thì…… mỗi ngày đều như ăn tết.

Chỉ cần lá gan lớn, một vòng bảy ngày đều như vậy.

Ngụy Tây Trầm lại không giống bọn họ, cậu sẽ đọc sách.

Đào Nhiễm có một lần thò lại gần xem, mới phát hiện cậu xem không phải sách toán học hay vật lý gì, văn bản toàn tiếng Anh cô nhìn không hiểu, nhưng mấy cái chữ to kia cô hiểu.

Lý Tra Tư - Cái Tư Đặc: 《 Hệ thống tài chính và đầu tư ngân hàng 》.

Cậu thế nhưng đang xem tài liệu về tài chính.

Ánh mắt Đào Nhiễm nhìn Ngụy Tây Trầm đều thay đổi.

Cô nghĩ, có lẽ rất nhiều năm sau, lớp học đại đa số đều là công nhân viên chức bình thường, nhưng cậu lại không giống.

Nói không chừng cậu sẽ trở thành thương nhân.

Đào Nhiễm đột nhiên nhớ tới lần trước vui đùa nói —— Nếu sau này cậu phát đạt, nhất định phải đối tốt với tôi cùng người nhà tôi nha.

Nhưng trước mắt nhìn hành động cắt đứt quan hệ cùng Đào gia, có lẽ lời nói của cậu đã thay đổi, biến thành: Nếu cậu phát đạt, nhất định kiến Đào gia đem cậu trở nên không đáng giá tiền, toàn bộ phải trả giá đắt.

Đào Nhiễm động não, sức tưởng tượng phong phú.

Cô tự mình bổ não một hồi ân oán tình thù, lại nói tiếp, cô cũng không quá tin tưởng Ngụy Tây Trầm thích cô.

Cô cảm thấy thích không phải như vậy.

Cậu có thể đối với cô lạnh lùng vô tình, cũng có thể trêu chọc cô, trở mặt phiên còn nhanh hơn lật sách.

Cô trước kia thích Giang Diệp cũng không như vậy, cô luôn thật cẩn thận, hy vọng cậu ấy vui vẻ.

Làm gì có ai giống như Ngụy Tây Trầm động một tí liền muốn bóp chết cô?

Cô càng nghĩ càng cảm thấy, Ngụy Tây Trầm có mấy thứ kia, là phòng ngừa chu đáo, đoán chắc sẽ đến Đào gia, nên thám thính chi tiết mỗi người Đào gia.

Ngay từ đầu Đào Hồng Ba cùng Trình Tú Quyên rất thích cậu ta, nếu không phải dì cậu ta ngoài ý muốn đến thăm, không chừng hiện tại cậu ta ở Đào gia chính là thượng khách.

Nghĩ thông suốt, Đào Nhiễm thở phào nhẹ nhõm.

Đào Hồng Ba nhận lời mua di động mới cho cô, lần thi này đối với cô tự nhiên không còn quan trọng, tùy tiện đoán bừa là được.

Cô cũng không cần đáp ứng một điều kiện của Ngụy Tây Trầm, quả thực hoàn mỹ.

Lần đầu tiên thi xếp hạng, ai cũng có tâm tình phức tạp.

Tháng 11 đã phát thành tích, phiếu điểm phát xuống dưới, có người vui mừng có người sầu.

Đào Nhiễm lúc này vận khí tốt, xếp thứ năm đếm ngược, phía sau còn 4 người làm đệm lót cho cô.

Vị trí đầu tiên quả nhiên vẫn là Ngụy Tây Trầm.

Điểm của cậu không sai biệt lắm gấp ba điểm của cô.

Người so người, tức chết người. Cũng may lúc này không sợ thành tích Ngụy Tây Trầm gửi cho Trình Tú Quyên, Trình Tú Quyên cũng sẽ không đối lập quở trách cô.

Từ lúc công bố thành tích tới nay, các nữ sinh đến WC tầng này đột nhiên rất đông.

Đào Nhiễm phân biệt một hồi lâu, hỏi Đoạn Phân Phương: “Sao nữ sinh năm ba nào cũng chạy tới WC tầng này, đi tập thể à?”

Đoạn Phân Phương phụt cười lên tiếng, cô viết trên giấy: Các chị ấy là tới xem vị trí thứ nhất.

