Hãy Đăng ký Thành viên của TruyenYY để có thể thích, bình luận, đánh dấu chương đang đọc, chuyển giao diện đọc truyện... Chỉ mất chưa đến 1 phút của bạn thôi nhưng còn nhiều điều để khám phá lắm nhé! (Hoặc nhấn vào đây để Đăng Nhập)

Chân chính xuyên việt

Tiểu thuyết gốc · 2353 chữ

Giải quyết xong đám người Mạc lão, Sở Lưu Giang nhìn về phía A Lục, giơ tay lên, một trảo lăng không bắt lấy A Lục đang nằm dưới đất.

A Lục chỉ bị hôn mê ngất đi, sớm đã tỉnh lại, sau đó chứng kiến toàn bộ một màn khủng bố vừa rồi nên cố tình giả vờ vẫn còn hôn mê, chỉ mong Sở Lưu Giang bỏ quên hắn, nhưng làm sao có thể qua mắt được Sở Lưu Giang.

Hắn chụp A Lục tới, thần sắc vẫn đạm nhiên như thường, nói: "Trả lời mấy cái vấn đề của ta, có thể không giết ngươi."

A Lục lúc này vạn phần hoảng sợ, không ngừng hô hấp nghe được lời này, nhãn tình sáng lên vội vàng muốn đáp lời nhưng lại quá sợ hãi không tự chủ được bản thân, trong miệng lắp bắp: "Tiền bối...ngài cứ hỏi, ta biết gì...đều sẽ trả lời ngài."

Bây giờ hắn cảm bản thân giống như sâu kiến bị thiên đạo nhìn chằm chằm, hèn mọn nhỏ bé đến vô cùng.

Sở Lưu Giang hạ tay xuống, A Lục trên không bị ném rơi "bịch" xuống đất.

Sở Lưu Giang hỏi: "Nơi này là địa phương nào?"

"Bẩm tiền bối, nơi này là Phụng Hoàng lĩnh bên trong địa giới Hạo Thiên quốc thuộc Đông Châu, Nhân Hoàng giới." A Lục vừa cố gượng ngồi dậy vừa khẩn trương trả lời câu hỏi của Sở Lưu Giang, hắn chỉ mong sớm thoát khỏi tôn Ma Thần này.

Sở Lưu Giang nghe xong khẽ gật đầu.

Nhân Hoàng giới là một giới trong Chư Thiên vạn giới.

Nhân Hoàng giới phân chia thành chín châu gọi là Cửu Châu cụ thể bao gồm năm châu Đông Châu, Tây Châu, Nam Châu, Bắc Châu và Trung Châu lần lượt nằm ở năm phương vị tương ứng Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung của Nhân Hoàng giới. Ngoài ra bốn châu còn lại là Vân Châu, Cổ Châu, Thương Châu, Lan Châu.

Mà vị trí hiện tại của Sở Lưu Giang chính là một trong Cửu Châu, Đông Châu.

"Đông Châu sao?" Như suy nghĩ tới điều gì, Sở Lưu Giang lẩm bẩm trong miệng.

Rất nhanh sau đó hắn cắt đứt những suy nghĩ trong đầu, tiếp tục nhìn xem A Lục hỏi: "Vậy Giới Chủ hiện tại là ai?"

A Lục giật mình nhìn Sở Lưu Giang, hơi dừng một chút sau đó lên tiếng: "Tiền bối...ngài có điều không biết, Nhân Hoàng giới đã gần năm vạn năm không có Giới Chủ."

"A!" Sở Lưu Giang có chút ngạc nhiên.

Giới Chủ là chủ của một giới bên trong Chư Thiên vạn giới, là người được Thiên Đạo lựa chọn tiếp nhận Thiên Mệnh thay Thiên Đạo làm việc. Có quyền hạn chưởng khống thế giới của mình, nắm giữ khí vận của một giới, nói đơn giản chính là người phát ngôn của Thiên Đạo.

Một kẻ như vậy vậy mà gần năm vạn năm không xuất hiện, cũng đồng nghĩa Nhân Hoàng giới gần năm vạn năm không có Thiên Đạo can thiệp.

