Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Vùng Đất Ô Uế

Tiểu thuyết gốc · 1224 chữ

- Không phải chứ! anh nói thật sao?

Tiếng cô gái trẻ thốt lên bằng tông giọng kinh ngạc, nhưng rồi lấy lại bình tĩnh, cô gái trẻ quay mặt sang nhìn Minh Phúc rồi nói tiếp:

- À, ờ… nãy giờ quên giới thiệu với anh, tôi tên là Dịch Hy, cảm ơn anh lần nữa đã ra tay cứu!

Chàng thanh niên trẻ nhoẻn miệng cười đáp:

- Tôi là Minh Phúc, cô không cần phải cảm ơn đâu, trừ ma diệt quỷ là trách nhiệm của tôi mà!

- Thì ra anh là một đạo giả sao! chẳng trách vừa rồi anh lại biết dùng linh phù cao cường như vậy, nhưng mà trong anh còn trẻ quá.

Minh Phúc lại lắc đầu:

- Không đâu, đó chỉ là chút bản lĩnh nhỏ mà thôi, không đáng để nhắc tới!

Cả hai đều nhìn nhau cười trừ, Minh Phúc lại hỏi tiếp:

- À… mà cô làm gì ở đây? Tại sao lại gặp hắn?

Nghe đến đây, Dịch Hy lại thở dài:

- Hầy…! Thực ra tôi sống ở trong một cái thôn nhỏ gần đây thôi, định là đi vào rừng tìm chút thảo dược để trị bệnh ho cho bà, nhưng không ngờ lại bị tên cương thi lúc nãy chặn đường.

- Cô có quen hắn ta không?

Dịch Hy lắc đầu:

- Không! Nhưng tôi nghĩ chắc hắn cũng là người trong thôn của tôi.

Minh Phúc có hơi nghi ngờ một chuyện gì đó, liền khẩn trương:

- Hay là bây giờ chúng ta trở về thôn của cô xem thử đi!

Dịch Hy liền gật đầu nghe theo, một cô gái trẻ như Dịch Hy tuy có chút yếu đuối giống như bao cô gái bình thường khác, nhưng đối với những chuyện ly kỳ của thế giới tâm linh, cô ấy luôn luôn có một sự tò mò rất đặc biệt.

Một lát sau…

Khi đã đến được gần tới cửa thôn, Minh Phúc bất giác cảm nhận được điều gì đó chẳng lành:

- Khoan đã!

Dịch Hy tò mò hỏi:

- Anh sao vậy?

- Nơi này âm khí rất nồng đậm, e là thôn của cô đã bị ám.

Dịch Hy hoảng hốt:

- Không… không thể nào! Tôi chỉ vừa mới đi có một buổi thôi mà.

Minh phúc mặt đăm chiêu suy nghĩ một hồi lâu rồi đáp:

- Cô nhớ lúc đi ra khỏi làng có gặp điều gì bất thường không?

Nghe Minh Phúc nói đến đây, Dịch Hy liền sực nhớ ra được chuyện gì đó:

- Đúng rồi! anh nói mới nhớ, lúc bước ra khỏi nhà, bà tôi trông rất kỳ lạ, cứ luôn miệng nói với tôi rằng bà muốn ăn thịt sống.

- Thật vậy sao! không được rồi, chúng ta phải mau về đó xem thử.

- Tại sao? có chuyện gì lạ nữa sao anh Phúc?

Minh Phúc không đáp lại lời của Dịch Hy, y chỉ chăm chú nhìn vào lòng bàn tay đang bấm độn của mình, ngấm ngầm biết được thiên cơ liền nhất trí đi một mạch thẳng về hướng đông bắc, Dịch Hy thấy vậy cũng liền chạy theo sau Minh Phúc.

Khi đến được một ngôi nhà tranh nhỏ ở đâu đó trong thôn, cả hai người mới biết ngôi nhà đó đã bị xáo trộn hết mọi thứ.

- Nhà tôi làm sao thế này?

Khắp nơi trong ngôi nhà đều toàn là máu, nơi đó hiển nhiên lại dơ bẩn đến cùng cực, Minh Phúc thấy vậy liền đưa Dịch Hy đi tìm tung tích của bà cô. Lần này cả hai người đi sâu vào trong thôn, càng đi họ càng thấy xác người chết nằm la liệt khắp nơi, hầu như tất cả đều có hai dấu răng trên cổ.

