Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Thoát khốn

Tiểu thuyết gốc · 2914 chữ

Từ thời đại Thần Minh thống trị vạn tộc, một ngôi sao màu vàng bí ẩn không biết từ đâu và từ khi nào xuất hiện, bay lượn bên trong vũ trụ rộng lớn.

Ngôi sao này đi qua Chư Thiên vạn giới, mỗi nơi nó đi qua đều xuất hiện một đoạn truyền kỳ.

Mỗi một đời truyền kỳ kết thúc lại có một đoạn truyền kỳ mới bắt đầu, vô số năm tháng trôi qua, vạn tộc cuối cùng đánh bại Chư thần chấm dứt thời đại Thần Minh thống trị mở ra thời đại mới.

Người đời chỉ biết rằng Chư thần là do liên minh vạn tộc đánh bại nhưng lại không biết còn có bóng dáng mờ ảo của một ngôi sao ở sau màn cách cục.

Trải qua vô số tuế nguyệt, không biết bao nhiêu tông môn, truyền thừa bị chôn vùi trong dòng sông thời gian, cũng không biết bao nhiêu thế lực quật khởi, mỗi thời đại đi qua đều có sự chứng kiến của một ngôi sao màu vàng.

...

"Két!"

Âm thanh mở cửa vang lên. Hai cánh cửa lớn bằng đồng dần mở ra mang theo âm thanh nặng nề cùng những tia sáng soi chiếu vào bên trong căn phòng tăm tối.

Một nam tử trẻ tuổi đi phía trước mang tấm kính ở trước người, trên mặt kính phát ra ánh sáng chiếu sáng cả hang động u tối.

"Mạc lão, không ngờ lần này chúng ta thu hoạch được nhiều như vậy, chuyến này đủ để tất cả huynh đệ an nhàn nhiều năm."

Nam tử trẻ tuổi trên mặt lộ ra vẻ vui mừng. Hắn sao không thể không vui mừng cho được, hắn vốn xuất thân là một thợ săn trên núi, mấy năm trước gia nhập một nhóm đạo tặc trộm mộ, trong lúc tình cờ phát hiện được một ngôi cổ mộ, bên trong cổ mộ có không ít bảo vật để bọn hắn nhặt nhạnh được không ít thứ tốt, có thể nói lần này là đại thu hoạch lớn nhất từ trước giờ của bọn hắn.

"Ừm, không sai, nhưng mới chỉ là phía bên ngoài mà thôi." Một lão giả thân mặc một bộ đồ màu đen đi phía sau lên tiếng đáp lời.

"Nếu ta đoán không sai, hẳn là đồ vật trân quý đều được bồi táng bên trong căn phòng này." Lão giả đưa ra suy đoán, có vẻ lão là người đứng đầu nhóm đạo tặc trộm mộ này.

Nam tử kia nghe được lời này trong lòng càng thêm phấn khích, giống như không thể đợi thêm một khắc nào muốn lập tức đi vào lấy hết bảo vật bên trong.

Lão giả gọi Mạc lão lại lên tiếng: "A Lục, không nên nóng vội, chúng ta từ khi đi vào ngôi cổ mộ này vẫn luôn thông thuận, quả thực có chút không hợp lẽ thường."

Nam tử tên A Lục nghe vậy cũng gật đầu đồng ý. Quả thực cũng có cảm giác không đúng, hắn trở nên cảnh giác hơn.

Mà lúc này, bên trong cỗ quan tài đá ở chính giữa căn phòng.

Một thiếu niên bộ dáng chỉ khoảng mười lăm mười sáu niên kỷ nằm bên trong quan tài dần mở ra hai mắt. Hai mắt hắn như nhìn thấu tâm can lại phảng phất trải qua vô số tuế nguyệt.

Sở Lưu Giang tự hỏi: "A! Ta đã ngủ bao lâu rồi, ngàn năm? Vạn năm? Thậm chí là lâu hơn?"

"Hừ, người khác xuyên qua không phải có kim chỉ thủ cũng là có lão thiên ba ba, hệ thống bật hack, luôn một đường hát vang vô địch, lão tử xuyên qua cái gì cũng không có lại còn là bị vây khốn bên trong vô tận thời không." Trong ngữ khí của hắn mặc dù mang theo bực tức nhưng càng nhiều là mang theo ghen tị cùng hâm mộ.

"Bất quá vẫn là để ta thoát ra được."

Đang lúc hắn tự lẩm bẩm, ý thức đột nhiên chuyển một cái: "Xem ra có vài vị khách không mời mà tới."