"Nói rõ hơn một chút." Sở Lưu Giang tò mò muốn biết rốt cuộc vì sao gần năm vạn năm qua Nhân Hoàng giới không có Giới Chủ.

Cũng bởi vì Sở Lưu Giang không biết mới dẫn đến vừa rồi A Lục giật mình kinh ngạc. Giới Chủ đã gần năm vạn năm không xuất hiện, Sở Lưu Giang lại không biết chút gì, vậy nói rõ thiếu niên nhìn như bộ dáng mới chỉ mười lăm mười sáu niên kỷ trước mắt này lại là lão quái vật ít nhất đã gần năm vạn tuổi.

Đương nhiên hắn không biết Sở Lưu Giang bởi vì bị vây khốn bên trong vô tận thời không nên dù trải qua vô số năm tháng nhưng đúng thật là chỉ có mười lăm mười sáu tuổi.

A Lục bắt đầu giải thích: "Cách đây gần năm vạn năm, sau khi Giới Chủ cuối cùng Linh Bảo Nhân Hoàng rời chức, Thiên Đạo lại một lần nữa lựa chọn Giới Chủ mới. Giữa những người có khả năng tiếp nhận Thiên Mệnh xảy ra cuộc chiến tranh giành Thiên Mệnh."

"Bọn họ đánh tới long trời lở đất, thương khung như muốn sụp đổ, đến cuối cùng chỉ còn hai người Tôn Bảo Chí Tôn và Huyền Thiên Chí Tôn trụ lại."

Sở Lưu Giang nghe tới đây lập tức chú ý tới cái tên Tôn Bảo Chí Tôn, cái tên này khiến hắn gợi nhớ rất nhiều hồi ức.

"Tiểu tử này cuối cùng cũng trưởng thành." Lời này của hắn âm thanh phát ra cũng chỉ mình bản thân hắn nghe được.

Sở Lưu Giang nhớ tới trước đây khi vô tận không gian mất ổn định, hắn thông qua Hoàng Tinh đi khắp Chư thiên vạn giới, tại Nhân Hoàng giới gặp được một thôn làng bị yêu thú tấn công, người trong thôn không còn ai sống sót, chỉ còn lại một đứa trẻ đang thoi thóp cận kề cái chết.

Sở Lưu Giang sau đó đem đứa trẻ kia chữa trị cứu sống hắn, lại dạy hắn tu luyện. Đợi tới khi hắn đủ năng lực tự bảo vệ bản thân mới rời khỏi Nhân Hoàng giới tiếp tục đi khắp Chư thiên vạn giới. Cũng không lâu sau đó vô tận thời không ổn định trở lại, hắn lại lần nữa rơi vào trạng thái "ngủ say".

Trở lại thực tại, A Lục vẫn đang không ngừng nói tiếp: "Cả hai sau đó quyết định trong một chiêu cuối cùng kết thúc trận chiến, sử dụng ra toàn bộ lực lượng còn lại của bản thân."

"Hai người thôi động toàn bộ lực lượng lao về phía đối phương, mang theo một cỗ sức mạnh vô cùng khủng bố có cảm giác chỉ cần bị nó chạm tới liền hôi phi yên diệt không còn gì." A Lục vừa kể trong mắt tràn ngập ngưỡng vọng cùng sùng bái.

Đối với tu luyện giả như hắn mà nói có thể trở thành một đời cường giả đã là mơ ước của không biết bao nhiêu người, chứ đừng nói tới thành tựu Chí Tôn tranh giành Thiên Mệnh.

"Khi hai cỗ sức mạnh chạm tới nhau liền nổ vang một tiếng kinh thiên động địa, ba động lực lượng khiến xung quanh chấn động, không gian nghiền nát, phép tắc hỗn loạn, cả Nhân Hoàng giới như cũng bị rung chuyển theo."

"Sau đó thế nào?" Sở Lưu Giang không để ý tới những cái này tiếp tục hỏi.

A Lục vẻ mặt thất thần: "Sau đó...sau đó cả hai vị Chí Tôn đều đột nhiên biến mất không dấu tích."

"Nhân Hoàng giới cũng kể từ đó linh khí hao tổn, tu luyện giả tu luyện trở nên khó khăn. Mãi tới những năm gần đây mới có dấu hiệu khôi phục."

