Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thi Biến

Tiểu thuyết gốc · 1013 chữ

Sáng ngày hôm sau…

- Con chuẩn bị xong chưa, Tiểu Phúc?

Tiếng Trần Lâm gọi vọng vào từ ngoài phòng khách, thiếu niên Minh Phúc lúc bấy giờ cũng vừa kịp bước ra diện kiến lão sư.

- Con xong rồi!

Trần Lâm nhìn dáng vẻ thanh tú của Minh Phúc mà lòng vẫn có chút đượm buồn, vội đặt tay lên vai rồi nói:

- Chuyến này con đi phải ráng cẩn thận, Trần Ca Phái tổng đàn nằm ở phía bắc thành Hồng Lĩnh, chắc phải mất ba ngày đi đường, thế gian lắm thị phi, tốt nhất là đừng nên quá tin người, phàm chuyện ai nấy làm, đừng gây họa đó biết chưa?

Minh Phúc ngạc nhiên:

- Thưa thầy! Thầy không đi cùng với con sao?

- Không được! Nếu ta đi cùng với con đến Trần Ca Phái, nhất định môn hạ ở đó sẽ nghi ngờ ta, vì ở hiện tại họ vốn dĩ đã tưởng chừng như ta là người chết rồi. Thôi không còn sớm nữa, con mau đi đi! Không trở thành cường giả thì đừng bao giờ quay về đây gặp ta.

Nói rồi Trần Lâm quay lưng bước thẳng đến bàn thờ tổ, ngước mặt lên nhìn bài vị của tổ sư gia nhà họ Trần, ánh mắt dù tỏ ra dũng mãnh đến đâu cũng không khỏi giấu được nỗi buồn dành cho Minh Phúc.

- Thưa thầy! Con đã hiểu, kính mong sức khỏe của lão sư trường thọ, để có ngày con trở về làm thầy tự hào.

Vừa nói đến đây, Minh Phúc liền cúi quỳ xuống dập đầu bái lạy Trần Lâm ba lần. Sau đó không nói thêm lời nào, đứng dậy quay mặt bước đi thẳng ra khỏi nơi đó.

Bầu trời âm u, vẫn cứ một màu đen đúa bao trùm khắp nơi suốt đoạn đường mà thiếu niên Minh Phúc đi, lần đầu tiên chạm mặt thế gian, Minh Phúc nhìn đâu cũng thấy lạ lẫm, từ cảnh vật cho đến những con thú hoang trong cánh rừng lớn mà cậu bước qua.

Lúc đi được một hồi lâu, bỗng dưng ở đâu đó trong rừng có tiếng kêu cứu của một cô gái, Minh Phúc tựa theo tiếng kêu thảm thiết rẻ vào một bụi cây gần đó, lúc này mới phát hiện ra chuyện bất bình. Đúng là tiếng của một cô gái trẻ, nhưng cô ta đang bị một gã đàn ông đè xuống mặt đất, thoạt nhìn cũng thấy điều gì đó lạ lùng từ gã nam nhân kia.

Tình thế cấp bách, thiếu niên Minh Phúc liền một đạp đánh văng gã thanh niên kia ra khỏi người cô gái trẻ, ngay sau đó cậu bước tới đỡ cô gái dậy và đưa tay ngăn cản gã thanh niên kỳ lạ kia tiếp tục hành hung cô gái.

- Nè cô! cô có làm sao không?

- Không sao! cảm ơn anh đã cứu.

Vừa nói đến đây, gã thanh niên vừa nãy lại tiếp tục nhảy vồ tới Minh Phúc, lúc này cậu mới thấy rõ khuôn mặt của gã thanh niên đó tái xanh nhợt nhạt, miệng thì dính đầy máu tươi, cả bản thể đều toát lên một mùi âm khí nồng đậm.

“Thì ra đó là cương thi, tên này sao lại xuất hiện ở đây chứ? lẽ nào gần đây có thi biến?”

Gã thanh niên bắt đầu điên loạn, hắn tấn công Minh Phúc bằng sức lực kinh hồn, liên tục đấm thủng một lỗ lớn trên những cái cây quanh đó.

Cô gái trẻ kia vừa nhìn đã hoảng sợ vô cùng:

- Hắn là thứ quái đản gì vậy? ngay cả một cái thân cây to mà cũng bị hắn đánh cho sắp gãy rồi.

Minh Phúc tỏ ra vẻ mặt khinh thường, cất giọng:

- Chơi đùa với ngươi bao nhiêu đó là đủ rồi! Nếu mà đã như vậy thì ta sẽ thành toàn cho ngươi mau sớm được siêu thoát.

Nói rồi Minh Phúc đẩy gã thanh niên ra xa, tiếp tục lùi lại mấy bước, rút trong túi ra một lá linh phù, tiếp tục cắn tay trích máu niệm chú ngữ:

“Thiên linh linh, địa linh linh - Hỏa Xí Phong Khưu - Biến Binh Cục Diện - Giai Ngả Tiên Hành - Cấp cấp như luật lệnh”

Lá bùa trong phút chốc bốc cháy trên tay của Minh Phúc, nhưng đổi lại là lá linh phù ứng nghiệm, liền phát ra một đạo lực bắn thẳng về phía gã thanh niên, hỏa diễm của đạo lực bộc phát tức thời thiêu cháy hắn thành tro bụi.

Trước sự ngỡ ngàng của cô gái:

- Anh… anh giết người rồi!

Minh Phúc quay sang đưa mắt nhìn nữ nhân lạ mặt, nhưng trước mặt của cô ta thì hình ảnh của Minh Phúc lại là một gã thanh niên đáng sợ đang nhìn cô với một ánh mắt ti tiện.

Cô ta cất lời bằng một chất giọng run run:

- Anh.. anh muốn làm gì? anh không được qua đây.

- Nè! đó là cách cô trả ơn người vừa cứu mạng cô đó sao? Cái gì mà giết người, căn bản là cái tên thanh niên vừa rồi hắn có phải là người nữa đâu mà gọi là giết người chứ.

Nghe Minh Phúc nói đến đây, cô gái trẻ kia mới ngạc nhiên:

- Hắn không phải người, vậy không lẽ là ma chắc?

Minh Phúc lắc đầu:

- Không hẳn, nhưng mà vốn dĩ là hắn đã chết rồi, chỉ còn là một cái xác thôi!

- Anh nói vậy lại càng vô lý hơn, chết rồi thì làm sao mà đi được!

Minh Phúc vừa thu lại đạo bùa, vừa cẩn thận dò xét thi thể thứ vừa rồi mà cậu khử được:

- Cô có nghe qua “cương thi” bao giờ chưa?

Cô gái trẻ lại một lần nữa thất kinh hồn vía khi nghe lời Minh Phúc nói:

- Anh nói cái gì? lẽ nào người vừa rồi mà anh giết chính là cương thi sao?

- Đúng vậy!

Bạn đang đọc Khu Ma Đạo Sĩ sáng tác bởi tieuhoalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuhoalong
Thời gian
Lượt đọc 3

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.