Ở bên ngoài, nhóm trộm mộ gồm Mạc lão, A Lục cùng bảy người nữa, tất cả đều đang há hốc mồm. Trên gương mặt của mỗi người đều biểu hiện ra cảm xúc trong lòng bọn hắn lúc này, có người vui sướng tột cùng đến nỗi không nói được thành lời, có kẻ lại đứng sững tại chỗ kinh ngạc không thôi. Mỗi người một biểu cảm khác nhau, nhưng tựu chung tất cả đều có chung thần sắc vô cùng ngốc trệ cùng trấn kinh, không dám tin vào mắt mình.

Trước mặt bọn họ là vô số bảo vật, thiên tài địa bảo, linh thạch các loại, nhiều tới nỗi bọn hắn có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới, hơn nữa mỗi một đồ vật ở đây đều là bảo vật trân quý nếu là đặt ở ngoài kia chỉ sợ người người đều muốn tranh đến ta sống ngươi chết. Kia một gốc Bạch Thược Linh, đây một khối Hổ Tinh Thạch, xa xa còn có một viên ngọc mà bọn hắn không nhìn ra lai lịch, nhưng chỉ cảm nhận khí tức viên ngọc tỏa ra mang theo một cỗ long uy cũng đủ để biết đây tuyệt đối đã xa xa vượt hai chữ bảo vật để hình dung. Linh thạch càng là chồng chất lên nhau, không đếm hết được có bao nhiêu.

"Mạc...Mạc lão, những...thứ này...ta đang mơ sao?" A Lục đứng ở một bên cả nửa buổi không nói lên lời, ánh mắt không rời khỏi những thứ trước mắt, nếu đây quả thực là mơ hắn thật không muốn tỉnh dậy.

Mạc lão ở bên cạnh hắn cũng nuốt một ngụm nước bọt không thốt lên lời nào, ở đây hắn là người cao tuổi nhất kinh lịch qua cũng là nhiều nhất nhưng giờ phút này cũng như ngây ngốc huống chi những người khác. Mạc lão lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần, hít vào một hơi sau đó lên tiếng: "Tất cả các huynh đệ, có thể thu được bao nhiêu liền thu vào bên trong không gian giới chỉ rồi mau chóng rời khỏi đây."

Hắn đương nhiên biết đạo lý thất phu vô tội, hoài bích có tội. Nếu như có kẻ khác cũng tìm tới được nơi này, đối phương thực lực không bằng bọn hắn vậy thì dễ nói, ngược lại là cường giả mà nói vậy thì bọn hắn muốn tiền cũng phải có mệnh để dùng mới được.

Trong lúc bọn người A Lục thu lại bảo vật trong căn phòng, một nam tử trung niên trong nhóm trộm mộ tiến về phía cỗ quan tài. Giống như người mất hồn, vừa đi vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng.

A Lục đang vội vàng thu gom bảo vật, thấy nam tử kia đột nhiên vừa tiến tới chỗ quan tài bằng đá vừa lẩm bẩm, liền tiến tới vỗ nhẹ vào vai hắn, hỏi: "Lão Tam, thế nào?"

Lúc này lão Tam mới lấy lại tinh thần, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Không biết, chỉ cảm giác như có thứ gì đó đang thôi thúc ta tới gần cỗ quan tài đá này."

A Lục nghe vậy cũng hơi nghi ngờ nhưng vẫn cho là lão Tam gặp ảo giác, cười nói: "Tam ca, mấy cô nương ở Túy Xuân Lâu xác thực xinh đẹp nhưng người vẫn là nên chú ý thân thể một chút, không nên quá độ, dễ bị thận hư lắm đó."

Hắn còn đang muốn trêu chọc lão Tam một chút nhưng lại phát hiện trong mắt của lão Tam đã là một màu trắng dã, A Lục vội vàng lay người gọi lão Tam, nhưng dù có lay mạnh thế nào lão Tam vẫn không có trả lời hắn.

Mạc lão ở gần đó, chú ý tới bất thường của lão Tam, trong lòng có cảm giác nguy hiểm, lập tức lệnh cho tất cả lui về phía mình. Những người khác nghe theo, trong nháy mắt liền lui lại, chỉ còn lại hai người A Lục cùng lão Tam vẫn đứng ở tại chỗ.

Hai bọn hắn đương nhiên cũng muốn lui về nhưng lão Tam đã giống như bị đoạt mất hồn phách, không một chút động đậy. Còn A Lục thì hai chân đã mềm nhũn, có cảm giác không còn do mình điểu khiển.

Bên trong căn phòng, một âm thanh lạnh lẽo như đến từ Cửu U vang vọng bốn phía: "Là kẻ nào cả gan làm phiền giấc ngủ của bản tọa?"