Sở Lưu Giang có chút ngoài ý dự liệu: "Đột nhiên biến mất sao?"

"Tiền bối...ngài cần hỏi thêm gì nữa không? Ta đều sẽ trả lời hết cho ngài." A Lục vẻ mặt lấy lòng giống như nô tài muốn được chủ nhân khen thưởng nói ra.

"Đã không còn." Sở Lưu Giang trả lời hắn ta.

A Lục nghe vậy thần sắc chờ mong, rối rít: "Vậy ta có phải đi được rồi không?"

Sở Lưu Giang liếc hắn một cái, sau nói: "Ta có nói qua sẽ thả cho ngươi đi sao?"

A Lục sắc mặt lập tức biến đổi, sợ hãi không nói lên lời: "Ngươi..."

Chỉ thấy dưới chân hắn xuất hiện một vòng tròn màu đen, bên trong đột nhiên duỗi ra vô số bạch cốt thủ trảo như muốn kéo hắn vào trong A Tỳ Địa ngục. Mặc kệ hằn vùng vẫy thế nào cũng không sao thoát ra được.

A Lục cuối cùng chỉ kịp hét lên: "Không!" một tiếng, cả người đã bị kéo vào bên trong.

Sở Lưu Giang cũng không tiếp tục đi nhìn hắn, mà là tiến tới chỗ quan tài đá.

Từ bên trong quan tài lấy ra một chiếc túi màu trắng hình dạng giống miếng vải, có hình bán nguyệt, bên trên có ghi hai chữ "Thần Kỳ".

Đây là chiếc túi không gian dùng để chứa đồ vật bên trong, công dụng giống như không gian giới chỉ, túi càn khôn tu luyện giả vẫn thường sử dụng.

Chỉ khác một chỗ đó là những vật kia không gian bên trong hoặc ít có thể tới mấy phương viên hoặc nhiều giống như cả một thế giới thu nhỏ, chứa cả một dãy núi cũng không thành vấn đề. Còn không gian bên trong chiếc túi "Thần Kỳ" này của Sở Lưu Giang là vô tận.

Chiếc túi này là hắn lúc bị nhốt trong vô tận thời không lĩnh ngộ không gian phép tắc, lại lấy nguyên mẫu từ bảo vật tương tự ở kiếp trước, sau đó chế tạo mà thành.

Cầm lên chiếc túi, Sở Lưu Giang liền thu hết bảo vật, thiên tài địa bảo, linh thạch các loại bao gồm cả bên trong nhẫn trữ vật của đám người A Lục, Mạc lão vào túi "Thần Kỳ", thậm chí cả cỗ quan tài đá cũng bị thu vào bên trong, để lại căn phòng trống trơn.

Sau khi hoàn thành xong hắn rời khỏi ngôi cổ mộ.

Bước ra khỏi động khẩu, Sở Lưu Giang khẽ nheo mắt lại, bởi vì đầu tiên đập vào mắt Sở Lưu Giang là thứ ánh sáng chói mắt đã lâu không thấy, ánh sáng mặt trời.

Đợi sau khi hai mắt thích ứng được với ánh hào quang, mở mắt nhìn ra xung quanh, hắn mới thấy rõ cảnh vật xinh đẹp trước mắt.

Dưới thấp là núi non trùng điệp một màu xanh mướt, cây cối hoa cỏ um tùm xanh tốt, gió nhẹ thổi qua, ẩn ẩn trong không khí còn có mùi hoa thơm dễ chịu truyền vào mũi.

Trên cao là bầu trời xanh thẳm vạn dặm, điểm xuyết vài đám mây trắng lững lờ trôi.

Thứ âm thanh đầu tiên hắn nghe thấy là tiếng chim hót ríu rít vang vọng, vô cùng êm tai.

Xung quanh hoa thơm chim hót, núi non rừng rậm tràn đầy sinh cơ.

Sở Lưu Giang hai mắt nhắm lại, thoải mái hít sâu vào một hơi. Đã gần năm vạn năm hắn không nhìn thấy ánh mặt trời, đã gần năm vạn năm hắn không nghe thấy âm thanh thường nhật, đã không biết bao nhiêu lâu hắn mới lại có được cảm giác tự do.