Dịch Hy lên tiếng nhưng pha chút sợ hãi:

- Đây,... đây là A Dĩnh, còn kia là Tôn bá bá… hức hức… tất cả họ sao lại chết hết vậy chứ?

- Mấy cái xác này đều bị nhiễm phải thi độc rồi, cách tốt nhất vẫn là nên hỏa táng họ.

Minh Phúc một mực khiêng hết tất thảy những xác người trong thôn của Dịch Hy đem chúng tập trung lại rồi thiêu đốt hết tất cả.

Khi ngọn lửa đang cháy ngùn ngụt, Minh Phúc lắc đầu ngao ngán:

- Thật đúng là mình đã tới trễ một bước, nhưng không ngờ là nơi này lại thành ra như vậy, coi như các người tận mạng, tôi chỉ có thể giúp các người đến đây mà thôi!

- Bây giờ phải làm sao đây?

- Vừa nãy, lúc ở nhà của cô, tôi đã sớm nhận ra tung tích của con cương thi đó, thực ra bà của cô đã biến thành cương thi rồi, không còn cách nào khác nữa đâu.

Dịch Hy ngạc nhiên:

- Không thể nào!

Minh Phúc lạnh lùng nói:

- Cô không tin? vậy thì thử quay đầu nhìn ra sau lưng đi.

Vừa nói đến đây, Dịch Hy quay đầu lại liền nhìn thấy bà của cô ấy đã đứng yên từ lâu.

- Bà…!

Dịch Hy vừa khóc vừa bước tới gần bà lão kia, nhưng Minh Phúc lại đưa tay lên cản lại, nói đoạn:

- Nè nè! cô định nộp mạng cho nó sao? đó đã sớm không còn là bà của cô nữa, cô tránh qua một bên đi.

Nói rồi, Minh Phúc bắt ấn bằng tay không, tựa như kiếm thế, miệng vừa lúc niệm chú ngữ:

“Thiên linh linh, địa linh linh - Thái Thản Thiên Tôn - Giáo Ngã Sát Quỷ - Diệp Dữ Thanh Đương - Thanh Ca Phong Quỷ Trận - Cấp cấp như luật lệnh”

Bên dưới con cương thi liền xuất hiện một pháp trận bao quanh nó, thế nhưng dù muốn nhốt con cương thi kia lại nhưng pháp trận lại tuyệt nhiên bị nó vô cớ phá vỡ một cách dễ dàng.

Minh Phúc thầm nghĩ:

“Không phải chứ! con cương thi này mới chỉ uống được một chút huyết nhân lại có thể cường đại như vậy sao?”

- Không đúng! chắc chắn là nó đã đạt tới cảnh giới Quỷ Thi rồi.

Vẫn còn đang hoang mang, Thi Quỷ liền gầm lên một tiếng phóng nhanh đến chỗ của Minh Phúc, nó đưa hàm răng nanh nhọn và gớm ghiếc cố bấu víu lấy vai của y để hút dương khí trong người cậu.

- Hừ! nghiệt súc, thử cái này của ta xem.

Từ sau lưng, Minh Phúc lấy ra một thanh kiếm màu vàng, y nhanh chóng niệm chú ngữ để gia hộ cho thanh kiếm đó:

“Thiên Địa Hữu Duyên - Đạo Pháp Vô Biên - Địa Hỏa Sát Ma - Thiên Lôi Diệt Quỷ - Khu Quỷ Chú - Mau Mau Ứng Nghiệm”

Vừa đọc chú ngữ, Minh Phúc vừa vẽ ấn chú lên cán kiếm, tiến thẳng về phía Quỷ Thi chém nó đứt lìa cánh tay, nó phát ra tiếng kêu thảm thiết, nhưng rồi lại điên cuồng tấn công Minh Phúc thêm lần nữa.

Lúc này thừa cơ hội, y tiếp tục cắn tay trích máu, quẹt lên kiếm rồi lạnh lùng thẳng tay chém bay đầu Quỷ Thi, linh phù hỏa táng ngay sau đó đã được Minh Phúc ném vào người nó. Quỷ Thi lúc đó liền bị lửa thiêu thành tro bụi, Dịch Hy đứng nhìn ngọn đuốc người mà lòng đau nhói.

Bạn đang đọc Khu Ma Đạo Sĩ sáng tác bởi tieuhoalong
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi tieuhoalong
Thời gian
Lượt đọc 1

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.