Âm thanh không to không nhỏ nhưng khi nghe đến bên tai lại là khiến người ta không rét mà run.

Mạc lão mặc dù trong lòng sợ hãi nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh, lên tiếng: "Giả thần giả quỷ, có bản lĩnh thì ra đây?"

"Ha ha ha..."

Tiếng cười âm lãnh vang lên, theo đó nắp cỗ quan tài giữa gian phòng lăng không bay lên, Sở Lưu Giang cũng là từ bên trong quan tài đạp hư mà ra.

A Lục ở gần nhất chứng kiến một màn này không khỏi ướt lạnh sống lưng.

Người chết còn có thể sống lại sao? Hắn vẫn là lần đầu nghe qua...Không đúng là lần đầu thấy qua.

"Dám bên trong lăng mộ của bản tọa lấy trộm bảo vật, lá gan của các ngươi cũng không nhỏ."

Mạc lão vừa rồi còn có chút lo sợ nhưng bây giờ hắn ngược lại rất có lòng tin, bởi vì hắn phát hiện thiếu niên trước mắt này không hề có tu vi.

"Thì ra là một tên hoàng mao tiểu tử không có tu vi trên người, còn dám ở đây đóng giả cao nhân."

Tiếp đó hắn quát lớn: "Các huynh đệ không cần sợ hãi, trực tiếp giết chết là được."

A Lục nghe thấy tiếng quát, như người ngủ mê bị đánh thức, liền giật mình lấy lại tinh thần. Hắn không biết lão Tam vì sao lại trở nên như vậy nhưng chắc chắn không khỏi có liên quan tới thiếu niên trước mặt này, chỉ cần giết kẻ này Tam ca hẳn liền sẽ tỉnh lại. Nghĩ tới đây hắn suy nghĩ nhiều, lập tức thôi động tu vi bản thân lao nhanh về phía Sở Lưu Giang.

Hắn đã là tu vi Tôi Thể cảnh nhị trọng, một quyền này xuất ra coi như không tính là cao thủ gì nhưng vẫn là dư sức đối phó một kẻ không có tu vi như Sở Lưu Giang.

A Lục một quyền hạ xuống, hắn cho rằng Sở Lưu Giang hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng lại chỉ thấy Sở Lưu Giang thần tình đạm nhiên, tựa như không coi hắn tồn tại.

"Hừ, để ta xem ngươi còn có thể giả bộ tới khi nào."

A Lục dù miệng nói, thế công vẫn như cũ lao nhanh về phía Sở Lưu Giang.

Đột nhiên, Sở Lưu Giang nhàn nhạt liếc về phía hắn. Khi một quyền của A Lục đánh tới trước người Sở Lưu Giang chỉ kém một chút, hắn cảm thấy giống như đụng phải bức tường dù cho bản thân có ra sức thế nào cũng không thể tiến thêm một bước.

Sở Lưu Giang vẫn là bộ dáng không thèm để ý, khẽ phất tay.

A Lục cả người liền bay về phía sau đụng trúng bức tường trực tiếp hôn mê.

Mạc lão thấy vậy mặc dù có chút kinh hãi, bất quá vẫn khẽ rên một tiếng: "Chỉ là chút bàng môn. Các huynh đệ, chúng ta cùng lên."

"Ta không tin chúng ta đông người như vậy lại không đối phó nổi một tên tiểu tử như ngươi."

Những người khác theo lời Mạc lão, cùng một chỗ thôi động tu vi bản thân xông về phía Sở Lưu Giang đang lăng không ở đó.

Mỗi người có tu vi không giống nhau nhưng cùng một chỗ kích phát mà ra, giống như từng đợt sóng nối tiếp nhau, liên miên không dứt.

Mạc lão không có lao lên cùng bọn họ mà ở phía sau hỗ trợ đồng bọn.

Hai tay hắn kết thành một cái pháp ấn, một đốm lửa nhỏ xuất hiện trước người hắn. Tiếp đó là hai, ba, bốn,...thật nhiều đốm lửa li ti cấp tốc ngưng tụ lại thành một ngọn lửa nóng bỏng.

Sau đó hắn quát lớn: "Phần Viêm", ngọn lửa lập tức như mũi tên rời cung bắn về phía Sở Lưu Giang.

Hỏa cầu thuật này của Mạc lão thể hiện ra tu vi bản thân đã đạt tới Tụ Khí cảnh, không nghi ngờ chính là cao nhất trong đám người ở đây.

Mạc lão cười lạnh: "Ngươi cũng chỉ có thể tới đây thôi."