Mười năm có thể thấy xuân đi thu đến, trăm năm có chứng kiến sinh lão bệnh tử, ngàn năm có thể thấy sự thay đổi của các vương triều, vạn năm có thể thấy phong vân biến chuyển.

Thời gian năm vạn năm đi qua, thương hải tang điền, tuế nguyệt biến thiên, nhưng đối với Sở Lưu Giang chỉ như một giấc ngủ dài.

Ngày hôm nay, hắn chân chính xuyên việt.

Mở ra hai mắt, Sở Lưu Giang quay đầu nhìn lại: "Nếu ta đã thoát ra được, vậy ngôi mộ này tồn tại cũng không còn ý nghĩa gì nữa."

Hắn tâm niệm khẽ động, một trận pháp cực lớn bao bọc lấy cả hang động.

Quang huy chói mắt chợt lóe lên, cả hang động tiêu thất giống như trước nay chưa từng tồn tại.

Ngôi mộ này vốn là hắn chuẩn bị để thoát khốn vô tận thời không, vậy nên mỗi đời cường giả thậm chí trong số đó có cả Giới Chủ tại Nhân Hoàng giới được hắn dạy dỗ bồi dưỡng lại bố trí một đạo trận pháp ở đây, bên trên những trận pháp này có khắc ấn kí chỉ hắn mới có thể khởi động.

Hang động sau khi biến mất, Sở Lưu Giang cũng rời đi.

...

Trung Châu, một tòa sơn phong chót vót.

Sơn phong độ cao ngàn trượng xuyên qua biển mây đâm thẳng trời cao, từ xa nhìn lại giống như một cây cột lớn bằng đá dựng lên thiên khung. Xung quanh sơn phong mây khói lượn lờ.

Trên đỉnh sơn phong, một tòa tiểu viện bình thường không thể lại bình thường hơn. Có một loại cảm giác cách thế khoan thai mà sống.

Tại căn phòng bên trong tiểu viện có một lão giả thân mặc đạo bào, râu tóc bạc phơ, tiên phong đạo cốt đang ngồi xếp bằng trên bồ đoàn hai mắt nhắm lại, nét mặt ngưng trọng.

Phía trên đầu lão giả ẩn hiện đồ hình thái cực đồ, hai con âm dương ngư một đen một trắng, cực điểm kỳ diệu, bên hông là bát quái đồ, trên có càn khôn chấn tốn khảm ly cấn đoài.

Một loại khí tức cực kì thần bí, từ đó tản mát ra.

"Lão tổ đã nhiều ngày như vậy rồi, thật có chút lo lắng."

"Ngươi cẩn trọng lời nói một chút, nếu để lão tổ nghe được coi trừng lại bị phạt."

Hai tiểu đồng một nam một nữ trên mặt hiện lên vẻ mệt mỏi, đứng tại chỗ góc căn phòng thì thầm với nhau.

Nam tiểu đồng hướng nữ tiểu đồng lè lưỡi làm bộ mặt quỷ: "Không phải lần trước ngươi mới là người bị lão tổ phạt chép một ngàn lần khẩu quyết sao, vậy mà còn dám nói ta."

Nữ tiểu đồng nghe vậy thẹn quá hóa giận: "Ngươi..."

Đương lúc hai tiểu đồng châm chọc lẫn nhau, trên bầu trời tòa sơn phong xuất hiện thiên địa dị tượng, bát quái trận đồ cũng kịch liệt chấn động, lão giả kia đột nhiên sắc mặt đại biến phun ra một ngụm máu lớn.

Hai tiểu đồng thấy vậy bị làm cho hoảng sợ, vội kêu lớn: "Người đâu, mau tới đây, lão tổ xảy ra chuyện rồi."

Bạn đang đọc Khu Thần sáng tác bởi Typn1711
Thông Tin Chương Truyện
Đăng bởi Typn1711
Thời gian
Cập nhật
Lượt thích 1
Lượt đọc 24

Các Tùy Chọn

Báo cáo cho QTV
This site is protected by reCAPTCHA and the Google Privacy Policy and Terms of Service apply.