Đào Nhiễm quay đầu lại, “Vị trí thứ nhất” ở phía sau cô đang chơi game, ngón tay cậu thon dài lại linh hoạt. Thái độ vững vàng làm cậu thoạt nhìn bình tĩnh lại lạnh nhạt, bên cạnh Lam Tấn cũng chơi cùng cậu, mặt tức giận đến đỏ bừng, kích động sắp từ trên bàn nhảy dựng lên, trong miệng còn thường phun ra vài câu thô tục.

Hai người bọn họ như thể không phải chơi cùng một trò.

Thì ra bất tri bất giác, cậu lại nổi tiếng như vậy.

~~~

Cao trung Cẩm Thành không khí sung sướng rất dày đặc, kì thi mới quá, liền bắt đầu chuẩn bị 70 năm kỷ niệm ngày thành lập trường.

Đào Nhiễm thông thường sẽ ở dưới khán đài xem mọi người biểu diễn, vừa ăn đồ ăn vặt vừa vỗ tay.

Cô biết năm nay Thất trung cách vách sẽ phái một bộ phận đại biểu tới trường chúc mừng, Phó Địch cũng tới khiêu vũ. Đào Nhiễm cũng không có tài nghệ gì, cô chỉ biết vẽ tranh, nhưng vẽ tranh rất khó để có thể biểu diễn ra tài năng, cho nên đứng ở trên sân khấu, trước nay đều không phải cô.

Năm nay hội học sinh lại bảo cô tan học đừng đi, đi tới phòng âm nhạc một chuyến.

Đào Nhiễm thấp thỏm tới phòng âm nhạc, mới phát hiện bên trong đã có vài nữ sinh đang đứng, có hội học sinh, còn có hai người năm hai.

Hai người năm hai là một nam một nữ, cô đều quen biết. Nam sinh là Quan Lỗi của lớp 6, nữ sinh tên là Chung Thiến, hai người ngoại hình không tồi đều cao. Đào Nhiễm chào hỏi bọn họ, những người khác đều lễ phép mà đáp lại, chỉ có Chung Thiến cười: “Cậu trước kia chưa từng làm MC, chúng tôi đều được mời đến, cậu đến đây làm gì?”

Một học tỷ năm ba trong hội học sinh có chút xấu hổ, cô nhìn bộ dạng mờ mịt của Đào Nhiễm, liền biết Đào Nhiễm cũng không biết tới để làm cái gì, cô nhẹ giọng giải thích cho Đào Nhiễm: “Trường học chúng ta có lệ, sẽ chọn học sinh năm hai làm MC cho ngày kỷ niệm thành lập trường, năm nhất mới đến không có kinh nghiệm, năm ba lại muốn chuẩn bị thi đại học, cho nên muốn mời em đến thử một chút?”

Trong ấn tượng của Đào Nhiễm, MC đều hết sức cao lớn, ăn mặc tây trang lễ phục, thanh âm ngọt ngào dáng người cao ráo xinh đẹp.

Cô tuy có chút tự tin, cũng rất muốn thử sức, nhưng rốt cuộc chưa làm MC bao giờ, có chút do dự: “Em không có kinh nghiệm, nếu không mọi người chọn người khác đi?”

Chung Thiến cười: “Biết ngay mà.”

Giọng điệu có chút khinh miệt, làm người nghe không thoải mái, Quan Lỗi bên cạnh nhíu mày nói tiếp: “Cũng đều chưa có kinh nghiệm, không cần thiết nói như vậy.”

Chung Thiến nhìn cậu ta một cái: “Cậu thích cô ta à?”

Mặt Quan Lỗi đỏ lên: “Chung Thiến, cậu đừng nói chuyện lung tung!”

Chung Thiến quay đầu đi, nhỏ giọng nói: “Cũng chỉ được cái mặt.”

Đào Nhiễm có chút tức giận.

Tính cách cô rộng rãi, từ trước đến nay nhân duyên khá tốt, nhưng bởi vì gương măt xinh đẹp, một bộ phận nữ sinh không thích cô.

Phó Địch như vậy, người trước mặt cũng như vậy.

Bạn đang đọc Không tin anh yêu thầm em đâu của Đằng La Vi Chi
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Anny2611
Phiên bản Dịch
Thời gian
Lượt đọc 8

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.