Bốn phía đều có người như lang như hổ lao tới chặn trước, lại thêm một chiêu "Phần Viêm" của mình bọc hậu, hắn cho là Sở Lưu Giang chắc chắn không còn đường lui, nhưng chỉ thấy một màn tiếp đó để cho Mạc lão tê cả da đầu.

Đột nhiên một đạo lôi điện ầm vang cả căn phòng như là Lôi Thần giáng thế, không biết từ đâu xuất hiện. Hai tên đại hán lao lên trước nhất không kịp làm ra phản ứng né tránh bị đã bị một đạo tử sắc lôi điện đánh trúng, sau đó liền hóa thành than cốc.

Bốn tên còn lại đều vô cùng hãi nhiên, nhưng cũng không kịp làm ra động tác gì đã thấy một ngọn hỏa diễm âm u màu xanh lam đang chậm rãi thiêu đốt cơ thể bọn hắn.

Ngọn lửa không mang theo chút nhiệt độ nào ngược lại có một cỗ hàn khí lạnh buốt tới thấu tận xương tủy như là ngọn lửa tới từ địa ngục thiêu đốt linh hồn bọn hắn, đây thực sự là vô cùng thống khổ.

Mặc cho bọn hắn dãy dụa thế nào, u lam hỏa diễm vẫn không ngừng thiêu đốt thậm chí có xu thế lan ra xung quanh, tựa như nó muốn nuốt trọn mọi vật vào bên trong ngọn lửa.

"Phần Viêm" của Mạc lão bắn tới cũng là bị nó thôn phệ không còn.

Mạc lão lúc này đã triệt để sợ rồi, trong đầu hắn lúc này chỉ có một suy nghĩ "chạy", nhưng không hiểu sao đôi chân hắn mềm nhũn ra, không còn nghe theo hắn, tựa như đã không còn thuộc về hắn nữa.

Khi hắn nhìn xuống chỉ thấy bên dưới là một khoảng không.

"Chân...chân của ta đâu?"

Hắn không còn tin vào mắt mình, sợ hãi kêu lên. Hai chân hắn toàn bộ tiêu thất, tiên huyết không ngừng rơi xuống mặt đất.

Sở Lưu Giang phất tay, thân thể Mạc lão xuyên toa không gian xuất hiện tại trước người hắn.

Mạc lão bây giờ mới nhìn rõ khuôn mặt thiếu niên trước mắt này, thiếu niên tướng mạo tuấn lãng, lông mày hơi nhướng lên, thân ảnh cùng phong thái toát ra một cỗ âm trầm tịch mịch như từ vạn cổ vẫn sừng sững ở đó không gì lay động, trong cặp mắt lại tràn ngập không thể diễn tả, có thể thấy trong đó lạnh nhạt, thờ ơ như là hết thảy không liên quan tới ta tùy tâm sở dục, phiến thiên địa này chỉ một mình ta duy ngã độc tôn, lại có sự tự tin tuyệt đối hết thảy đều nắm trắc nằm trong tính toán của ta, lấy thiên địa làm ván cờ, thương sinh làm quân cờ, lại có u lãnh như nhìn vào bên trong sâu thẳm linh hồn.

Mạc lão bị ánh mắt này làm cho tâm thần chấn động.

Càng để cho hắn chấn động là xung quanh người thiếu niên này vậy mà có hàng trăm đồ án kích cỡ, hình dạng khác nhau đang không ngừng lưu chuyển. Đây đều là những trận pháp cấm chế thủ hộ ngôi cổ mộ.

Mỗi một cái đồ án là một cái trận pháp cao cấp, chỉ là ba động sức mạnh trong đó cũng đủ để cho hắn không dám thở mạnh, hắn tin tưởng chỉ cần trong một số những trận pháp này kích phát hắn kết cục không thể nghi ngờ chính là phi hôi yên diệt.

Rốt cục chủ nhân ngôi mộ này là tồn tại như thế nào? Hắn không biết, cũng không muốn biết.

Mạc lão lúc này cảm thấy nguy cơ tử vong đầy đầu, mặc dù vô cùng đau đớn cùng sợ hãi vẫn là cố nín nhịn dùng hết sức lực van xin chỉ mong có một tia cơ hội sống sót dù chỉ là ít ỏi.

"Tiền bối,...lão tổ tông,...là bọn ta mạo phạm ngài, cầu xin ngài tha cho ta một mạng, ta nguyện làm nô bộc..."

Hắn còn chưa nói hết lời, một trận pháp kích phát lóe lên, thân thể toàn bộ đóng băng, trên mặt vẫn còn nguyên vẻ sợ hãi.

Sau đó liền nổ tan tành thành vô số hạt tuyết lấp lánh.

"Ngươi xứng sao?" Sở Lưu Giang khinh thường nói.

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt đọc 54

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.